Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 94: Thế giới hiện thực (15)

“Chính Dương, con trai hai người bây giờ có tin tức gì chưa?” Hai người bê gạch mồ hôi đầy đầu trò chuyện.

“Không có, nếu biết khu an toàn ở thành phố B khó vào như vậy, còn không bằng tôi và Ninh Lan ở lại nhà đợi nó về, hiện tại không biết Tịch Chu thế nào rồi, cuối cùng không biết có thấy tờ giấy tôi và mẹ nó để lại không.” Tịch Chính Dương bỏ gạch xuống, lau mồ hôi trên trán.

“Bây giờ đã là mạt thế rồi, chú còn ở đây mơ mộng hão huyền gì nữa” Đốc công giám sát bên cạnh phì cười một tiếng, “Đã lâu vậy rồi, con trai chú tám chín phần mười đã biến thành tang thi. Cho dù chưa biến thành tang thi, tôi nghe nói con trai chú học ở đại học S đúng không, thành phố B và nơi đó cách xa vạn dặm. Chú nói nó có thể an toàn tới đây sao? Vậy nên tôi mới bảo chú an tâm làm việc đi, nếu như thật sự nhớ con trai thì chi bằng cùng vợ mình cố gắng sinh thêm một đứa.” Nói xong câu cuối cùng, đốc công và mấy người bên cạnh nở nụ cười thô bỉ.

Tịch Chính Dương giận dữ, từ trước tới nay ông đã nhìn tên đốc công này không vừa mắt, tự nhiên bới móc trừ điểm cống hiến của bọn họ, bây giờ còn lấy người nhà mình ra làm trò đùa. Lần này Tịch Chính Dương không nhịn nổi nữa, ông và Ninh Lan từ thành phố B chạy đến đây là để giữ mạng, chứ không phải sống để người ta ức hϊếp.

“Bình tĩnh một chút!” Người bên cạnh giữ vai Tịch Chính Dương, “Nếu hiện tại anh kích động, điểm cống hiến hôm nay có thể cũng không có.”

Tịch Chính Dương lạnh mặt gật đầu, “Tôi biết.”

“Chú còn ấm ức hả, cũng không tự nhìn xem mình là đức hạnh gì, muốn sống ở đây thì làm việc thật tốt cho tôi, đừng có hở ra là như thiêu thân.” Đốc công vỗ xuống bả vai Tịch Chính Dương, “thấm thía” nói. Chỉ là tay của gã còn chưa rời khỏi vai Tịch Chính Dương đã bị một nguồn sức mạnh đột nhiên vặn ngang, gần như bị bẻ gãy!

Bởi vì các đốt tay của đốc công bị vặn ngược lại nên cả người dùng một loại tư thế vặn vẹo quỳ trên đất, kêu lên thảm thiết, “Tịch Chính Dương mày điên rồi! Mau buông tay cho tao!”

Tịch Chính Dương cười lạnh một tiếng, “Đúng là tao điên rồi.”

“Lý Chấn tụi mày còn ở đó nhìn gì nữa! Còn không nhanh qua cứu tao!” Đốc công kêu gào thảm thiết.

“Mấy người đứng lại không được nhúc nhích.” Tịch Chính Dương gia tăng lực đạo trong tay, đốc công lập tức đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, “Đừng! Đừng nhúc nhích! Dừng lại đó hết!”

Hai người xông tới lúc đầu đều ngừng bước, cách bọn Tịch Chính Dương khoảng một mét.

“Tịch Chính Dương cuối cùng chú muốn làm gì?” Thái độ đốc công mềm hẳn ra, “Có gì chúng ta có thể nói rõ ràng, chú có biết hành động hiện tại sẽ mang tới cho gia đình chú bao nhiêu phiền phức không? Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì chú sẽ gánh tội gây nguy hại cho an toàn cộng đồng, nhất định sẽ bị trục xuất ra khỏi khu an toàn!” Đốc công vì đau đớn ở cánh tay mà hít vào một hơi, tiếp tục nói, “cho dù chú không lo cho bản thân, vậy còn vợ chú thì sao, nếu chú bị đuổi khỏi đây, một mình vợ chú phải thế nào?”

