Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 79

Thuyết phục được Sở Tự, Phan Nghiên Nghiên lập tức sốt sắng liên lạc Giang Diệc Thần tới gặp Sở Tự, tiếp đó thực nhiệt tình giới thiệu đội ngũ nhân viên công ty, đồng thời giải thích cặn kẽ bản hợp đồng với đối phương, quả thực là ân cần tới mức không thể ân cần hơn được nữa, ngoài miệng thì cứ một tiếng thầy Giang thầy Giang, hoàn toàn không giống một cô minh tinh nổi tiếng, cứ hệt như fan cuồng của Giang Diệc Thần vậy.

Sở Tự chưa từng thấy Phan Nghiên Nghiên nhiệt tình với sao nam nào như vậy, cho dù là lúc hẹn hò với vị thiếu gia cổ đông Tinh Quang cũng không thấy cô chủ động nhiệt tình như thế.

Sở Tự liền hiểu ra, chỉ sợ Phan Nghiên Nghiên đã diễn giả thành thực, sau hai bộ phim đã nảy sinh tình cảm thực sự với Giang Diệc Thần.

Vất vả lắm Phan Nghiên Nghiên mới tìm được người yêu thích, đối phương lại còn là một nam minh tinh điển trai, thân là người đại diện kiêm bằng hữu, Sở Tự hiển hiên sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Trước đó cậu còn thử dò xét Giang Diệc Thần một phen, phát hiện nhân phẩm người này có thể chấp nhận, tuy hiện giờ đang đứng trên đỉnh cao nhưng không hề kiêu căng, ngược lại rất trầm tĩnh, cũng có suy nghĩ và kế hoạch rõ ràng cho tương lai… Vì thế Sở Tự lại càng yên tâm hơn về mắt nhìn người của Phan Nghiên Nghiên.

Giang Diệc Thần cũng không tham lam, không ỷ vào quan hệ với Phan Nghiên Nghiên mà đưa ra yêu cầu hay đòi hỏi tài nguyên, quả thực làm ấn tượng trong lòng Sở Tự lại càng tốt hơn.

Hai người thảo luận về nội dung hợp đồng một phen rồi chuyển qua nói chuyện phiếm, nói về cái nhìn của mình cùng những dự tính trong tương lai, thảo luận nhượng bộ hòa hợp một phen, sau đó vui vẻ ký kết.

Lúc này đây, Sở Tự lại thu nạp thêm một vị đại tướng.

Giang Diệc Thần vốn không thuộc nhóm nghệ nhân của Sở Tự, bản thân vốn đã là diễn viên nổi tiếng, vừa gia nhập Tây Sở đã lập tức hâm nóng hệ thống mạng.

Không giống những nghệ nhân khác của Sở Tự, mười bảy tuổi Giang Diệc Thần đã giật được giải ảnh đế, bất quá sau đó vì không có tài nguyên mà yên lặng lùi về lĩnh vực phim truyền hình. Diễn xuất của Giang Diệc Thần được giới điện ảnh đánh giá rất cao, thế nhưng sau đó vì tài nguyên không tốt, vai diễn được nhận không quá đặc sắc nên đại đa số người xem đều cho rằng diễn xuất của anh chỉ có thể làm một bình hoa di động trong phim truyền hình. Ngay cả chiếc cúp ảnh đế cũng bị vạ lây, bị nói là may mắn gặp được đạo diễn giỏi, kịch bản hay nên mới giành được giải chứ chẳng phải do bản lĩnh của chính anh….Cũng chính vì thế mà cho dù Giang Diệc Thần giành được giải ảnh đế sớm hơn Đàm Thành nhưng Đàm Thành vẫn luôn được xưng là ảnh đế trẻ tuổi nhất.

Rõ ràng có danh có tiếng nhưng lại không quá nổi bật…. cho dù từng giành được giải ảnh đế nhưng lại không được mọi người công nhận, chỉ có thể lăn lộn trong lĩnh vực phim truyền hình, không có cách nào gia nhập vào hàng ngũ diễn viên điện ảnh kỳ cựu. Đây chính là tình hình của Giang Diệc Thần bây giờ.

Giang Diệc Thần đã lặn quá lâu.

Nếu không phải hai bộ

‘Thần Phi Truyền Kỳ’

cùng

‘Phong Hoa Ký’

liên tiếp đại bạo… chỉ sợ không bao lâu nữa, cái tên Giang Diệc Thần sẽ bị mọi người quên lãng.

Bản thân Giang Diệc Thần, fan của anh cùng khán giả đều biết… Anh không thể cứ tiếp tục như vậy, hiện giờ tuổi đã lớn rồi, không còn trẻ trung nữa.

Vì thế, anh cần phải thay đổi.

Thành công nổi lên rồi tiếng vào giới điện ảnh, còn nếu thất bại thì chỉ có thể chờ đợi tên tuổi ngày một mai một rồi bị quên lãng.

Vì thế lúc tin tức Giang Diệc Thần ký kết với công ty giải trí Tây Sở đã có không ít người nghị luận, lời lẽ không dễ nghe cho lắm:

‘Muốn làm ảnh đế tới phát điên rồi sao, cư nhiên tin tưởng Sở Tự, gia nhập một công ty vừa mới toanh chỉ có mỗi bốn nghệ nhân, chờ chết đi.’

‘Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.’

Bất quá cũng có không ít fan hâm mộ duy trì:

‘Làm người phải hướng về chỗ cao mà đi, nước thì hướng về chỗ thấp mà chảy, không muốn giật giải ảnh đế thì không phải diễn viên giỏi, chí hướng Diệc Thần nhà chúng ta có gì sai? Tôi nguyện ý tin tưởng Sở Tự, ít nhất tình trạng của nhóm nghệ nhân anh ta dẫn dắt hiện giờ rõ ràng tốt hơn trước kia rất rất rất nhiều, tin tưởng Diệc Thần cũng sẽ như vậy, cố lên!’

‘Ha ha, Sở Tự nói mình có thể dẫn dắt ra ảnh đế thứ hai, thứ ba… sau đó liền ký kết với một nghệ nhân từng giành được giải ảnh đế nhưng chỉ biết làm trò trong lĩnh vực phim truyền hình? Đúng là lợi hại, bất quá quả thực đã có ảnh đế thứ hai rồi, tôi đang chờ xem người thứ ba rốt cuộc là ai.’Đồng thời cũng có những lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ Sở Tự.

Thậm chí có cả fan của Đàm Thành tham gia:

‘Sở Tự dẫn dắt minh tinh truyền thì còn được, chứ ảnh đế… Ha hả, phỏng chừng đời này anh ta chỉ dẫn dắt được mỗi Thành Thành nhà chúng ta thôi.’

Đủ loại ngôn luận xuất hiện, trên mạng lại trở thành một bãi chiến trường hỗn loạn.

Sở Tự nhắm mắt làm lơ, chỉ bận bịu tranh thủ tài nguyên cho tân nghệ nhân của mình. Mà thứ cậu nhắm tới không phải gì khác, hợp đồng quảng cáo tốt nhất hệ ngân hà của Đàm Thành… Tài nguyên này lúc còn làm người đại diện cho Đàm Thành, khi đó đối phương vẫn chưa phải ảnh đế, Sở Tự đã mặt dày mày dạn đi năn nỉ tổng giám quảng cáo hơn một tháng, hao hết lời lẽ mới giành được, nó có thể nói là tài nguyên tốt nhất trong tay Đàm Thành.

Hiện giờ đã hoàn toàn xé rách mặt với Đàm Thành, Sở Tự muốn thu hồi lại. Trùng hợp Giang Diệc Thần cũng là loại hình tương tự Đàm Thành… vì thế cậu một lần nữa tìm tới vị tổng giám quảng cáo mà mình đã tốn biết bao nhiêu công sức thuyết phục năm xưa.

Hiện giờ đối phương đã thăng lên làm tổng giám đốc.

“Lâu rồi không gặp, Lâm tổng!” Sở Tự tươi cười nhìn Lâm tổng, năm đó mặt dầy bám theo người phụ nữ mạnh mẽ này hơn một tháng, ấn tượng của cả hai đối với đối phương cũng coi như không tồi.

Lâm tổng cũng mỉm cười: “Đại diện Sở, à không, bây giờ nên gọi Sở đổng thì đúng hơn… nói đi, lần này cậu tới tìm tôi có việc gì? Đừng nói lại vì nghệ nhân mà lại theo đuôi tôi suốt một tháng, mỗi ngày đều đứng chờ trước cửa công ty để tranh thủ hợp đồng quảng cáo cho nghệ nhân đi.”

“Lâm tổng, trước kia chúng ta đã từng hợp tác qua, chị thực hiểu tôi a, kia tôi liền nói ngắn gọn, lần này tôi tới vì hợp đồng phát ngôn cho nhãn hàng đồng hồ xx của quý công ty, để Đàm Thành làm người phát ngôn nhiều năm như vậy, tôi nghĩ nên thay đổi một chút thì tốt hơn. Với lại kỳ hạn hợp đồng với Đàm Thành cũng sắp tới… không biết chị có hứng thú với nghệ nhân mới của tôi không?” Sở Tự cười tủm tỉm nhìn Lâm tổng.

