"Năm ngón tay mở ra, khớp hướng lên trên, " Trương Dư Xuyên đôi môi cơ hồ dán vào lỗ tai Trương Cẩn Ngôn, âm sắc thanh lãnh, giọng điệu lạnh nhạt, nghe rõ ràng không hề gợn sóng chập trùng như người máy, lại bất ngờ rung động tâm hồn người. Hắn vừa nói, một bên tự nhiên mà đem tay khoát lên khuỷu tay Trương Cẩn Ngôn duỗi về phía trước một cái, đầu ngón tay lướt qua cánh tay nhỏ của Trương Cẩn Ngôn chống trên bàn bóng, giúp Trương Cẩn Ngôn bày ra tư thế chính xác, "Ngón tay cái ngẩng đầu một chút, tới gần ngón tay trỏ, dùng nơi này cố định gậy."
Trương Cẩn Ngôn nỗ lực khống chế lại giọng điệu, trầm giọng nói: "Được rồi Trương tổng."
Diễn, diễn rất giống nam thứ, anh... Kỳ thực muốn nhân cơ hội mò tay của tôi hả?
"Khoảng cách này có chút xa." Trương Dư Xuyên nói, đột nhiên dùng tay nắm chặt tay trái Trương Cẩn Ngôn, đẩy về phía trước một cái, nói, "Tay trái cách đầu gậy một khoảng nửa trái nửa phải."
Toàn bộ tay bị bàn tay ấm áp khô ráo của Trương Dư Xuyên vững vàng nắm chặt, Trương Cẩn Ngôn không tự chủ đỏ mặt: "Được rồi."
Chỉ là sờ soạng một cái tay mà thôi, không cho mặt đỏ, Trương Cẩn Ngôn, ngươi luôn luôn vẫn lấy trầm ổn làm kiêu ngạo đâu rồi?
Nhưng mà, ngay lúc này, tay phải Trương Dư Xuyên nhanh chóng trượt xuống phía dưới, vững vàng nắm chặt tay phải Trương Cẩn Ngôn, thấp giọng nói: "Tay phải cách cái đuôi gậy, cũng là một nửa."
Dứt lời, hắn nắm tay phải Trương Cẩn Ngôn kéo đi xuống.
Trương Cẩn Ngôn lúc này lỗ tai đều đỏ: "... Biết rồi, Trương tổng."
Nam thứ! Tôi trịnh trọng cảnh cáo anh! Không được nhúc nhích! Còn cử động tôi không thể bảo đảm sẽ phát sinh cái gì!
Nhưng mà kẻ cầm đầu làm tiểu trợ lý mặt đỏ tới mang tai không chỉ không thu liễm, trái lại còn làm trầm trọng thêm mà đem chân trái kề sát bên chân trái Trương Cẩn Ngôn, hai cái bắp đùi dính chặt vào nhau, đầu Trương Dư Xuyên hướng về phía trước, mang theo chân trái Trương Cẩn Ngôn bước một bước về phía trước, tiếp tục giảng giải: "Chân trái hướng qua bên trái một bước nhỏ." Còn không đợi Trương Cẩn Ngôn có phản ứng, Trương Dư Xuyên lại đem chân phải chặn lại chân phải Trương Cẩn Ngôn giúp hắn xoay chuyển góc độ, tiếp tục lạnh lùng nói: "Chân phải hướng bên ngoài khoảng chừng năm mươi độ."
Hai động tác này làm hai người khắp toàn thân từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân cơ hồ tất cả đều dính vào cùng nhau...
Ngoại trừ nơi hư hỏng nào đó của Trương Dư Xuyên cùng cái mông Trương Cẩn Ngôn còn có một chút khe hở...
Mà Trương Cẩn Ngôn luôn luôn vẫn lấy trầm ổn làm kiêu ngạo từ lâu bay đến lên chín tầng mây, không nói được gì, chỉ đỏ mặt ngất ngất ngây ngây mà ừ một tiếng.
Cuối cùng cũng coi như có thể đánh đi, một cầu này mà không đánh ra gì thì coi như số rất đen...
Nếu như không phải là anh đẹp trai thì tôi nhất định phải tố cáo anh quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©! 3
Thế nhưng, Trương Dư Xuyên lại một lần nữa không nhanh không chậm đem tay đang nắm tay Trương Cẩn Ngôn buông lỏng, nhẹ nhàng nắm cằm Trương Cẩn Ngôn, giọng điệu nghiêm túc nói: "Vùi đầu quá thấp, khuôn mặt của cậu phải vuông góc với gậy, tầm mắt hướng đến bi cùng gậy, khi cậu cảm giác được gậy với bi..." Trương Dư Xuyên nói, tay phải ấn trụ eo Trương Cẩn Ngôn nhẹ nhàng ép một chút, "Phần eo đè xuống phía dưới, cách bàn càng gần càng tốt, sau đó..." Trương Dư Xuyên dừng một chút, tay đỡ Trương Cẩn Ngôn đột nhiên phát lực về phía trước, toàn bộ thân thể theo quán tính hướng phía trước, hạ thể cùng mông Trương Cẩn Ngôn rốt cục ở cùng nhau...
Mỗi ngày trước khi ngủ đều phải luyện một chút, mông vừa tròn vừa vễnh.
Trương Cẩn Ngôn tay run một cái, trong nháy mắt muốn nổ tung tại chỗ...
Trương tổng! Trương tổng anh sao lại cứng rồi Trương tổng!?
