Ngoại trừ nhóm người vì tò mò mà nghe thử tiếng hát của Trầm Triệt rồi kinh ngạc.
Album đầu tiên của Trầm Triệt vẫn chưa gây ra sóng gió quá lớn, trừ bỏ bình luận trong weibo Sở Tự, trên mạng không hề có tin tức gì. Bất quá điều này cũng nằm trong dự kiến của Sở Tự, muốn nâng đỡ một ca sĩ nổi tiếng không phải việc một sớm một chiều.
Cậu chưa hề nghĩ rằng chỉ dựa vào album đầu tiên đã có thể làm Trầm Triệt nổi tiếng.
Con đường này cần có kỳ ngộ cùng cơ hội.
Sở Tự không lo lắng, sau khi giúp Trầm Triệt ra album, cậu bắt đầu đặt trọng tâm vào Phan Nghiên Nghiên.
Dưới sự theo đuổi mãnh liệt của vị thiếu gia cổ đông Tinh Quang, Phan Nghiên Nghiên đã quyết định tái hợp, sau đó vị thiếu gia kia không ngừng post hình thân thiết của mình cùng Phan Nghiên Nghiên trên weibo, đồng thời cũng bảo Tinh Quang tăng mạnh tuyên truyền, công khai thân phận bạn gái kiêm phu nhân tương lai của cô.
Chuyện này nhấc lên một đợt sóng lớn trên mạng.
Nghe thấy tin này, Sở Tự lo lắng gọi điện cho Phan Nghiên Nghiên, nhịn không được nhắc nhở: “Nghiên Nghiên, em nên chú ý một chút thì hơn…”
Vị thiếu gia này lúc Phan Nghiên Nghiên gặp nạn liền biến mất không thấy tăm hơi, lúc Phan Nghiên Nghiên nổi lại thì lại dán tới… quả thực không phải kẻ tốt lành.
“Anh Sở yên tâm, việc này em có chừng mực. Em không có ý định kết hôn với anh ta.” Phan Nghiên Nghiên làm rõ lo lắng của Sợ Tự, thẳng thắn nói.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cho dù thích câu chuyện nàng lọ lem thế nào thì vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.
Sở Tự thở phào một hơi: “Vậy thì tôi an tâm rồi.”
Cậu biết Phan Nghiên Nghiên không giống Tô Khuyết, bề ngoài yếu đuối lại thích lãng mạn ngọt ngào, thế nhưng trong khung lại là một cô gái rất có chủ kiến, có chừng mực… Phan Nghiên Nghiên đã nói vậy, Sở Tự tự nhiên sẽ không hỏi thêm về vấn đề riêng tư của cô nàng nữa…
Một cô gái lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, chỉ cần tâm tính kiên định, cho dù gặp phải những tên đàn ông tồi cũng sẽ không bị tổn thương quá sâu.
Phan Nghiên Nghiên cùng thiếu gia cổ đông Tinh Quang tái hợp, tài nguyên của Tinh Quang lại một lần nữa tùy ý cô chọn lựa.
Sở Tự biết rõ tác phẩm để đời của một diễn viên tuyệt đối không có khả năng là một vai phụ, vì thế lần này cậu đặc biệt chú ý, sàn lọc tất cả các kịch bản mà Tinh Quang cung cấp cho Phan Nghiên Nghiên, thế nhưng không có bộ nào vừa lòng.
Cuối cùng đυ.ng trúng đại cương của một vị biên kịch lão làng đã về hưu mới tạm hài lòng.
Sở Tự tự mình tìm tới đối phương, thế nhưng vị biên kịch kia biểu thị mình đã về hưu rồi, chỉ muốn ở nhà trông cháu, không muốn viết kịch bản nữa, chỉ nói phần đại cương kia đã bán cho công ty, công ty muốn dùng thế nào cũng được, bà chỉ định ra cái sườn cơ bản mà thôi, thành phẩm cuối cùng thế nào, có ghi tên bà vào phần biên kịch hay không cũng không quan trọng.
Sở Tự bất đắc dĩ, vì Phan Nghiên Nghiên đề nghị nên công ty quyết định tìm một nhà biên kịch nổi tiếng bên biên kịch ngôn tình hỗ trợ viết bộ đại cương kia thành kịch bản hoàn chỉnh.
Sở Tự vốn không có dị nghị gì cả, cậu nghĩ rằng biên kịch mà công ty tìm về hẳn sẽ không tệ. Nào ngờ kịch bản mà vị biên kịch này viết ra lại không làm Sở Tự hài lòng.
Mở đầu cùng hình tượng nhân vật đã được vị biên kịch lão làng kia xây dựng rất tốt, thế nhưng tình tiết kịch bản do vị biên kịch ngôn tình kia viết lại không giữ được hình tượng ban đầu, vai nữ chính quá yếu đuối cùng quá dựa dẫm vào người khác, không chống đỡ nổi hình tượng mạnh mẽ ban đầu, tới gần cuối phim thì hoàn toàn phụ thuộc vào nam nhân, mất đi bản sắc dũng cảm quả quyết của riêng minh…
[bối cảnh bộ phim là cổ trang nên t dùng nam/nữ nhân]
Vì thế, sau khi cùng Phan Nghiên Nghiên bàn bạc, Sở Tự quyết định tự chỉnh sửa kịch bản.
Phan Nghiên Nghiên không có ý kiến, tuy cô thích ngọt ngào lãng mạn, thế nhưng thay vì chỉ biết yêu say đắm cùng dựa dẫm vào nam nhân, cô dạng thích hình tượng nữ nhân mạnh mẽ quả quyết…
Cũng vì thế, bọn họ có chung nhận thức…
Việc này làm vị biên kịch ngôn tình nổi danh kia tức giận, tự mình tìm tới Sở Tự.
“Tôi cảm thấy kịch bản của tôi hoàn toàn không có vấn đề, nữ nhân trời sinh phải phụ thuộc vào nam nhân, đây là quan điểm đại chúng. Hơn nữa đại diện Sở sửa kịch bản thành thứ lộn xộn gì vậy, nữ chính sao có thể hại nam chính? Cho dù là vì quốc gia của mình thì cũng quá đáng, dạng hình thượng quả phụ đen này chỉ có thể làm nữ hai thôi….. Cậu chỉnh loạn xạ như vậy, bộ phim này quay xong chẳng có ai thèm xem đâu, nữ chính chính trực thiện lương mới phù hợp khẩu vị đại chúng… Cậu chỉ là người đại diện, xin cậu hãy làm tốt nhiệm vụ người đại diện của mình, đừng tùy tiện chỉ bảo người biên kịch làm thế nào viết kịch bản a, ok?” Vị biên kịch ngôn tình này vô cùng bảo hộ hình tượng nữ chính bạch liên hoa của mình.
Bà hoàn toàn không thể tiếp nhận việc công ty từ bỏ kịch bản của mình mà chọn lựa kịch bản do một kẻ biên kịch không chuyên như Sở Tự viết, bà cảm thấy mình bị vũ nhục.
Sở Tự có thể lý giải đối phương thực quý trọng kịch bản mà mình đã khổ công viết ra, thế nhưng: “Là như vầy, biên kịch Tưởng, tôi biết kịch bản của bà có điểm đặc sắc riêng, bà cũng là nhà biên kịch có tiếng trong giới, thế nhưng kịch bản của bà không phù hợp với hiệu quả mà chúng tôi muốn, thế nên…”
“Công ty cũng đã nói sẽ tính phí biên kịch cho bà, nếu thực sự không được, chúng ta có thể thêm tiền thù lao, làm chậm trễ thời gian của bà, thực ngại quá.” Sở Tự chỉ có thể xin lỗi đối phương.
Bởi vì cảm thấy thực hứng thú với phần đại cương của vị biên kịch lão làng kia, Sở Tự đã tự mình viết một kịch bản, cũng vì thế cậu mới biết viết kịch bản là một chuyện vất vả thế nào, phí não thế nào.
Nhưng ngay cả như vậy—-
Cậu vẫn không muốn sử dụng một kịch bản đầy chất ngôn tình như vậy, nội dung thực sự quá nhàm chán.
Thế nhưng Tưởng Linh Chi quyết không chịu buông tha: “Tôi không muốn tiền, cậu trả thù lao là muốn vũ nhục tôi à? Làm nhà biên kịch kim bài trong giới, tất cả kịch bản tôi viết ra đều được dựng thành phim, tới kịch bản này cũng không ngoại lệ, không thể nào đập vỡ chiêu bài của tôi… Tôi muốn kịch bản của tôi dựng thành phim chứ không phải tiền!”
“Vậy thế này đi, tuy chúng tôi không dùng kịch bản này nhưng khi bộ phim được công chiếu, chúng tôi sẽ đề tên bà vào phần biên kịch, bà thấy vậy được không? Như vậy cũng có thể xem là kịch bản của bà được dựng thành phim.” Sở Tự tận lực thương nghị.
Biên kịch tưởng lại tiếp tục phản đối: “Không được! Kịch bản của tôi chính là kịch bản của tôi, tôi mới không cần đề tên mình lên kịch bản của cậu, cậu muốn vũ nhục tôi à? Cái thứ kịch bản vớ vẫn như vậy làm gì nổi được mà đề tên tôi vào?”
Tên tuổi của Tưởng Linh Chi trong giới khá lão làng, lòng tự tin cũng cao, bà tự nhận kịch bản của mình hơn kịch bản của Sở Tự không biết bao biết cấp bậc, nhất quyết muốn công ty phải quay theo kịch bản của mình.
“Kịch bản của bà tôi đã xem qua rồi, dựa vào người khác không bằng dựa vào mình, biên kịch Tưởng, tôi là nam nhân nhưng tôi không hề cảm thấy nữ nhân bắt buộc phải phụ thuộc vào nam nhân, thời đại đang không ngừng tiến bộ, tư tưởng của bà đã quá cổ lỗ rồi. Hơn nữa, chính trực thiện lương không có nghĩa là ngu ngốc cùng vướng víu, tôi chỉnh lại kịch bản để nữ chính hại nam chính là vì lập trường quốc gia của bọn họ bất đồng, tôi không nghĩ yêu nước là quả phụ đen, một người như vậy mới càng đáng giá để người ta kính trọng, khi tình yêu cùng quốc gia đặt song song, lựa chọn quốc gia mới là lựa chọn chính xác nhất trong mắt mọi người.” Cho dù tính tình Sở Tự tốt đến thế nào nhưng ba lần bốn lượt bị đối phương chê bai kịch bản của mình thì vẫn tức giận như thường.
Cậu ngừng một chút rồi nói thêm: “Với lại thứ tôi nói thẳng, hình tượng nữ chính thiện lương mà bà đặt ra ngoài trừ kéo chân nam chính thì chẳng còn tác dụng gì khác, tôi tự đặt mình vào hoàn cảnh của nam chính, căn bản ngoại trừ mĩ mạo của nữ chính, tôi chẳng thấy còn điểm nào để yêu cô ta cả… Hơn nữa hình tượng nam chính lại còn là một người nam nhân xuất sắc nhất đương thời, yêu một nữ nhân như vậy quả thực chính là một lưỡi dao trí mạng.”
Sở Tự sớm đã chịu đủ loại kịch bản ngôn tình sến súa này rồi.
Cho dù nhóm biên kịch ngôn tình không dám có ý tưởng mới lạ nhưng một kịch bản nhàm chán như vậy quả thực đã vũ nhục đại cương do biên kịch Uông để lại.
“Chẳng lẽ nữ chính phải có điểm gì đó hơn người thì nam chính mới có thể yêu nàng à? Như vậy mà xem là tình yêu sao? Yêu là ngay cả bản thân cũng không biết nguyên do, nếu chỉ vì đối phương tốt mới yêu thì đó không còn là tình yêu chân chính nữa.” Tưởng Linh Chi vốn là fan cuồng của tình yêu sến súa, hiển nhiên lập tức phẫn nộ.
“Với lại nữ chính của tôi có điểm nào không tốt, nàng đã làm rất nhiều chuyện cho quốc gia của mình.” Bà vẫn không phục chuyện công ty từ bỏ kịch bản của mình.
Sở Tự thực hết cách: “Nếu trong mắt bà tình yêu chính là như vậy thì tôi không còn lời nào để nói. Nó chẳng khác gì dạng kịch bản ngôn tình sến súa hay bàn tay vàng, ngựa đực này nọ cả. Với lại theo cái nhìn của tôi, nữ chính chỉ biết chìm đắm trong ảo tưởng bản thân mà không nhìn rõ sự thực, hoàn toàn vì tình yêu nam nữ mà quên đi quốc gia của mình…”
“Nam nhân các người sao có thể lý giải được suy nghĩ của nữ nhân chúng tôi chứ, khán giả chủ yếu của bộ phim này chính là nữ chứ không phải nam, chỉ có ấn theo kịch bản của tôi dựng thành phim mới được yêu thích, chứ không phải loại kịch bản vớ vẩn của đại diện Sở đâu.” Biên kịch Tưởng quyết không lùi bước.
