Sở Tự cảm thấy, có lẽ có dùng cả đời mình cũng không hiểu được suy nghĩ của Viên Tiệp.
Nếu đổi lại là cậu, cho dù không có tình cảm, thế nhưng bị đối phương kiên quyết từ bỏ hôn ước, lại còn phản bội gia tộc, rời xa khỏi thế giới mà mình đang sống, cho dù không tới mức chán ghét thì cũng không gửi đồ cùng nhắn tin hỏi han suốt mười mấy năm như vậy.
Chính là, Viên Tiệp cố tình lại làm được.
Không chỉ vậy, trong câu chuyện mà Sở Tự nhìn thấy, Viên Tiệp từ trước tới sau vẫn luôn kiên định tin tưởng nhân phẩm của đối tượng hôn ước phản nghịch của mình, vì cậu mà truy tìm chân tướng trả lại sự trong sạch, cuối cùng vì thế mà bị nhân vật chính hại chết.
Sở Tự không cảm thấy Viên Tiệp thích mình.
Thế nhưng sau khi trải qua những chuyện như vậy, Sở Tự vẫn như cũ không tin tưởng giới quý tộc kia có quân tử thật sự, cậu cảm thấy những kẻ tỏ vẻ ôn nhu ấm áp kia đều cất giấu những việc xấu xa không muốn người khác biết. Chính là hiện giờ cậu bắt đầu tin tưởng, có lẽ Viên Tiệp thật sự là một quân tử đại nhân đại lượng không so đo.
Mà cậu trong mắt đối phương có lẽ chỉ là một hậu bối không hiểu chuyện đi.
Sở Tự nghĩ như vậy, nếu bình tĩnh xem xét, ngoại trừ không có tình yêu thì Viên Tiệp thực sự là một vị trưởng bối thân thích làm người ta có hảo cảm.
Suối mười mấy năm qua đối phương cứ vậy lặng lẽ quan tâm cậu, có lẽ cũng là một phương thức để duy trì quan hệ giữa hai người đi.
Sở Tự nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy năm đó mình thực sự quá tùy hứng cùng không hiểu chuyện, nhìn gói đồ Viên Tiệp gửi tới mà cảm khái không thôi, theo bản năng kích động trực tiếp gọi điện cho Viên Tiệp.
Gọi rồi Sở Tự mới hồi phục tinh thần nhận ra hiện giờ đã là rạng sáng, đang định cúp máy thì đối phương đã tiếp máy…
“…” Sở Tự.
Xin hỏi, này có thể xem là giữa đêm khuya quấy nhiễu dân chúng không?
Trong ấn tượng của cậu, Viên Tiệp là một người làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, không hề biết tới cuộc sống về đêm.
“Tiểu Tự, em làm sao vậy? Bên em xảy ra chuyện gì à?” Cách biệt mười mấy năm, Sở Tự vửa nghe vẫn lập tức nhận ra âm thanh của Viên Tiệp, tao nhã ấm áp, hoàn toàn bất đồng với cái tên của mình.
Không nhờ nhiều năm như vậy mà đối phương vẫn dùng xưng hô thân thiết này.
Nháy mắt Sở Tự cảm thấy lỗ tai mình cũng sắp mang thai, cách biệt nhiều năm, cậu cứ tưởng mình đã sớm quen với cuộc sống độc thân, thế nhưng tới khi nghe thấy âm thanh của Viên Tiệp thì Sở Tự lập tức nhận ra hóa ra mình vẫn thực nhớ nhà: “Không có gì, chỉ là nhận được gói đồ anh gửi tới nên muốn gọi báo một tiếng, ngại quá, không chú ý thời gian, đã muộn thế này khẳng định đã quấy rầy anh nghỉ ngơi đi.”
Sở Tự cố nén nghẹn ngào nói.
“Không có, anh vừa nghiên cứu cơ mật quân sự nên vẫn chưa ngủ… Tiểu Tự, hiện giờ đã khuya rồi, em tìm anh trễ như vậy, thật sự không có chuyện gì à? Nếu có việc, nhất định phải nói cho anh biết nha.” Âm thanh thân thiết vô cùng từ bên kia truyền tới, chính là nó lại làm Sở Tự có cảm giác hệt như một vị trưởng bối hòa ái dễ gần.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn kiên trì gửi đồ cùng gửi tin thăm hỏi cho Sở Tự đã bỏ nhà đi… Thế nhưng Sở Tự vẫn luôn quật cường không hồi phục, hôm nay Sở Tự lại đột nhiên liên hệ, anh không nghĩ nhiều cũng khó.
Sở Tự không ngờ đối phương cư nhiên thật sự xem mình là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhận định cậu nhất định có việc gì đó mới liên lạc, cậu tự nhiên lại càng nhớ nhà hơn: “Không có, anh Viên, tôi thực sự không việc gì… tôi… tôi chỉ là… chỉ là đột nhiên có chút nhớ…”
Cậu vốn định nói là nhà.
Thế nhưng lời nói sắp ra khỏi miệng thì Sở Tự đột nhiên nhớ tới những lời quyết tuyệt mà mình nói với cha năm đó, giờ cậu vẫn chưa làm nên sự nghiệp, sao có mặt mũi quay về, vì thế liền đổi thành: “Tôi đột nhiên nhớ… nhớ anh.”
Bên kia đầu dây lặng ngắt như tờ.
Sở Tự bình tĩnh trở lại thì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho dù cậu cùng Viên Tiệp đều không có ý tứ kia, quan hệ của hai người cũng giống như trưởng bối cùng hậu bối nhưng dù sao cũng từng là vị hôn phu đã giải trừ hôn ước a.
Đêm hôm khuya khoắc cậu tự nhiên gọi điện cho người ta, rối rắm nửa ngày thì phun ra một câu nhớ anh… nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng a.
Hầu kết Sở Tự giật giật, há miệng định giải thích một chút.
“… Tiểu Tự, anh cũng rất nhớ em.” Không đợi Sở Tự mở miệng, tiếng nói tựa như thiên âm của Viên Tiệp lại một lần nữa truyền tới.
Sở Tự: “…”
Không biết vì cái gì, Sở Tự cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Viên Tiệp hẳn là đang nghĩ mình cũng tưởng niệm hậu bối phản nghịch này đi?
Sở Tự đột nhiên không quá xác định.
“Anh Viên, mấy năm trước tôi không hiểu chuyện, để anh chê cười.” Sở Tự húng hắng, cố gắng lái cuộc nói chuyện đang đi theo hướng kỳ quái của bọn họ quay về phương hướng bình thường: “Qua một đoạn thời gian, chờ anh quay về Đế Tinh, khi đó, anh Viên, em mời anh bữa cơm.”
Nếu nhớ không lầm thì mấy năm trước có tin tức thông báo quân hàm đối phương đã lên tới cấp bậc trung tướng.
Đúng là mẫu con cháu thế gia xuất sắc gương mẫu.
“Để anh mời em đi, Tiểu Tự.” Âm thanh Viên Tiệp trước sau vẫn ôn hòa như vậy, làm Sở Tự liên tưởng tới một Đức Cha có hào quang vạn trượng.
“Ừm, kia quyết định như vậy.”
“Ừm.”
Cuộc nói chuyện của hai người một lần nữa chìm vào không khí căng thẳng quỷ dị, không có lời gì để nói.
Sở Tự biết, trừ phi là tình huống khẩn cấp, bằng không anh sẽ không cúp máy trước, nghĩ nghĩ, xác định mình thật sự không còn gì để nói với đối phương nữa, cậu liền mở lời trước, tính toán kết thúc cuộc gọi: “Anh Viên, thời gian cũng không còn sớm, anh chú ý sức khỏe, em cúp máy đây, ngủ ngon.”
“…. ngủ ngon.”
*****
“Anh Sở, anh mau tới trường quay đi, bên Tô Tô có chuyện rồi.” Sở Tự nhận được điện thoại của Tiểu Vương, sau đó lập tức chạy tới, trong lòng thực lo lắng không biết Tô Khuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tới trường quay tìm kiếm một vòng thì phát hiện Tô Khuyết đang bị vài diễn viên đóng chung ép vào một góc, châm chọc.
“Thực ghê tởm, một kẻ chỉ biết bán mông như mày mà cũng xứng diễn nam chính à? Cứ như vậy thì thói đời ngày sao sẽ thế nào đây? Tụi tao tân tân khổ khổ nghiêm túc đóng phim mà không leo lên được, thế mà mày chỉ cần bán mông là xong.”
“Nghe nói kim chủ đã không cần nó nữa, hiện giờ lại dính với tên đại diện nổi danh cặn bã Sở Tự kia, đối tượng đeo bám càng lúc càng hạ thấp, đúng là cặn bã, vì bảo trụ vị trí mà chuyện bỉ ổi gì cũng dám làm.”
“Tên điếm gặp ai cũng đu lên như mày sao còn chưa cút ra khỏi giới giải trí đi?”
Giới này đó giờ vẫn luôn là nơi giẫm đạp lên nhau, trước kia Tô Khuyết có kim chủ chống đỡ, đám người này cho dù bất mãn cỡ nào cũng không dám lộ ra, thế nhưng hiện giờ kim chủ đã mất, thanh danh lại thối, hiển nhiên trở thành đối tượng bị người người giẫm đạp, chỉ trích.
