Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Chương 102

Sở Dục nghe vậy ánh mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Vậy hôn lại tám lần có phải là bằng mười, triệt để cong không?"

Lê Khải An mang theo tia tiếu ý nói, "Một chiêu này đã miễn dịch, hôn lại tám mươi lần cũng vô dụng."

"Ngược lại cũng không có ảnh hưởng, vậy thì hôn thêm mấy lần." Về vấn đề này thì đầu óc Sở Dục xoay chuyển nhanh chóng, không đợi Lê Khải An từ chối liền hai tay nâng mặt Lê Khải An đem người cố định lại, sau đó tấn công lên hai gò má thấu hồng ba ba ba mà hôn đến mấy lần, cuối cùng vẫn không đã ghiền còn hung hăng hôn lên trán.

Lê Khải An bị tấn công túi bụi làm bối rối, đẩy Sở Dục một cái chận lại nói: "Được rồi được rồi, Sở tiểu tử, anh đang gặm xương hả?"

Sở Dục thật biết điều mà ừ một tiếng, đem Lê Khải An toàn bộ kéo vào trong l*иg ngực cọ, thâm tình hô hoán nói: "Gặm xương."

"Bệnh tâm thần." Lê Khải An cười mắng, "Anh thả ra trước đi, điện thoại tôi reo."

Sở Dục lưu luyến mà buông ra, nhìn bóng lưng Lê Khải An, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi mình, trở về xúc cảm vừa nãy hôn môi đối phương.

Lê Khải An nhận điện thoại không tránh né Sở Dục, chỉ là vừa nói vừa đi xa vài bước, đứng ở phòng khách, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười: "Bà nội, gần đây con diễn phim truyền hình... Là phim truyền hình...! Ân, đúng... Người gần đây thân thể như thế nào... Vậy thì tốt... Năm nay? Về a, nhất định phải về, con rất nhớ nhà, nhớ, nhà..."

Sở Dục thí điên thí điên dán tới, từ phía sau vòng lấy eo Lê Khải An, đem cằm khoát lên trên bả vai hắn cọ tới cọ lui, Lê Khải An nhìn điện thoại di động vội vã nói vài câu liền tắt, trở tay chọt hông Sở Dục một chút, chọt đến Sở Dục cười không ngừng.

"Kẻ ngốc." Lê Khải An khóe môi vẩy một cái, ngã ngồi ở trên ghế sa lon mở ti vi.

Mỗi thứ sáu tám giờ tối đều phát sóng chương trình có mình tham gia, màn hình sáng lên phút chốc, trên đài cao Lê Khải An đáp sai vấn đề vừa vặn bị đẩy xuống, phù một tiếng rơi vào trong ao, vô cùng chật vật mà bơi lên bờ, trên mặt còn bị hậu kỳ dán hai sợi nước mắt, ghế khán giả bùng nổ cười to, trong màn ảnh Lê Khải An cũng tốt tính mà cười theo.

"... Đừng xem cái này." Sở Dục sát bên Lê Khải An ngồi xuống, thân thủ muốn cướp dụng cụ điều khiển từ xa.

"Sao lại không xem, tôi đây biểu hiện cũng không tệ lắm." Lê Khải An nhìn màn hình chà chà thở dài nói, "Tôi phát hiện gò má tôi đặc biệt là soái, không trách anh lại yêu tôi như thế."

Sở Dục đầu tiên là nghiêm túc phụ họa nói "Anh là đặc biệt yêu em không sai", lập tức giọng điệu ưu thương mà oán giận lên: "Cái tiết mục này anh không thích, chỉnh người chỉnh hơi quá đáng, lần trước em còn bị rơi vào vũng bùn, còn có một lần đem con trăn quấn ở trên người em..."

Lê Khải An nghiêng đầu nhìn hắn, lại cười nói: "Quần áo dơ lập tức đi vào hậu đài thay, con trăn là được huấn luyện qua, không có nguy hiểm, hơn nữa lúc này mới cái nào đến cái nào, tôi không yếu ớt như vậy."

Sở Dục mím môi một cái, âm thanh rất thấp: "Anh nhìn cũng đau lòng."

"Miễn, chính tôi cũng không coi là chuyện to tát." Lê Khải An xoa nhẹ đầu Sở Dục một cái, "Anh cũng đừng lo lắng."

Sở Dục cúi đầu mở ra bàn tay của chính mình nhìn, nghiêm túc nói: "Anh xem trên internet nói, chỉ cần có tiền là có thể cấp diễn viên mua được vai tốt, có phải thật vậy không? Anh đến thế gian cũng mấy năm, kiếm lời không ít tiền, em nói cho anh biết làm sao mua, hoặc là anh đem tiền cho em tự mua, chúng ta sau này không cần tham gia mấy cái tiết mục chỉnh người này nữa..."