Ban đầu Tịch Chính Dương cũng không định ra tay ngoan độc, tuy ông tức giận nhưng vẫn còn chút lý trí. Chẳng qua vừa làm rùm ben lên như thế, công việc khiêng gạch này chắc chắn không thể tiếp tục nữa, cũng may ít ngày trước anh em ông mời ông cùng ra ngoài gϊếŧ tang thi, vốn ông còn đang do dự, hiện tại lại khiến ý tưởng của ông thêm kiên định. Nam tử hán đại trượng phu, bản thân cần gì phải rụt rè sợ hãi ở địa phương nho nhỏ này.

Tịch Chính Dương gia tăng lực đạo trong tay mình, khiến đốc công đau nhức kêu rên liên hồi, trước khi tiếng gào thảm thiết của gã lại tăng thêm một đê-xi-ben, Tịch Chính Dương một cước đạp gã ra ngoài. Đốc công ngã sấp mặt, ngửa khuôn mặt mới đập xuống đất lên, hai người trông coi bên cạnh vội vàng đỡ gã dậy.

“Chính Dương, sao hôm nay anh lại kích động như vậy, tự cầu phúc cho bản thân đi.” Công nhân thấp giọng nói với Tịch Chính Dương một câu, sau đó liền trốn ra xa, rất sợ ông mang đến phiền phức cho mình.

Tịch Chính Dương gật đầu, ông có thể hiểu được suy nghĩ của người nọ, cũng không trách hắn. Dù sao giao tình của bọn họ cũng không sâu bao nhiêu, hắn tội gì phải vì giúp đỡ mình mà cắt đứt con đường mưu sinh sau này.

“Mẹ kiếp, Tịch Chính Dương mày thật sự khá lắm, ông đây tuyệt đối sẽ khiến cả nhà mày chết không yên thân!” Đốc công xoa nhẹ cánh tay của mình, dữ tợn mắng, “Hai người bọn mày, tháo hai cái tay nó ra cho tao!”

“Nhưng anh Đinh, quy định bên trong khu an toàn không cho phép đả thương người.” Lý Chấn có chút chần chừ nói.

“Quy định trong khu an toàn là cái thá gì! Mày không thử nghĩ xem anh rể tao là ai! Chỉ cần không gϊếŧ người, tao đảm bảo tụi mày sẽ không sao!” Đốc công hổn hển nói.

Hai người Lý Chấn nghe xong lời này cũng lập tức an tâm, một người cầm viên gạch lên, lao về phía Tịch Chính Dương. Tuy Tịch Chính Dương đã từng luyện Cầm Nã thuật đơn giản nhưng dù thế nào cũng không phải là đối thủ của hai thằng nhóc trẻ tuổi mạnh bạo, sau khi quật ngã một người thì không thể tránh khỏi công kích của người còn lại. Tịch Chính Dương cắn răng, cùng lắm thì cứng rắn nhận một kích này vậy!

Đúng lúc này, một bóng trắng hiện lên, trực tiếp nhào vào mặt người kia, nhanh chóng cắt ngang công kích của hắn.

Tịch Chính Dương được cơ hội thở dốc, lập tức thoát khỏi phạm vi công kích của bọn họ, lúc này mới nhìn về phía bóng trắng. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã khiến Tịch Chính Dương càng thêm hoảng sợ. Ban đầu ông còn tưởng là một con mèo, nhưng cẩn thận nhìn lại, là một con hổ con màu trắng.

“Ba.” Bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc, hô hấp Tịch Chính Dương nghẽn lại, có chút không dám tin nhìn về nơi phát ra giọng nói đó, “Tiểu Chu, thật sự là con sao?”

Tịch Chu ôm lấy Tịch Chính Dương, “Ba, là con, con tới rồi.”

“Tới là tốt, tới là tốt.” Tuy Tịch Chính Dương cố gắng nhịn xuống nhưng vẫn có chút nghẹn ngào, “Khoan đã, bên này ba còn chút chuyện chưa giải quyết xong, Tiểu Chu con đi tìm mẹ trước đi, hiện tại nhất định bà ấy vô cùng lo lắng cho con.”