Lâm tổng tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Tự, trêu chọc: “Nếu tôi nhớ không lầm thì người phát ngôn hiện giờ chính là người mà trước kia cậu một mực đề cử đi. Tôi bị thành ý của cậu làm rung động mới chọn cậu ta, còn dùng tới bây giờ… Giờ cậu ta nổi tiếng rồi, cậu lại khuyên tôi nên đổi người à?”

“Giờ không còn giống ngày xưa nữa, tôi đã không còn là người đại diện của Đàm Thành. Thế nên hôm nay tôi vì nghệ nhân mới của mình mà tới, muốn thuyết phục Lâm tổng nhượng hợp đồng quảng cáo này lại cho tôi a… Người này không hề thua kém Đàm Thành, đã từng lãnh giải ảnh đế, chi phí hợp đồng lại thấp hơn Đàm Thành, tin tưởng sẽ không để Lâm tổng thất vọng.” Sở Tự thực không ngờ sau một đoạn thời gian dây dưa, Lâm tổng cư nhiên bắt đầu dùng Đàm Thành làm người đại diện nhãn hàng suốt nhiều năm qua.

Lâm tổng cười: “Chính là nhiều năm nay công ty vẫn luôn hợp tác vui vẻ với Đàm Thành, hiện giờ cậu ta còn là ảnh đế đang nổi tiếng, thực sự không có lý do nào để thay đổi a.” Cô cố ý làm khó nói.

“Không có lý do để thay đổi nhưng cũng không có lý do để tiếp tục dùng cậu ta mà? Hiện giờ thời đại đã thay đổi rồi, dùng người nổi tiếng làm người phát ngôn nhãn hàng chủ yếu là để quảng cáo, thương hiệu đồng hồ của quý công ty đi theo con đường giản đơn mà quý phái, hình tượng của Đàm Thành trước đó quả thực rất phù hợp, chính là bây giờ khác rồi, trước đó không lâu cậu ta vừa chia tay với chàng người yêu đầy tai tiếng kia, lại còn xé rách mặt với tôi… Hình tượng cùng danh tiếng sớm đã không còn như xưa, nếu quý công ty vẫn tiếp tục dùng Đàm Thành thì chẳng khác nào tự hạ cấp bậc của mình, hơn nữa gần nhất lại ngày càng đi xuống, nói thật qua hai năm nữa thôi, ngoại trừ cái danh ảnh đế kia thì cậu ta chẳng còn thứ gì nữa đâu.” Sở Tự sớm đã có chuẩn bị, hơn nữa cậu cũng rất nhiểu tính tình Lâm tổng, biết làm thế nào đả động đối phương: “Nghệ nhân mới Giang Diệc Thần này không giống, anh ta từng lãnh giải ảnh đế, tuy im lặng một đoạn thời gian nhưng hiện giờ đang nổi lên, hình tượng tốt danh tiếng tốt, hơn nữa những vai mà anh ta từng thủ diễn đều là vai quyền quý, được người trong giới xưng tụng là vị hoàng đế chuyên nghiệp, so với dạng khí chất non trẻ của Đàm Thành, Giang Diệc Thần trời sinh đã có một cỗ quý khí, thực phù hợp với hình tượng giản đơn mà cao quý của nhãn đồng hồ của quý công ty.”

Nói xong Sở Tự lập tức đưa tư liệu cùng ảnh chụp của Giang Diệc Thần cho Lâm tổng.

“Cậu nói nghe cũng có lý a Sở đổng.” Nhận tư liệu, Lâm tổng tùy tay lật xem một chút, sau đó mỉm cười nhìn Sở Tự, kỳ thực cô đã sớm biết chuyện Sở Tự cùng Đàm Thành, sở dĩ cô đồng ý gặp Sở Tự chính vì muốn để cậu có cơ hội thuyết phục mình.

Nói thật năm đó cũng vì thành ý cùng sự đeo bám dai dẳng của Sở Tự nên bọn họ mới để một diễn viên mới vào nghề như Đàm Thành làm người phát ngôn sản phẩm.