Lê Khải An nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, cặp mắt đẹp đẽ như là có thứ gì chậm rãi lưu động: "Không cần đâu, thế nhưng cũng cảm ơn anh."

Sở Dục vội vàng liếʍ môi một cái, còn muốn nói chuyện.

"Cái đề tài này chấm dứt ở đây." Lê Khải An lấy một quả chuối lột vỏ, đưa đến miệng Sở Dục bịt lại, "Ăn đi, ngoan."

Nhân vật xác thực có thể dùng tiền bán, thế nhưng thao tác phiền phức, huống hồ nhân vật tốt thật sự đều hơn mấy trăm ngàn vạn là chuyện thường, coi như Sở Dục có nhiều như vậy, hắn cũng tuyệt đối không thể mặt dày để Sở Dục ra tiền.

Mà không dự định là không dự định, nghe thấy Sở Dục móc tim móc phổi mà nói những câu nói này vẫn làm cho Lê Khải An ngực ấm, tim như bị ngâm mình ở một vũng nhiệt hồ hồ, bị tan ra...

Được một người không phải người thân yêu thích, quý trọng, nâng ở lòng bàn tay, đời này vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được.

Phỏng chừng coi như thêm vào mười tám đời, cũng là lần thứ nhất.

Không biết tại sao, Lê Khải An trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Sở Dục ngồi xếp bằng cong người ngồi dưới đất, tăng giờ làm việc xoa hồng tuyến, nghĩ đi nghĩ lại liền không nhịn được tự nhiên nở nụ cười.

Điểm số trong nháy mắt biến thành bảy so với ba.

"Em đang cười anh khờ đúng không?" Sở Dục giơ nửa đoạn của quả chuối, cảnh giác quan sát Lê Khải An, "Anh vừa nãy nói sai sao?"

"Không." Lê Khải An liếc nhìn hắn, bất thình lình hỏi một câu, "Tết năm nay anh có dự định gì không?"

Sở Dục nhìn trần nhà nhớ lại một chút: "Mấy năm trước có hồng nương theo anh ăn bữa tiệc đêm giao thừa, năm nay nàng về thiên đình, vậy anh tự xoa xoa hồng tuyến, đón tết."

Lê Khải An không mặn không lạt ồ một tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn TV.

Sở Dục cho là hắn là hiểu lầm cái gì, bận giải thích: "Anh trời sinh chính là loan, giữa anh và hồng nương chính là đặc biệt đặc biệt thuần khiết, em có phải là ghen hay không, anh cảm thấy được em thật giống như đang ghen."

Lê Khải An vui vẻ: "Không có."

Sở Dục hơi thất vọng, cúi đầu yên lặng ăn chuối.

"Khụ, tết này anh không có kế hoạch gì..." Lê Khải An liền cầm lấy một quả chuối tiêu, nỗ lực dùng hành động bóc quả chuối che giấu nội tâm hoảng loạn, "Vậy có muốn về quê với tôi không? Thì cũng chẳng có gì thú vị, chỉ là thêm náo nhiệt."

Sở Dục cả kinh trợn mắt ngoác mồm: "Em muốn mang anh về nhà ăn tết!"

Lê Khải An trong nháy mắt liền có chút hối hận: "Chỉ đơn thuần ăn tết, đem não bổ của anh thu lại đi, cảm ơn."

Sở Dục: "Tạ Ngọc hoàng đại đế!"

Lê Khải An: "Đây là ý "Thượng đế của ta" sao?"

Sở Dục quăng vỏ chuối rơi trên mặt đất, bắt đầu điên cuồng phát tiết vui sướиɠ: "A a a a a em muốn mang anh về gặp gia trưởng!"

Lê Khải An không đành lòng nhìn thẳng mà đỡ trán: "..."

Hiện tại đổi ý còn kịp không?

Đổi ý hiển nhiên là không kịp, hai ngày trước giao thừa, Lê Khải An cùng Sở Dục ngồi xe khách về quê.

Từ thành phố này về quê Lê Khải An chỉ cần ba tiếng rưỡi, trấn nhỏ không có trạm tàu hỏa, coi như ngồi tàu hỏa đến thị trấn gần nhất cũng phải chuyển xe khách, còn không bằng trực tiếp ngồi xe khách.

Trên xe, Sở Dục vội vã cuống cuồng nâng một quyển "Cách hiểu thấu lòng của nữ nhân" vùi đầu khổ đọc...

Lê Khải An nhẫn liền nhẫn, rốt cục vẫn là nhịn không được: "Tôi nói, anh trước tiên đừng xem sách nữa được không?"

"Tại sao?" Sở Dục ngẩng đầu nhìn Lê Khải An một cái.

"Còn tại sao, tên ngốc a." Lê Khải An che mắt ngã quắp trên ghế ngồi, "Ngươi cứ mở cửa sổ tôi không ngủ được."