“Không sao.” Tịch Chu an ủi.

Tịch Chính Dương nhìn qua bên kia, lại phát hiện một người đàn ông đứng trước đám người bọn họ, trong tay là một thanh dao băng đang trôi lơ lửng. Đốc công và hai người kia đã sớm sợ đến tè ra quần, trốn đi thật xa.

“Tôi hi vọng chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.” Tịch Chu nhìn về phía đốc công, vừa nói, dao băng trong tay Kê Hạo rục rịch chỉa về phía đốc công. Lý Chấn che khuôn mặt bị Bạch Diễm cào đầy vết thương cùng đốc công hoảng sợ gật đầu, “Cái gì cũng chưa từng xảy ra!”

Tịch Chu hài lòng cười, “Vậy là được rồi. Dù sao tôi cũng đã nhớ kỹ ba người rồi. Sau này nếu còn có gì thắc mắc về chuyện này, chúng ta có thể thương lượng với nhau một chút.”

Dưới uy năng của người dị năng, đốc công nào dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thầm hận không thể thả Tịch Chính Dương đi. “Anh Đinh, lẽ nào chúng ta cứ bỏ qua thế sao?”, Lý Chấn che mặt, không cam lòng nói.

“Không bỏ qua thì làm được gì!” Đốc công giận dữ mắng, “Người dị năng là kẻ chúng ta có thể chọc nổi sao!”

—-

“Đây là bạn con à?” Tịch Chính Dương nhìn thoáng qua Kê Hạo mặt không thay đổi, hỏi Tịch Chu.

“Coi như thế.” Tịch Chu không nói rõ ràng.

“Cái gì mà coi như thế?” Tịch Chính Dương đập lên lưng Tịch Chu một cái, “Phải thì phải, không phải thì không phải, cái gì gọi là coi như thế hả?”

Tịch Chu ho khan, “Ba, con phải nói cho ba một chuyện, ba đừng tức giận.”

“Nói đi, hiện tại con trở về chính là chuyện đáng mừng nhất rồi, còn có chuyện gì khiến ba tức giận được nữa.” Tịch Chính Dương nói.

Tịch Chu thẳng thắn kéo tay Kê Hạo, “Ba, con chính thức giới thiệu một chút, đây là Kê Hạo.”

Tịch Chu Dương nhìn hai tay Tịch Chu và Kê Hạo nắm lấy nhau có chút không kịp phản ứng, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Nhưng khi ông còn chưa nghĩ xong chuyện gì đang xảy ra, Tịch Chu lại nói với Kê Hạo, “Gọi đi.”

“Ba.”

Tịch Chính Dương theo bản năng đáp một tiếng, chỉ là sau đó phản ứng kịp, trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, hơi gian nan mở miệng, “Đây là… bạn trai con?”

Tịch Chu gật đầu một cái, có chút chần chừ nhìn Tịch Chính Dương, “Ba, ba không sao chứ?”

Tịch Chính Dương vỗ vỗ ngực mình, bước nhanh về phía trước, “Để ba tỉnh táo chút đã.”

Tin vui con trai trở về và con trai có bạn trai đồng thời đánh thẳng vào Tịch Chính Dương, khiến ông thật sự không rõ nên phản ứng thế nào. Nếu là lúc trước, Tịch Chu dám tìm đàn ông thì nhất định ông sẽ đánh gãy chân cậu, nhưng hiện tại đã là mạt thế rồi, con trai còn sống là chuyện hạnh phúc nhất, mấy vấn đề khác không quan trọng nữa. Tuy nghĩ thế nhưng Tịch Chính Dương vẫn không thể nào vượt qua được vướng mắc trong lòng.

Trước khi vào nhà, vẻ mặt Tịch Chính Dương nghiêm túc nói với hai người, “Chuyện hai đứa tạm thời đừng để mẹ con biết, chờ sau này ba tự nói với bà ấy.”

Tịch Chu vẻ mặt tươi cười, “Dạ được!”

