Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 94: Hogwarts, một lịch sử

Sau khi Snape và Harry trở lại trường học liền nói chuyện về Barty con cho cụ Dumbeldore, nhắc nhở cụ chú ý ‘Moody’, cụ Dumbledore cười tủm tỉm.

Tiếp theo, không có mụ Umbridge tìm tra, cho dù Snape trừ điểm và cấm túc cũng không ngăn cản nhóm động vật nhỏ có tâm tình tốt, mọi người đều đang chờ đợi đại biểu trường khác đến sớm một chút.

Giữa tháng mười, Hogwarts trải qua một cuộc tẩy rửa toàn diện. Ngay cả những phòng học bỏ hoang cũng được quét tước không còn hạt bụi, hàng áo giáp trong hành lang đột nhiên bóng loáng, ngay cả khe hẹp cũng không buông tha. Cho dù bọn họ đã nhấn mạnh rằng mình đã bẩn thỉu vài thế kỷ rồi và vẫn muốn tiếp tục cái hành động vĩ đại này, nhưng giáo sư McGonagall chỉ ra lệnh một tiếng, bọn họ vẫn chỉ có thể dừng lại công cuộc tích góp từng tí từng tí tro bụi vĩ đại của mình, bị chà lau đến mức dường như bọn họ vừa mới được chế tạo ở nhiều thế kỷ trước vậy. Các bức ảnh trên hành lang cũng được lau đi lau lại một lần, thậm chí một ít nhân vật trong tranh bị cái mới mẻ rất nhiều này nọ, khiến nguyên bản Dobby lau chùi cảnh vật chung quanh trong ảnh làm chủ nhân bức ảnh khi trở về suýt nữa không nhận ra ‘nhà’ của mình.

“Hóa ra chỉ cần Hogwarts quét tước thì cũng sẽ không bẩn như vậy,” Giữa tháng mười, thời tiết sáng sủa đã lên cao, khó được một ngày trời trong xanh như vậy, giữa trưa không có lớp mấy người đang kết bạn dưới tàng cây, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.

“Có rất nhiều phòng học hoang bị bỏ quên, ngay hành lang ở những phòng đó cũng có rất ít người đi, cho nên thoạt nhìn cũng rất bẩn thỉu. Thật ra chủ yếu là quét dọn sạch sẽ những phòng và hành lang này thì thoạt nhìn cũng sạch sẽ hơn rồi.” Harry đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên nói, dù sao thì Filch cũng thích trừng phạt học sinh chà rửa hành lang gì đó. Thật ra mỗi ngày cũng có nhiều học sinh bị cấm túc, ít nhất là hai học sinh bị phạt đi lau rửa những căn phòng học hoặc hành lanh. Tổng thể Hogwarts thoạt nhìn cũng không phải là rất kém cỏi, chẳng qua có chút phòng học bị bỏ hoang nhiều năm không ai đi đến nên cũng không có người lúc nào cũng băn khoăn đi tẩy rửa này nọ. Nhóm gia tinh chỉ quét tước trọng tâm ở phòng sinh hoạt chung bốn Nhà cộng với các phòng học chủ yếu cần dùng khi lên lớp, những nơi không ai đến cũng tự nhiên bị chúng quên đi.

Cái này làm cho nhóm học sinh ngẫu nhiên bị cầu thang đùa giỡn đi nhầm hành lang sẽ gặp rất nhiều nơi bẩn, thật ra chẳng qua vì nơi đó bị bỏ hoang mới dẫn tới tình huống hiện tại mà thôi. Nhưng giáo sư McGonagall suy xét đến, nếu học sinh trường đều có thể đi nhầm đường vậy học sinh trường khác cũng không cẩn thận vì cầu thang đột nhiên thay đổi mà cũng ‘lạc đương’ thì làm sao được chứ? Để một hoàn cảnh bẩn thỉu vô cùng trước mặt bọn họ? Không, đây là chuyện mà bà không thể nào chịu được.

“Dạo này nhóm giáo sư rất khẩn trương.” Blaise nói.

So với sự hưng phấn của nhóm động vật nhỏ thì các giáo sư khẩn trương hơn nhiều, cũng làm cho bọn họ càng ngày càng nghiêm khắc với học sinh của mình. Thậm chí Neville đã bị giáo sư McGonagall mắng vài lần, mà hậu quả là Neville trên lớp độc dược, cho dù có Hermione nhìn thì cũng có thể làm nổ vạc. Cũng dẫn đến hậu quả làm Snape vốn không hề để ý gì đến Thi đấu Tam Pháp thuật giận tái mặt, trừ một trăm điểm Gryffindor thì không nói, rất nhiều Slytherin vốn vô tội bị anh lấy đủ loại lý do cấm túc, hơn nữa bài tập sau khi tan học còn gấp đôi bình thường.

Sau khi học lớp Snape nhóm học trò rốt cuộc không hưng phấn được nữa, nhóm động vật nhỏ vốn hưng trí bừng bừng giờ phút này thoạt nhìn đều gục đầu ủ rũ cả đám, trường học dường như có thể hình dung bằng cụm từ ‘tiếng kêu than dậy khắp trời đất’.

“Blaise, cậu muốn ghi tên Thi đấu Tam Pháp thuật sao?” Ron nghi hoặc hỏi.

Blaise nhìn Harry còn đang đọc sách một cái, cười như không cười nói, “Thủ tịch nói, lấy năm thứ ba làm ranh giới, những người năm thứ tư phải ghi tên toàn bộ, cho nên cậu cho rằng mình sẽ ghi tên hay không chứ?”

“Hả? Vì sao lại phải ghi tên toàn bộ chứ?”

“Vì chúng ta là một phần tử của Hogwarts, chúng ta có nghĩa vụ tranh đoạt vinh quang cho Hogwarts.” Bên cạnh Pansy ánh mắt phức tạp nói, nhớ rõ khi Harry phát biểu trong phòng sinh hoạt chung Slytherin, mọi người đều ngạc nhiên.

Cho tới nay, nhóm Slytherin lúc nào cũng đều cẩn thận hành vi ngôn từ của mình, lúc nào cũng phải làm việc theo các cảnh cáo trong ‘hành vi thủ tục Slytherin’, không thể làm bẩn vinh quang vô ngần của Slytherin nên vì vinh quang Slytherin mà cố gắng.

Mà buổi tối kia, thủ tịch bọn họ lại không nói như vậy, cậu nói, “Cho dù là máu trong cũng tốt, cho dù là máu lai cũng tốt, hoặc hoàn toàn là phù thủy Muggle cũng tốt. Cho dù tín ngưỡng các bạn khác nhau, cho dù lý tưởng các bạn khác nhau, cho dù sự kiên trì của các bạn khác nhau nhưng khi các bạn tiến vào Hogwarts, các bạn chính là một phần tử của đại gia đình này. Hogwarts đã truyền thừa ngàn năm, là gia đình của mỗi một phù thủy, mỗi chúng ta đều phải vì nơi này tăng thêm vinh quang, chúng ta cần phải để gia đình này của chúng ta trở thành nơi tốt nhất. Các bạn phải luôn luôn nhớ kỹ, chúng ta không chỉ là Slytherin, chúng ta còn là một phần tử của Hogwarts.”

Chúng ta không chỉ là Slytherin, chúng ta còn là một phần tử của Hogwarts.

Từ sau khi Voldemort rơi đài, xã hội bắt đầu bài xích người xuất thân từ Slytherin thì dường như Slytherin bị tách biệt khỏi Hogwarts. Mọi người dường như đều quên mất, ngay cả chính bọn họ cũng quên, Slytherin lệ thuộc vào Hogwarts, Slytherin là một bộ phận không thể tách biệt ra khỏi Hogwarts.

“Người khác có thể quên chúng ta tới từ đâu, nhưng chúng ta không thể quên được,” Harry nghiêm túc nói với bọn họ, “Điều cuối cùng tôi muốn nói là, nếu như người được lựa chọn Thi đấu Tam Pháp thuật không xuất hiện ở Nhà chúng ta thì tôi hy vọng các bạn có thể giúp cậu ấy ở thời điểm khó khăn, nhưng nếu xuất hiện ở Nhà chúng ta, thì tôi muốn các bạn cam đoan, cúp không thể rơi vào quán quân các trường khác.”

Vài đoạn này của Harry, có lẽ nhóm rắn nhỏ suốt đời này cũng không thể quên được.

Đúng vậy, ngày thường chỉ lo duy trì vinh quang Slytherin nhưng bọn họ đều quên, bọn họ cũng có nghĩa vụ tranh đoạt vinh quang cho trường học của mình, bọn họ là Slytherin, nhưng lại không chỉ là Slytherin.

Pansy thuật lại lời của Harry, nhưng Harry vẫn nhìn sách trên tay mình chứ không tham gia với các cô, ngược lại mấy người khác đều ánh mắt phức tạp, Ron và Hermione càng cảm thấy khó thở hơn.

Có rất nhiều chuyện, bọn họ đều tin tưởng một phần sự thật trong lời đồn.

“Herimone, cậu đã từng đọc ‘Hogwarts, một lịch sử’ đúng không?” Lúc này Harry giơ lên quyển sách trong tay, hỏi. Blaise phát hiện trên tay Harry chính là một quyển ‘Hogwarts, một lịch sử’, đột nhiên cậu vang lên một yêu cầu khác của Harry sau khi phát biểu, cậu ấy yêu cầu nhóm Slytherin cần phải đọc quyển sách này một lần, rồi ba ngày trước đêm Halloween viết một luận văn giao cho cậu. Không yêu cầu về chiều dài tấm da dê, nhưng nhóm Slytherin tuyệt đối không thể chỉ viết được trăm từ đã muốn dừng được, dù sao quyển sách kia rất dày.

Không ai hiểu được ý Harry làm vậy, nhưng đây là mệnh lệnh Harry đưa ra với thân phận thủ tịch Nhà, cho nên mọi người không thể không vùi đầu chui vào gian khổ học cái quyển sách đủ để đập chết người kia. Vì không có mấy người

hiểu được ý nghĩa Harry làm vậy, cho nên dù đọc sách – bọn họ nên may mắn là từ nhỏ gia tộc đã cho bọn họ xem qua quyển sách này sao? – nhưng muốn viết thì, nhất thời không biết nên viết thế nào mới có thể làm cho thủ tịch bọn họ vừa lòng.

Mà lúc này, phơi nắng trên mặt cỏ ở đây không chỉ có mấy người bọn họ, bên cạnh còn có những Nhà khác, Draco liền nhìn thấy vài học sinh Ravenclaw sau khi nghe được lời nói của Harry rồi cảm thấy hứng thú ngồi dậy, nhìn qua chỗ bọn họ. Mà nhóm Slytheirn đi ngang qua vốn muốn về phòng sinh hoạt chung, khi nghe được Harry và Hermione đang thảo luận đề tài này, tự nhiên cũng dừng lại, có lẽ muốn nghe được một ít gì đó có trợ giúp làm sao để bọn họ đặt bút chăng.

Hermione gật đầu.

“Cậu hẳn là biết quyển sách này ghi lại chỉ đến thời đại nào không phải sao?”

“Bắt đầu từ thế kỷ trước vốn không có nhiều lịch sử mới được bổ sung vào bên trong.” Hermione nghĩ nghĩ, trả lời.

“Cậu có phát hiện được nơi nào khác biệt không?” Harry nhìn bộ dáng nghi hoặc của Hermione, bổ sung, “Trên sách viết, cùng với hoàn cảnh vị trí hiện tại của chúng ta thì cậu có phát hiện được nơi nào khác biệt không?”

“Hoàn cảnh?” Hermione nhíu nhíu mày, trong đầu nhanh chóng lướt qua một lần rồi hơi do dự nói, “Hai thế kỷ này tương đối yên ổn sao?”

“Đây quả thật chỉ là một ít nhưng chỉ là một bộ phận trong đó, có một việc có lẽ cậu không biết nhưng Draco cậu nhất định biết, ba cậu là giám đốc trường học, nhất định đã từng nói qua ở nhà.” Harry cười cười, nhìn phía Draco.

“Ý cậu là…” Draco ẩn ẩn nghĩ đến một việc, “Đúng là ba mình đã từng nói qua, từ thế kỷ đó tới nay thì mọi người vốn muốn bổ sung thêm lịch sử mới vào quyển sách kia, nhưng khi quyển sách mới được in ra thì đoạn lịch sử mới này lại biến mất. Mọi người đều thử qua rất nhiều cách nhưng vẫn chưa tìm được nguyên nhân, cho nên những việc ghi lại trên quyển sách kia đại khái bị cắt đứt ở thế kỷ trước, mấy năm gần đây cũng chỉ có một vài chuyện mới có thể ghi lại được trong quyển sách đó mà thôi.”

“Draco, Blaise, Pansy, Hermione, mình biết các cậu đều đọc xong quyển sách kia rồi, nói cho mình biết, trong đó các cậu nhìn thấy gì?” Harry nhìn bạn tốt chung quanh mình, mỉm cười hỏi.