"... Ác." Sở Dục chậm rãi đóng cửa sổ, "Như vậy được chứ?"

"Cũng được." Lê Khải An bất đắc dĩ, "Anh tự nhiên xem loại sách này làm gì?"

Sở Dục chỉ chỉ tiêu đề nhỏ —— Làm sao cùng người nhà của hữu hảo ở chung, mười điều nên và không nên.

Sở Dục bất an nói: "Anh sợ trong nhà em không thích anh..."

Lê Khải An cuồng mắt trợn trắng: "Chỉ là bằng hữu mà thôi, bọn họ có cái gì mà thích hay không."

"Há, bằng hữu." Sở Dục một mặt tổn thương mà đem sách thu đi, ủ rũ cúi đầu xoa hồng tuyến, cả người khí áp thấp đến đáng sợ.

Lê Khải An dở khóc dở cười.

Sở Dục xoa một hồi, trên tay vịn ghế ngồi của mình làm động tác thắt gút, rồi trên tay ghế Lê Khải An làm động tác tương tự.

"Anh làm gì vậy?" Lê Khải An hỏi.

"Giắt mối." Sở Dục ai oán thở dài, "Ghế tựa còn thành đôi, bản thân nguyệt lão lại đơn độc."

Lê Khải An khẽ cắn răng, khom lưng từ trong túi đem quyển sách đưa cho Sở Dục: "Đây đây, anh xem đi."

Sở Dục nhanh chóng tiếp nhận, hài lòng tiếp tục xem.

Lê Khải An đeo bịt mắt nghiêng người sang ngủ, làm bộ không quen biết con người này.

Sau ba tiếng rưỡi, hai người thành công đến quê nhà Lê Khải An.

Đây là một thị trấn nhỏ điềm tĩnh, nước sông xanh biếc tạo thành trấn nhỏ, nhà dân vẫn duy trì mùi vị cổ kính, tết xuân tới gần, từng nhà đều treo đèn l*иg màu đỏ, trên ván cửa dán chữ Phúc cùng câu đối, khói bếp lượn lờ bay lên, theo gió phiêu diêu, bay trên mặt sông, lại như nước sông bốc hơi ra sương mù.

Nơi này mùa đông có chút ẩm ướt âm lãnh, nhưng màu đỏ lại làm cho người ta một chút cũng không cảm giác lạnh.

Một năm không về nhà, Lê Khải An vô cùng phấn chấn kéo hành lý đi trên đường nhỏ quen thuộc, mang theo Sở Dục hưng phấn cùng nhiệt tình không im miệng mà giảng này giảng kia, Sở Dục tỉ mỉ mà nghe, không thế nào xen mồm, một đôi mắt cười rất ôn nhu.

Nhà Lê Khải An nằm trong một cái ngõ nhỏ, một ngôi nhà tường vôi trắng hai tầng, góc tường bò đầy rêu xanh.

Cửa lớn một tiếng cọt kẹt mở ra, đi ra chính là cô Lê Khải Anh, nghe thấy thanh âm bà nội cũng bước tới, lão thái thái tinh thần rất khỏe mạnh, nhìn thấy cháu nội về nhà mặt cười đến toàn bộ nhíu lại, Lê Khải An ba bước xông lên ôm lấy bà.

"Đúng rồi, đây là bạn con, Sở Dục." Lê Khải An quay đầu ra hiệu Sở Dục còn đứng ở cửa tiến vào, hướng Sở Dục giới thiệu một chút về người nhà mình.

Sở Dục cười hiền lành, dựa theo trình tự từ trái sang phải, như học sinh tiểu học nghiêm túc lần lượt vấn an: "Bà nội khỏe, cô cô hảo, chú hai hảo, tiểu thúc hảo..."

"..." Lê Khải An dở khóc dở cười, đứng tại chỗ nghe Sở Dục đọc kinh lần lượt thăm hỏi một vòng.

Mà người nhà Lê Khải An đều nhiệt tình cùng chào con chào cháu, ba chân bốn cẳng giúp Sở Dục xách hành lý, lôi kéo Sở Dục vào nhà ngồi, vừa nhét hoa quả vừa nhét đồ ăn vặt vừa pha trà, đến lúc Lê Khải An đem Sở Dục kéo về phòng ngủ của mình, Sở Dục không nhịn được ợ một tiếng no nê...

Lê Khải An buồn cười: "Táo tây đều to bằng nắm tay, anh không phải tối không thích ăn táo tây sao, còn ăn, chờ một lúc sao ăn cơm nổi?" +

Sở Dục xoa bụng: "Cô gọt cho anh ăn, anh không ăn sạch thì có lỗi với nàng a."

Lê Khải An không nhịn được trên mặt hắn bóp một cái, cười nhẹ nói: "Ngốc."