Cùng lúc đó, đầu gậy cũng chạm đến bi trắng, bi trắng thẳng tắp bay ra ngoài va chạm bi xanh, bi xanh ngoan ngoãn lăn xuống cầu động, Trương Dư Xuyên đôi môi như có như không mà sát qua tai Trương Cẩn Ngôn, từng chữ từng chữ thấp giọng nói: "Một cây vào động." 1
"Được rồi Trương tổng! Tôi học xong rồi!" Thừa dịp Trương Dư Xuyên hơi buông lỏng kiềm chế, Trương Cẩn Ngôn chếch bước lao ra, tim ầm ầm kinh hoàng, mặt đỏ như mệnh, nhưng không muốn bị Trương Dư Xuyên nhìn thấy, vì vậy không thể làm gì khác hơn là như bệnh tâm thần đưa lưng về phía Trương Dư Xuyên.
Cả người không ngừng lặp lại nổ tung —— trở lại bình thường —— nổ tung —— trở lại bình thường...
Giời ạ, nam thứ cư nhiên ôm tôi mà cứng rồi!
Ba giây sau, Trương Cẩn Ngôn bắt đầu lặp lại phản ứng nhiệt hạch —— tách ra —— phản ứng nhiệt hạch —— tách ra...
Giời ạ, sao tôi cũng cùng cứng rồi! 1
Trương Cẩn Ngôn ngươi tỉnh lại đi a, Trương Cẩn Ngôn trầm ổn trấn định lãnh cảm đi nơi nào rồi!?
Đánh bi-a mà thôi, cư nhiên khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bị sờ soạng một lần, tiểu băng sơn triệt để hòa tan, biến thành một ngọn núi lửa dục hỏa đốt người...
Trương Dư Xuyên thần sắc ung dung khoanh tay, tư thái ưu nhã đứng ở bên cạnh bàn, thật giống vừa nãy người mượn cơ hội đùa giỡn lưu manh không phải là hắn.
"Học xong rồi sao?" Trương Dư Xuyên sâu xa nói, "Cậu đánh một cây tôi xem một chút."
"..." Trương Cẩn Ngôn do dự một chút.
Hắn mặc quần vải mềm mại, lúc có phản ứng sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.
Mà Trương Dư Xuyên mặc quần tây, liếc mắt một cái cư nhiên không nhìn ra cái gì. 1
Mẹ nó, nam thứ quá giảo hoạt! Trương Cẩn Ngôn không nói một lời đỏ bừng khuôn mặt, cứng đờ quay nửa người, tránh khỏi ánh mắt Trương Dư Xuyên, sau đó bày tư thế kỳ quái mà đánh một cây.
Đúng như dự đoán mà đánh trật...
Trương Dư Xuyên cười lạnh một tiếng, đi tới Trương Cẩn Ngôn, một đôi mắt đen bóng thâm thúy dao động đem Trương Cẩn Ngôn từ trên xuống dưới nhìn một lần, nói: "Tôi cảm thấy cậu vẫn là không học được, tôi sẽ dạy cậu một lần." 3
"Không cần phiền phức Trương tổng!" Trương Cẩn Ngôn sợ đến hồn bay lên trời, tựa như thỏ nhảy lên bàn bóng một bên khác, nói, "Tay tôi vừa nãy bị trượt, anh tới!"
Trương Dư Xuyên trầm thấp mà ừ một tiếng, liền đánh vào một quả.
Mà Trương Cẩn Ngôn thì lại không thể ức chế trong đầu phát sóng màn GV trên bàn bóng...
Đồng nam hai mươi năm gìn giữ khó có thể chịu nổi kích động như thế a!
Lúc Trương Dư Xuyên đánh vào trái bi thứ ba, GV trong đầu Trương Cẩn Ngôn đã diễn đến khí thế hừng hực, trong đầu đã chiếu cảnh mình chánh phục nằm tại bàn bóng, hai cái chân khuất nhục mà chuyển hướng, mà đối phương chính là tổng giám đốc băng lãnh, phi thường tà ác dùng gậy bi-a khai thác phía sau mông mình, khai thác xong còn quơ gậy quật lên cái mông Trương Cẩn Ngôn!
Đùng một cái, gậy từ trong mông thịt rút ra có vết tích màu đỏ nhạt, Trương Cẩn Ngôn một chân bị nâng lên đặt ở trên bàn bi-a, sau đó bị từ phía sau, thô bạo mà...
Trong đầu Trương Cẩn Ngôn GV diễn đặc sắc, Trương Dư Xuyên đột nhiên từ bàn bi-a ngồi thẳng lên, dùng gậy đánh một cái, âm thanh rất lanh lảnh.
Trương Cẩn Ngôn lập tức đóng lại TV trong đầu, hít sâu.
Bình tĩnh, nắm giữ trụ, tôi không phải diễn viên quần chúng tùy tiện như vậy.
"Đến cậu." Trương Dư Xuyên nhấc cằm, đồng thời lại dùng gậy đánh trên lòng bàn tay của mình mấy lần...
"A, được." Tiểu trợ lý đã rối loạn mơ mơ màng màng nhìn lướt qua bàn bi-a, Trương Dư Xuyên ngoại trừ hai cái góc độ xảo quyệt không đánh thì toàn bộ bi đã đi vào lỗ, vì vậy Trương Cẩn Ngôn tùy tiện đánh một chút, khẩn trương cúi người, nghiêm túc mà bày xong tư thế, nhắm vào...
"Cái này xa." Trương Dư Xuyên hiển nhiên không có ý bỏ qua cho hắn, nhanh chân Lưu Tinh mà đi tới phía sau Trương Cẩn Ngôn, không nói hai lời nhấc lên một cái chân của hắn, nghiêm túc nói, "Không được đứng như vậy."
Trương Cẩn Ngôn:...
Nam thứ anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát!