Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 31: Rừng Cấm

—o0o—

Ban đêm, bóng tối phủ Rừng Cấm như có thể hút đi toàn bộ tia sáng. Ánh sáng phát ra từ đầu đũa phép của Draco và Hermione chỉ có thể miễn cưỡng để bọn họ nhìn thấy đường dưới chân mình, chung quanh tràn ngập một mảnh tối đen. Harry phía sau bỏ áo tàng hình bọn họ cũng không thể phát hiện.

“Chúng ta đi thêm một chút nữa rồi trở về thôi, nghe nói ở sâu trong Rừng Cấm có rất nhiều sinh vật nguy hiểm.” Hermione nhỏ giọng nói.

“Ừ.” Draco nhẹ nhàng trả lời có vẻ không muốn nói lớn giọng, nhưng cảm thấy không trả lời lại thất lễ, cho nên cậu ta lựa chọn trả lời ngắn gọn.

Bọn họ thật cẩn thận đi sâu vào trong, thuận tiện xem bốn phía xung quanh, Harry đi theo sau bọn họ, luôn bảo trì khoảng cách nhất định, hơn nữa ếm cho mình thêm một thần chú xem nhẹ, như vậy sẽ không sợ khi Draco và Hermione xoay người sẽ phát hiện cậu.

Lúc này tuy Rừng Cấm rất tối, nhưng đối với Harry còn chưa tính là gì, dù sao lúc bảy tuổi đã bị nhốt vào một tủ chén chật hẹp u tối. Dù sau này Harry về biệt thự Potter nhưng thói quen với đêm đen đã không thể nào thay đổi. Tuy mắt cậu cận thị nhưng lúc này thị lực cậu cũng không kém so với Draco đâu.

“Tiếng gì đó!” Đột nhiên, xung quanh Rừng Cấm vang lên một tiếng thét chói tai ở phía xa, Hermione cảnh giác giơ đũa phép nhìn bốn phía nhưng không phát hiện được bất cứ động vật nào cả.

“Chắc là người sói rồi, ở sâu trong Rừng Cấm hình như là có người sói,” Trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình của Draco, nhưng Harry nghe được Draco bất an, “Chắc cách chúng ta rất xa.”

Bọn họ tiếp tục đi một đoạn đường ngắn nữa, dần dần thấy được ánh sáng trên mặt đất. Hình như vì nơi đó không có cây cối che khuất nên khiến ánh sáng màu bạc chiếu ra.

“Chúng ta trở về đi, nếu vào nữa sẽ đến trong cùng của Rừng Cấm đó.” Hermione đề nghị nói.

“Đợi đã, đó là cái gì?” Draco hình như thấy được cái gì đó ở bên trong, cau mày thoáng tiến lên vài bước. Harry im lặng đi đến bên người bọn họ, gương mặt lạnh lùng, nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt.

Một cái gì đó trắng noãn trên mặt đất lòe lòe sáng lên, Harry biết đó là bạch kỳ mã, nó ngã trên mặt đất hấp hối, ánh mắt nó nhìn về phía Harry, ánh mắt màu bạc tràn ngập bi thương. Hermione hít sâu một hơi, mà Draco cực kỳ tức giận, “Này…… Ai lại có thể tàn nhẫn như vậy, rất đáng giận.”

Bọn họ tiến lên một bước, nhưng rất nhanh bị dọa bởi bóng ma đối diện đi ra, Draco và Hermione ngơ ngác đứng im tại chỗ. Một người mặc áo choàng bò tới bên người bạch kỳ mã, tại miệng vết thương, cúi xuống bắt đầu uống máu.

Khoảng cách không quá gần, nhưng bọn họ lại có thể nghe được thanh âm tham lam nuốt uống của người kia.

Hermione tựa hồ hoảng sợ, há miệng thở dốc, Draco phản ứng nhanh chóng bưng kín miệng cô, hơn nữa tắt ánh sáng trên đầu đũa phép. Nhưng vẫn không kịp, người đang máu bạch kỳ mã, tựa hồ đã nhận ra không thích hợp, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Draco bọn họ.

Tuy rằng không rõ mặt người kia, nhưng khi hắn quay đầu, Draco và Hermione vẫn theo bản năng vì sợ hãi mà rút lui vài bước. Hermione bắt lấy tay của Draco, chậm rãi nâng lên đũa phép.

Người nọ chậm rãi đi tới chỗ Draco và Hermione, Hermione tựa hồ quyết định chủ động, niệm ra những thần chú đã biết, nhưng người nọ chỉ nhẹ nhàng nâng tay đã ngăn cản

được công kích của Hermione.

Pháp thuật không đũa phép!

Draco và Hermione nháy mắt mở to hai mắt, nếu chung quanh có ánh sáng có thể nhìn sắc mặt trắng bệch của bọn họ.

Người nọ tựa hồ niệm thần chú gì đó, liền thấy một tia sáng phóng tới chỗ bọn họ.

Có thể sử dụng pháp thuật không đũa phép, thần chú này khẳng định không phải năm nhất bọn họ có thể ngăn cản. Lập tức Draco buông tha cho ý tưởng dùng thần chú ngăn cản tia tia sáng kia, trực tiếp chắn trước Hermione, kéo cô ra sau, ý đồ tránh thoát tia sáng này.

Cùng thời gian, Harry giơ đũa phép lên, xác lập một phòng hộ trước mặt Draco, ngăn chặn tia sáng kia.

Người đó tựa hồ ngừng một chút, sau đó ra thêm một thần chú tới đây.

Harry lại ngăn chặn thần chú kia nhưng không đợi người nọ phản ứng, dùng một cây đũa phép khác đánh ra một thần chú Crucio.

Tựa hồ là hiểu được ở đây còn có những người khác, người đó buông tha tới gần, tránh thoát toàn tâm chú Harry đánh ra, liền rời đi nơi này.

“Harry?” Draco đứng lên, liền thấy Harry đã giải trừ xem nhẹ chú, “Tại sao cậu lại ở đây?”

“Mình không yên lòng về các cậu, liền đi theo tới đây,” Harry đơn giản giải thích, cũng nâng Draco và Hermione dậy, “Các cậu không có việc gì chứ?”

“Không sao,” Hermione tựa hồ sợ hãi, nhưng kiên trì mình không sao hết, “Harry, vừa mới đó là……”

“Có người đã gϊếŧ bạch kỳ mã, có ý muốn uống máu của nó.” Harry sắc mặt âm trầm, “Vì sống, hắn đã không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào.” Bạch kỳ mã là động vật thuần khiết, gϊếŧ chết bạch kỳ mã vô tội lại hút máu nó. Dù có kéo dài được sinh mệnh nhưng cũng mang nguyền rủa khó có thể chịu được, Voldemort quả nhiên là tách linh hồn quá nhiều lần nên đã điên rồi sao?

“Là người nào tàn nhẫn như vậy!” Draco đang run rẩy, vì người kia vừa mới mang cho cậu cảm giác sợ hãi, cũng là vì có người lại có thể thương tổn sinh mệnh vô tội như vậy khiến cậu ta cảm thấy phẫn nộ.

“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.” Harry nhẹ nhàng nói, “Cậu cảm thấy, ngoại trừ ‘vị kia’, bây giờ còn có ai suy yếu đến mức cần kéo dài sinh mệnh sao?”

“Harry, cậu nói, vị kia đang ở trong Hogwarts?” Hermione khϊếp sợ hỏi.

“Hermione,” Harry nhẹ nhàng vỗ cô phù thủy nhỏ, ý đồ an ủi cô. Có lẽ Hermione đã trải qua chiến tranh thì không sợ cái gì, nhưng hiện tại Hermione chỉ có mười một tuổi, đối với Voldemort, cô chỉ từ sách mà biết được hắn khủng bố. Hiện tại Harry nói cho cô, Voldemort có thể ở trong Hogwarts, bên cạnh mọi người, Hermione luôn luôn có cảm giác sợ hãi đối với Voldemort, khó tránh khỏi sẽ kinh hoảng, “Tin tưởng mình, không có việc gì, nhé?”

“Harry, cậu xác định chính là vị kia?” so với Hermione, Draco xem như tốt hơn, nhưng giọng cậu vẫn mang theo

một chút run rẩy.

“Hiện tại, các cậu đừng xen vào cái gì, trực tiếp trở về nói cho Hagrid, nơi này không hề có cái gì, hiểu chưa?” Harry cảm thấy bọn họ hiện tại cần ăn một ít chocolate, nhưng thật đáng tiếc cậu lại không mang, “Sau đó, trở về ngủ một giấc, nơi này còn có cụ Dumbledore trấn giữ, cho dù ông ta đang ở gần, cũng không cần phải lo lắng, hiểu không?”

Hermione cũng hiểu được mình không nên ở trong này, vì thế gật gật đầu, quyết định tiếp nhận đề nghị của Harry.

“Còn cậu thì sao, Harry?” Không yên lòng, Draco lo lắng hỏi.

“Mình khoác áo tàng hình đi ra nên không có ai phát hiện ra mình, các cậu cứ đi về trước, một lúc nữa mình cũng sẽ trở lại ký túc xá.” Harry giơ lên áo tàng hình tỏ vẻ mình không nói sai.

Cuối cùng, Draco và Hermione bị Harry thuyết phục, giơ đũa phép nương ánh sáng chậm rãi rời khỏi, Harry âm thầm ếm bên người bọn họ một thần chú bảo vệ nhỏ, đủ để bọn họ đi đến nơi Hagrid chỉ định tập hợp mà không bị sinh vật bên trong Rừng Cấm tấn công.

Khi xác định Draco và Hermione đã rời khỏi, Harry đi tới chỗ bạch kỳ mã.

Bạch kỳ mã còn chưa chết, nhưng Harry biết mình đã không thể cứu được nó. Harry chậm rãi ngồi xuống, dùng đũa phép chữa khỏi miệng vết thương trên người bạch kỳ mã, hơn nữa giúp nó rửa sạch vết máu, sau đó nhẹ nhàng mà ngâm xướng một khúc.

Đó là thần chú chúc phúc, do kiếp trước sau khi thắng lợi chiến tranh Harry đã chuyên tâm đi học, hàng năm nhân ngày kỷ niệm chiến tranh – hoặc nói ngày Harry Potter –

cậu cuối cùng sẽ đi đến trước những ngôi mộ của các anh hùng, ngâm xướng một đoạn thần chú chúc phúc này.

Bạch kỳ mã hơi hơi giật giật miệng, cắn cắn tay Harry đặt ở bên miệng nó, cậu biết đó là cảm kích. Harry nhẹ nhàng vuốt ve nó, tiếp tục chúc phúc, Harry ngâm xướng cho tới khi nào xong thì bạch kỳ mã cũng nhắm hai mắt lại.

Nó chết, nhưng nó thoạt nhìn thực yên bình, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nó, không thấm vào đất mà là kết thành một giọt nước mắt trong suốt. Harry biết, đây là lễ vật mà bạch kỳ mã cảm kích cậu, Harry nhẹ nhàng nói cảm ơn, thu nước mắt rồi đứng lên.

Việc này vừa mới làm xong, liền nghe được tiếng vó ngựa.

“A, xem ra em đã thành công tiêu trừ oán hận của nó.” Giọng nói kinh ngạc từ xa đến gần, Harry đứng lên nhìn nhân mã trước mặt.

“Có thể đem nó mang về lãnh địa bạch kỳ mã sao? Con thú nhỏ này nhất định cũng hy vọng như vậy, anh Firenze.” Harry cười chào hỏi.

“Ầy, xem ra em cũng không giống mọi người ở đây, đúng không nào?” Firenze thoạt nhìn hơi giật mình, “Từ tinh tượng mà chúng ta nhìn thấy, em sẽ làm lệch quỹ đạo vốn có, khiến cho quỹ đạo phát sinh thay đổi, Harry Potter.”

“Em đang cố gắng làm được hiệu quả đó,” Harry cười nói.

“Anh xác định chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt,” Firenze nói, “Nhưng xem ra em lại có vẻ biết anh.”

“Có lẽ, là vì linh hồn chúng ta sớm đã gặp qua chăng!”

“Em nói đúng, đây là chuyện có thể đã xảy ra,” Firenze phóng bạch kỳ mã lên lưng, “Anh sẽ đưa nó trở về, tin rằng nhóm bạch kỳ mã sẽ cảm tạ em, Harry.”

“Có thể giúp đỡ là vinh hạnh của em mà.” Harry ưu nhã nói.

“Firenze, em sao lại có thể để con người…” Tựa hồ là đem bạch kỳ mã trên lưng Firenze trở thành con người, nhân mã kia có vẻ rất tức giận, nhưng khi anh ta nhìn thấy đó chỉ là bạch kỳ mã, giọng nói im bặt rồi dừng lại.

“Bane, anh không nên như vậy, cậu bé này vừa mới giúp bạch kỳ mã tiêu trừ oán hận đó.” Firenze trách cứ nói.

“Ừ, được rồi, có lẽ em đúng, anh chẳng qua chỉ nghĩ đến……”

“Chẳng qua nghĩ đến việc em cho con người cưỡi trên lưng sao. Ừm, được rồi, Bane à, anh không nên có thành kiến như vậy, nếu gặp được tình huống khẩn cấp, chúng ta cần làm thế, nên biết, con người mà anh vẫn cảm thấy rất độc ác vừa mới nhận được sự tán thành của một con bạch kỳ mã đấy.” Firenze tức giận nói.

Bane thoạt nhìn tức giận, nhưng thực hiển nhiên anh ta không tìm thấy chỗ có thể phản bác lời nói của Firenze.

“Như vậy, chúng ta tạm biệt nhé,” Firenze tựa hồ là sốt ruột đem bạch kỳ mã đưa trở về, anh hướng Harry nói.

Harry gật gật đầu, nhìn theo hai nhân mã rời đi.

Lặng im hồi lâu, Harry đem cái bình chứa nước mắt bạch kỳ mã thả xuống dưới, tựa hồ là đối với không khí, nói, “Con không cần dùng nó, nhưng con nghĩ đây sẽ là một loại dược liệu tốt.” Cậu nói xong, khoác áo tàng hình biến mất.

Qua hồi lâu, Severus từ chỗ tối đi ra, nhặt lên cái bình con, vẻ mặt phức tạp.

– Hết chương 31 –