Tính tình Tô Khuyết vốn kiêu căng hống hách, thế nhưng lúc này bị nhục mạ như vậy vẫn không dám mở miệng, chỉ hoán hận cắn chặt răng, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, cố ép chính mình nhẫn nhịn.
Nguyên nhân Tô Khuyết làm vậy, một là biết rõ bản thân hiện giờ không có chỗ dựa, hai là không muốn gây ra phiền toái cho Sở Tự…
“Thực ghê tởm, bẩn thỉu hèn hạ, mày nên cút ra khỏi giới giải trí đi!”
Bất quá Tô Khuyết càng nhẫn nhịn thì lại càng bị giẫm đạp ngoan độc hơn.
Sở Tự nghe những lời chửi rủa kia thì sắc mặt lập tức nghiêm túc, sải bước đi tới đẩy đám người qua một bên: “Nói ai dơ bẩn thấp kém nên cút khỏi giới giải trí hả?”
“Anh Sở——” Nhìn thấy Sở Tự, Tô Khuyết giống như đứa nhỏ đang bị ức hϊếp nhìn thấy người lớn nhà mình, tâm tình khẩn trương sợ hãi lập tức biến thành hư không.
Đám diễn viên phụ thấy Sở Tự hùng hổ tiến tới thì theo bản năng lùi về sau, qua một hồi lâu mới tìm lại được âm thanh: “Nói nó đấy? Thế nào, tôi nói sai à? Nó vốn chính là kẻ bán mông nhờ bao dưỡng mà nổi tiếng, một chút kỹ thuật diễn xuất cũng không có, có gì đặc biệt hơn người chứ? Làm sao so với những người nghiêm túc như tụi tôi?”
“Thứ nhất, dùng tin đồn vô căng cứ để châm chích diễn viên chung đoàn là một hành động thực bỉ ổi. Thứ hai, một đám chuyên đóng vai phụ như các người dựa vào cái gì đứng đây lớn lối nói kỹ thuật diễn của mình tốt hơn Tô Khuyết, tôi thấy, cho dù Tô Khuyết có kỹ thuật diễn kém thì vẫn còn tốt hơn các người…” Sở Tự khinh thường nhìn bọn họ, tựa hồ đang nhìn những con rệp: “Dù sao loại người luôn ghen ăn tức ở, hở người ta có chuyện liền nhân cơ hội tỏ vẻ thánh nhân xỉa xói châm chích như mấy người thoạt nhìn không giống người nghiên túc nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất gì cả….”
“Có một người lên tiếng định phản bác: “Sở Tự, anh—–”
“Tôi sao? Tôi thấy các người châm chích Tô Khuyết như vậy chính là ghen tị đi. Ghen tị Tô Khuyết có thể diễn nam chính, ghen tị bộ dạng cậu ta tốt, trời sinh đã có gương mặt đóng vai chính, mà các người thì khẳng định cả đời chỉ đóng được vai phụ, lại còn là tiêu chuẩn bậc ba. Tại sao đến bây giờ Tô Khuyết vẫn còn được đóng nam chính? Bởi vì cho dù cậu ta bị đoạt đi vai nam chính thì cũng không tới lượt mấy nhân phẩm tồi tệ như mấy người… Các người không xứng đâu!” Sở Tự bao che đặc biệt lợi hại, mắng người cũng mắng tới trình độ máu chó đầy đầu.
Sở Tự mới không phải Tô Khuyết, cứ đứng đó mặc cho người ta khi dễ.
Đám diễn viên phụ thấy thái độ Sở Tự cường ngạnh như vậy, lại bị châm chích tới đau đớn không thôi, lúc này cũng không dám nói gì nữa, im lặng tản đi, cũng không dám tiếp tục bắt nạt Tô Khuyết.
“Lần sau nếu còn bị người ta bắt nạt thì không cần nhịn, cứ mắng lại cho tôi! Loại người này nếu không phản kích thì chúng sẽ tưởng mình dễ bắt nạt.” Đám người kia vừa đi, Sở Tự liền trực tiếp nói.
Tô Khuyết hiện giờ không có kim chủ che chở, nếu còn không biết tự bảo hộ bản thân thì chẳng khác nào trở thành bao cát cho người ta đánh.
…
Hoàn Chương 8.
***cán bộ kỳ cựu: người trong lòng xa cách suốt mười mấy năm tự dưng thân thiết, rốt cuộc cũng tiếp nhận gói đồ mình gửi tới, còn gọi điện báo tin, còn nói nhớ mình, thực vui quá!