Hermione không do dự, vẫn là người trả lời đầu tiên, liền giống như mỗi lần cô lên lớp, tích cực mà nhiệt tình, “Mình nhìn thấy người sáng lập vĩ đại cùng với Hogwarts mới thành lập ban đầu làm sao có thể sinh tồn trong xã hội hắc ám hỗn loạn đến nay, cùng với thành tích Hogwarts lấy được trong từng thế kỷ. Hơn nữa trong quyển sách đó, mình còn nhìn thấy làm sao Hogwarts từ một trường học bình thường trở nên nổi tiếng ở toàn bộ giới phù thủy.”

“Trong quyển sách kia, ghi lại quá trình huy hoàng của Hogwarts.” Draco trả lời ngắn gọn, vì rất nhiều lời muốn nói gần như đã được Hermione giỏi về tổng kết nói xong rồi.

“Còn có sao?” Harry tiếp tục hỏi.

Còn có? Draco và Blaise nhìn nhau một cái, thật sự không biết Harry muốn hỏi gì.

“Mình đột nhiên nghĩ đến…” Hermione kinh ngạc mở to hai mắt, “Từ thế kỷ trước, pháp thuật hắc ám từ pháp thuật thường dùng bị liệt vào pháp thuật cấm, thì ‘Hogwarts, một lịch sử’ cũng rất ít có lịch sử mới có thể thêm vào trong đó. Từ khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy xuất hiện tới nay thậm chí không hề có một đoạn lịch sử nhỏ nhất tóm tắt chuyện này, nhưng rõ ràng đây là một chuyện rất trọng đại.”

Harry lần này thật sự nở nụ cười, không hổ là Hermione, có thể tìm được điều mấu chốt.

“Đúng vậy, mình muốn các cậu xem chính là điểm ấy.” Harry hơi hơi nâng cao giọng nói của mình, không chỉ với nhóm bạn tốt mà còn nói với đám người đang vây bên cạnh, “Hogwarts truyền thừa ngàn năm, sở dĩ có thể đi được hướng huy hoàng là vì ngàn năm trước bốn Nhà đoàn kết như vậy. Slytherin cẩn thận, Gryffindor dũng cảm, Ravenclaw cơ trí, Hufflepuff trung thành, điều đó không thể không trở thành trọng điểm giúp Hogwarts đi hướng huy hoàng. Draco, nếu các cậu thật sự đọc cẩn thận quyển sách này các cậu sẽ phát hiện trong đây chưa bao giờ có lời bình lệch lạc về bốn Nhà, tuyệt đối công bằng với từng Nhà, đây là ý nghĩa mà mình muốn các cậu đọc lại quyển sách này một lần nữa.”

Harry vừa thốt lên xong, ngay cả Hermione cũng mở to hai mắt, cô đã xem qua nhiều quyển sách này như vậy, lại có thể bỏ qua điểm đó!

“Có người nói Slytherin đều xuất ra toàn bộ các phù thủy hắc ám, nếu những lời này đặt ở trước kia lại là kiêu ngạo của Slytherin,” Harry nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng trong nụ cười càng nhiều là bi thương, “Ngàn năm về trước, thế giới thật sự vô cùng hỗn loạn, Muggle và phù thủy như nước với lửa, rất nhiều phù thủy đều bị thiêu cháy, Hogwarts vừa mới thành lập ngập tràn nguy cơ. Bạch pháp thuật không thích hợp để gϊếŧ người nhưng chỉ có gϊếŧ người mới có thể để học sinh trong Hogwarts thoát khỏi nguy nan. Khi đó dưới sự dẫn dắt của Salazar Slytherin thì nhóm học sinh Slytherin mạo hiểm kiệt quệ pháp lực dùng pháp thuật hắc ám sức mạnh lớn mới có thể mạnh mẽ đuổi đi Muggle vây quanh Hogwarts. Nhóm Slytherin làm tất cả vì Hogwarts, đều vì hòa bình thế giới, mà lại bị gạt bỏ đi không còn gì hết.”

Không khí làm người ta khó thở lan tràn, giờ phút này ánh nắng lại làm người ta càng thêm rét lạnh.