Sau khi Ninh Lan đến khu an toàn thì làm công việc trồng trọt, tuy trong mặt thế muốn trồng rau có chút khó khăn, nhưng cũng may là vẫn có thể trồng được một ít. Công việc này thoạt nhìn thanh nhàn hơn bê gạch một tí, nhưng thật ra cũng rất mệt, nhất là thắt lưng cực kỳ mỏi, liên tục làm việc cả ngày, cơ thể căn bản không thẳng lên được.

Thời điểm này là lúc Ninh Lan vừa xong việc về nhà, đến căn tin mua ba cái màn thầu, nấu cháo lỏng đơn giản. Đây chính là cơm tối hôm nay của bọn họ. Từ khi mạt thế bắt đầu, giá thức ăn trở nên cực kỳ đắt đỏ, nhất là rau dưa, hiện tại vì trồng rau có chút tiến triển nên đỡ chút, thi thoảng có thể ăn được một bữa, lúc vừa tới khu an toàn, giá cả rau cải là thứ bọn họ tuyệt đối không thể với tới.

Ninh Lan vừa đặt màn thầu và cháo lên bàn đã thấy Tịch Chính Dương trở về, “Hôm nay về sớm thế, làm việc không nhiều sao?”

“Quả thật không nhiều việc lắm, chỉ là gặp phải một vài chuyện, chẳng qua chuyện này không phải trọng điểm.” Tịch Chính Dương thần thần bí bí nói, “Anh có một tin tốt muốn báo cho em biết, muốn đoán thử không?”

Ninh Lan cười cười, “Hiện tại ngoại trừ Tiểu Chu trở về thì có tin gì tốt chứ? Không phải là mạt thế sắp kết thúc đó chứ?”

“Mẹ.” Tịch Chu đi tới.

Ninh Lan sửng sốt, vội vàng tiến lên sờ mặt con trai, viền mắt nhanh chóng đỏ lên, “Đứa trẻ này, cả đường đến đây nhất định chịu khổ không ít rồi, lại gầy đi nhiều vậy.”

“Mẹ, con vẫn khỏe, nào có chịu khổ gì đâu, mẹ không phát hiện con khỏe khoắn hơn trước rất nhiều sao?” Tịch Chu cười hì hì.

“Được rồi, đi cả đoạn đường tới đây nó cũng đói rồi, mau để nó ăn cơm đi.” Tịch Chính Dương nói, tiên phong ngồi xuống bàn, sau đó lại có chút xoắn xuýt mời Kê Hạo vào chỗ, Tịch Chính Dương nhìn chằm chằm Kê Hạo, rất sợ hắn không kín miệng lại kêu một tiếng “ba”. Khả năng chịu đựng trong lòng Ninh Lan kém hơn mình rất nhiều, nếu như bị bà biết, không chừng sẽ sợ đến mức sinh bệnh.

Cũng may lần này Kê Hạo cực kỳ có chừng mực, chỉ nói một câu “Cảm ơn chú.”

“Con xem mẹ này, mẹ không biết con đã về, bánh màn thầu cũng không mua.” Ninh Lan ảo não nói, “Mọi người ăn trước đi, mẹ đi mua thêm bánh và đồ ăn về!”

“Mẹ, không cần đâu.” Tịch Chu ngăn Ninh Lan lại, “Con mang đồ ăn tới rồi.”

Tịch Chu vừa dứt lời, Kê Hạo liền đưa cái túi trong tay qua. Sau khi Ninh Lan nhìn thấy mấy thứ bên trong càng hoảng sợ hơn, “Sao nhiều thế này!”

Tịch Chu cũng bị dọa hết hồn, cái này không giống lúc trước bọn họ bàn bạc. Rau dưa trứng gà thì thôi đi, sao bên trong còn lẫn vào một củ nhân sâm nghìn năm và cỏ linh chi trăm năm nữa?! Hai thứ này làm sao giải thích với cha mẹ đây?

Kê Hạo im lặng, Bạch Diễm đã nói với hắn, gặp mặt cha mẹ vợ, lễ nhất định phải nhiều.

Thấy vẻ mặt Tịch Chu, Kê Hạo lặng lẽ thu một cái túi khác chứa máu rồng và đủ loại linh dược giới tu chân tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy lại.