Sở Tự cũng kiên quyết đấu tranh: “Thứ tôi nói thẳng, không chỉ nữ chính, hình tượng nam chính mà bà đặt ra cũng chẳng có gì mới lạ. Bị nữ phụ châm ngòi hãm hại vài câu liền mất lòng tin với nữ chính, sau đó là một màn ngược tâm, đổi lại tôi là nữ chính thì nhất định sẽ vứt bỏ một kẻ nam nhân cặn bã như vậy, chứ đừng nói tới chuyện đau lòng đòi sống đòi chết, thế mà kết cục cuối cùng lại là HE, tôi thực hoài nghi nữ chính là một nữ nhân có máu M.”
“Cậu thì biết cái gì? Cậu cũng không phải nhà biên kịch, nội dung như vậy mới gây cấn, có tình tiết hiểu lầm như vậy mới khơi gợi được hứng thú của khán giả, mới làm doanh thu phát bạo.” Biên kịch Tưởng nói thực hùng hồn.
Sở Tự không có cách nào lý giải được: “Tôi chỉ thấy rõ là một màn máu chó, cách ứng xử kia chỉ làm người ta bực bội chứ chẳng có điểm nào ngọt ngào cả.”
Biên kịch Tưởng vẫn còn muốn cãi: “Kịch bản của tôi…”
“Đủ rồi, đề tài này chấm dứt ở đây. Bà không thể thuyết phục tôi, tôi cũng không thể thuyết phục bà, tôi thấy chúng ta không nên hợp tác thì hơn, tiền thù lao chúng tôi đã chuyển qua rồi, về phần chúng tôi chọn lựa kịch bản nào để dựng thành phim là do quyết định của chúng tôi.” Vì nể danh tiếng của đối phương nên Sở Tự mới muốn nói chuyện rõ ràng, thế nhưng tới lúc này, cậu hoàn toàn không muốn tiếp tục màn tranh cãi vô ích này nữa.
Chuyện thế này có biện luận thế nào cũng không rõ ràng được.
Tưởng Linh Chi lập tức nhảy dựng lên: “Làm sao có thể chứ. Kịch bản của tôi nếu đã bán ra rồi, các người nhất định phải dùng nó dựng thành phim, trừ phi hủy bỏ phần đại cương kia đi, không có điểm nào giống với kịch bản của tôi mới được.”
Kỳ thực bà cũng rất hài lòng với phần đại cương của biên kịch Uông, tình tiết hùng vĩ mỹ lệ hoàn toàn mới mẻ… thế nên bà muốn chiếm nó cho riêng mình.
“Thực ngại quá, đại cương là thuộc về biên kịch Uông chứ không bà. Chúng tôi đã được biên kịch Uông trao quyền quyết định, muốn quay muốn chụp dạng kịch bản thế nào là quyền tự do của chúng tôi.” Sở Tự nghe tới đây thì lập tức hiểu ra nguyên do Tưởng Linh Chi nhất quyết dây dưa như vậy, lập tức từ chối.
Vất vả lắm mới tìm được phần đại cương này, bảo cậu không dùng là chuyện không tưởng.
Tưởng Linh Chi thấy Sở Tự từ chối thì lập tức nháo loạn, khóc lóc om sòm, sống chết muốn chiếm đoạt phần đại cương độc đáo của biên kịch Uông cho mình.
Cuối cùng vẫn là Phan Nghiên Nghiên ra mặt chống đỡ Sở Tự, nhóm thượng tầng Tinh Quang mới dứt khoát sử dụng kịch bản của Sở Tự, đồng thời khuyên nhủ Tưởng Linh Chi bỏ qua chuyện này.
Sở Tự vốn tưởng chuyện này tới đây là xong, nào ngờ biên kịch Tưởng vì thế mà lôi tên cậu cùng Phan Nghiên Nghiên lên mạng.
…