Lúc nghe chuyện về Đàm Thành cùng Sở Tự… nói thực bản thân Lâm tổng cũng cảm thấy Đàm Thành là kẻ vong ân phụ nghĩa…

Năm đó vì tìm kiếm công việc cho Đàm Thành mà Sở Tự đã cố gắng biết bao nhiêu, cho dù bị người ta thờ ơ lạnh nhạt vẫn cố mặt dày thuyết phục bọn họ dùng Đàm Thành, quả thực là hao hết nước miếng… Mà những người bị Sở Tự dây dưa có một số ít bắt đầu dùng vị nghệ nhân Đàm Thành kia, Lâm tổng đã xem thấy hết thảy…

Cứ như vậy, Sở Tự thuận lợi giành lấy vị trí người phát ngôn trong tay Lâm tổng cho Giang Diệc Thần.

Nhãn hiệu xx tinh tế đã dùng Đàm Thành làm người phát ngôn suốt bảy năm hiện giờ lại đổi thành Giang Diệc Thần, tin tức này vừa được tung ra liền gây ra một trận sóng to gió lớn trên mạng.

Fan của Đàm Thành giống như phát điên bắt đầu chửi rủa ỏm tỏi:

‘Sở Tự vô sỉ, Giang Diệc Thần không biết xấu hổ cướp tài nguyên người khác, cho dù là lão làng bên mảng phim truyền hình thì sao chứ, có thể đánh đồng với ảnh đế sao, hãng đồng hồ xx kia sớm muộn gì cũng phá sản thôi, ánh mắt đúng là quá tệ hại.’

‘Mấy chuyện giành tài nguyên này chủ yếu phải dựa vào thực lực, nhãn hàng người ta đâu phải làm từ thiện… cạnh tranh không lại liền mắng người, phẩm chất của fan vị ảnh đế nào đó đúng là quá tệ, có fan như vậy thà không có còn hơn.’

Mà fan của Giang Diệc Thần cùng Sở Tự thì mở mày mở mặt một phen, không ngừng lên tiếng phản kích fan Đàm Thành.

‘Không có Đàm Thành, Sở Tự vẫn như cũ là người đại diện kim bài, nhưng không có Sở Tự, Đàm Thành lại không ngừng xuống dốc—– đáp lại fan của vị ảnh đế nào đó.’

Còn có không ít dân mạng bình luận:

‘Sở Tự đúng lá quá lợi hại, không hổ là người đại diện kim bài, ngay cả hợp đồng phát ngôn của nhãn hàng nổi tiếng như vậy cũng có thể dễ dàng giành được, mà hình như hợp đồng này của Đàm Thành cũng do Sở Tự giành được thì phải… Đàm Thành cùng Tinh Quang giải ước với Sở Tự đúng là không khôn ngoan chút nào.’

‘Tự dưng tôi thấy Tây Sở rất khả quan a, không biết Sở Tự có dự định dẫn dắt người mới nữa không?’

Phần lớn đều là khen ngợi Sở Tự quá lợi hại.

Lúc biết tin này, thân là người đại diện mới của Đàm Thành, Lý Ngọc Hoa giận tới phát run, lập tức gọi cho Đàm Thành, mắng chửi Sở Tự cùng Giang Diệc Thần một phen.

Ở đầu kia điện thoại, Đàm Thành im lặng một lúc lâu, lẳng lặng nghe Lý Ngọc Hoa chửi rủa Sở Tự, sau đó trực tiếp cúp máy.

Đừng nói phụ họa, ngay cả nghe Đàm Thành cũng không muốn nghe thấy những lời mắng chửi của bà ta dành cho Sở Tự.

Phần hợp đồng phát ngôn này bị giành đi làm Đàm Thành nhớ lại khoảng thời gian của mình cùng Sở Tự trước kia, lúc gã còn chưa nổi tiếng, rất nhiều cơ hội làm việc có được vì sự bôn ba vất vả của Sở Tự, cho dù bị cự tuyệt, thậm chí là chế nhạo, Sở Tự vẫn không tức giận, chỉ cần có một chút xíu hi vọng thôi cậu sẽ không từ bỏ, bữa trưa cũng ôm hộp cơm ngồi xổm trước cửa chờ, người ta vừa bước ra liền xông tới thuyết phục… Thời điểm đó đúng là khoảng thời gian gian nan nhưng vô cùng tốt đẹp.

Sở Tự bảo hộ gã rất tốt, thế nhưng gã không hề biết, cũng không hề để tâm… gã chỉ cảm thấy, đó là những việc người đại diện phải làm.

Hiện giờ gã đã hiểu ra, chỉ tiếc rằng bây giờ đã quá muộn.

Rốt cuộc không thể nào quay trở lại như xưa.