“Slytherin cẩn thận trở thành giả dối, Gryffindor dũng cảm nay trở thành lỗ mãng, Ravenclaw cơ trí nay trở thành cứng nhắc, Hufflepuff trung thành nay trở thành ngu dốt. Hogwarts chúng ta tràn ngập nguy cơ, mà chúng ta lại vô tình chia rẽ thành bốn phía, mình không biết bốn Nhà khác nghĩ như thế nào nhưng giờ mình đã trở thành thủ tịch Slytherin, mình sẽ không để tình huống này tiếp tục. Ít nhất thì trong Slytherin, loại tình huống này sẽ không thể tiếp tục.” Harry hít sâu một hơi, “Các cậu biết không, vì sao mấy năm nay lịch sử Hogwarts không thêm được, vì những chuyện đã xảy ra mấy năm gần đây là sỉ nhục của Hogwarts, Voldemort không thể nào có tư cách được thêm vào quyển sách này.”

Salazar bọn họ vẫn nói không vội, đợi giải quyết xong chuyện Voldemort rồi nói tiếp, nhưng mỗi khi nhìn thấy bốn người bọn họ nhắc tới tình trạng hiện giờ của Hogwarts thì trong ánh mắt chứa ảm đạm và thất vọng, Harry cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu cảm thấy không thể đợi được nữa, Voldemort luôn có thể tùy cơ hành động không nói, Bộ Pháp thuật còn ở bên cạnh như hổ rình mồi muốn can thiệp vào Hogwarts. Hiện giờ bọn nhỏ cần phải học được đoàn kết, không chỉ biểu hiện tốt trước những đại biểu trường khác, cũng là không thể khiến Bộ Pháp thuật có cơ hội thật sự nắm giữ Hogwarts.

“Sau khi mình để nhóm học sinh Slytherin đọc xong quyển sách này mỗi người đều phải viết một bài luận văn, Hermione, cậu có muốn thử một lần không? Mình nhất định sẽ phê sửa thật tốt.” Haryr vui đùa nói.

Hết chỗ chê là, luận văn mà nhóm Slytherin nộp lên sẽ do Salazar tự mình phê duyệt, rồi nói bình luận cho Harry viết lên. Có thể nói, thật ra bài tập lúc này là do Salazar sắp xếp.

Ba ngày trước đêm Halloween, Harry nhận được luận văn của nhóm học sinh Slytherin. Bữa tối, Hermione cũng mang đến một tập luận văn, một vị học sinh năm trên ở Ravenclaw cũng mang đến một chồng tấm da dê thật dày, Hufflepuff im lặng cũng phái đại biểu đến nộp một ít tấm da dê.

Lời nói của Harry đã truyền khắp Hogwarts.

Tấm da dê của Ravenclaw và Slytherin là dày nhất, người trước vì đã từng đọc lịch sử Hogwarts, nghe lời nói của Harry rồi một lần nữa nhìn lại cảm nhận phía trước không có, người sau vì thủ tịch yêu cầu nên mới suốt đêm đọc xong quyển sách, hơn nữa sau khi nghe Harry nói càng dốc lòng vào bài luận văn này. Mà nhóm Gryffindor thường ngày tùy tiện ngay cả khi nghe Hermione và Ron dẫn lại lời nói cũng cảm thấy khϊếp sợ, nhưng chân chính có kiên nhẫn và đọc xong quyển sách kia cũng không nhiều lắm, phần lớn mọi người căn bản không bỏ được, luận văn Hermione đưa đến phần lớn đều của học sinh năm sáu năm bảy, mà Hufflepuff còn lại vì chỉ chọn trọng điểm để đọc.

Đối với hành vi của học sinh Nhà khác, Harry không hề có dị nghị nào về luận văn của bọn họ, mang những luận văn này đến trước mặt bốn người sáng lập.

Sau một ngàn năm, bốn người sáng lập lại một lần nữa sửa bài tập học sinh, cho dù nhóm học sinh không biết là bọn họ phê duyệt nhưng cho dù Godric cười hì hì không đứng đắn cũng thu hồi tươi cười, chăm chú đọc từng từ.

Harry cho bọn họ bút lông viết tự động, chỉ cần bọn họ mở miệng thì bút lông sẽ tự động viết chữ.

Harry cứ lẳng lặng nhìn bốn người chăm chú phê chữa những bài luận văn kia, một giây đó, bọn họ không phải là bốn người sáng lập mà nhóm phù thủy coi là tín ngưỡng nữa, bọn họ chỉ là một giáo sư

bình thường, chỉ đang chăm chú phê chữa bài tập của bọn nhỏ mà thôi.

– Hết chương 94 –