“Sư huynh, đây là dược hoàn mà sư thúc Dược Minh luyện chế cho huynh, mỗi ngày một viên, cần dùng nội lực để xúc tác.” Tề Hồn đưa cho cậu một bình sứ nhỏ.
Bởi vì thân thể Tịch Chu vẫn không tính là tốt nên Dược Minh thường thường luyện chế cho cậu một ít dược hoàn, Tịch Chu đã tạo thành thói quen.
Tịch Chu nhận lấy, “Giúp huynh cảm ơn sư thúc.”
Tề Hồn biết Tịch Chu ngày thường không chút nào để bụng với uống thuốc thế nào, lại rũ mắt tăng thêm một câu, “Thuốc này có lợi với kinh mạch của huynh, dùng thời gian dài có thể sẽ khiến căn cốt của huynh khôi phục về trạng thái trước kia.”
Ánh mắt Tịch Chu sáng lên, “Thật sao?”
Cậu vẫn khá để ý chuyện căn cốt, bơi vì mục tiêu nhiệm vụ của cậu là phải trở thành chưởng môn của Càn Cực Môn, dưới tình huống căn cốt không tốt, trình độ khó khăn khi cậu thực hiện nhiệm vụ này thật sự tăng lên gấp bội. Hiện tại đã có biện pháp có thể khôi phục căn cốt của cậu, đương nhiên Tịch Chu cầu còn không được.
“Chỗ sư thúc Dược Minh có thuốc tốt như vậy sao không lấy ra sớm!” Tịch Chu mừng khấp khởi cầm cái bình sứ kia quan sát một lúc.
Tề Hồn không trả lời.
Tịch Chu cất bình sứ vào, “Sao thời gian lâu như vậy đệ không quay lại, nghe sư phụ nói là đệ đi giúp sư thúc Dược Minh chế thuốc?”
Tề Hồn gật đầu.
“Cho dù bận rộn hơn cũng phải trở về gặp mà, đã lâu ngày vậy rồi, sư huynh ngay cả mặt đệ cũng không thấy.” Tịch Chu nhỏ giọng lầm bầm.
“Thật ra sư huynh có thể đến gặp đệ một chút.” Ánh mắt Tề Hồn nhìn về đáy mắt Tịch Chu, “Đệ cho là sư huynh sẽ đến gặp đệ.”
Tịch Chu không khỏi có chút chột dạ, “Sư huynh rất muốn đến gặp đệ, nhưng có chút bận rộn ha ha, đúng lúc sư phụ giao nhiệm vụ chăm sóc tiểu sư đệ cho huynh, hài tử kia mới tới nên hơi quấn người, nên không rút ra được.”
“Sư huynh rất thích tiểu sư đệ mới tới sao?” Tề Hồn rũ mắt tới.
Tịch Chu vừa muốn mở miệng ói ra tâm tư mấy ngày nay cuộc sống đau khổ giống như vυ' em với Tề Hồn một chút, thanh âm hệ thống đã vang lên trong đầu y rồi, “Mục tiêu nhiệm vụ cách cậu không tới hai thước, cậu nói gì hắn cũng nghe được, nghĩ kỹ rồi hẵng mở miệng.”
Tịch Chu: “…”
“Sao sư huynh lại không nói chuyện?”
Tịch Chu cười gượng hai tiếng, làm trái lương tâm bắt đầu khen thì độ hảo cảm kia chợt giảm xuống, “Rất thích.”
Trên mặt nhìn độ hạnh phúc, Tịch Chu vẫn muốn cẩn thận khen Vu Khả, nhưng cho dù trong đầu ơ vét thế nào, Tịch Chu cũng không tìm thấy một từ thích hợp, cuối cùng chỉ có thể nhạt nhẽo lặp lại một câu, “Rất thích.”
Mà thái độ này của Tịch Chu trong mắt Tề Hồn là thương yêu Vu Khả thương yêu đến trong xương, nên mới phải lặp lại một lần nữa, ngón tay của hắn không nhịn được hơi run run.
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở độ hạnh phúc tăng lên hai điểm, Tịch Chu lập tức cảm thấy hết sức vui mừng, không uổng công cậu làm trái lương tâm nói dối.
“Sư huynh, có muốn đến chỗ sư thúc Dược Minh hay không? Thúc đã lâu chưa gặp huynh rồi.” Tề Hồn giống như không nghe thấy người trước mặt nói gì, nói đến trọng tâm một câu chuyện khác.
“Được!” Tịch Chu đồng ý vô cùng sảng khoái, “Huynh còn phải cảm ơn sư thúc Dược Minh thật tốt đó! Có phải đệ vẫn phải ở chỗ sư thúc hỗ trợ không? Đúng lúc huynh đến tham quan học tập các quá trình luyện chế của đệ một chút.”
Mâu sắc của Tề Hồn cuối cùng cũng trở nên ấm áp, “Được.”
“Chào sư huynh! Chào Tề sư huynh!” Vu Khả từ phía sau cái cây cách đó không xa chạy tới, chỉ là sau khi lên tiếng chào hỏi Tề Hồn, Vu Khả liền nhìn về phía Tịch Chu, “Sư huynh, không phải huynh nói muốn chỉ bảo đệ kiến thức cơ bản sao? Bây giờ chúng ta bắt đầu được không?”
Tịch Chu vừa nhìn thấy Vu Khả cũng cảm giác đau đầu, “Tiếp theo sư huynh phải cùng Tề sư huynh của ngươi đến chỗ sư thúc Dược Minh thăm thú, chờ ta trở lại rồi hướng dẫn ngươi được không?”
Vu Khả cúi đầu ừ một tiếng.
Tuy dao động bên ngoài không lớn nhưng Tịch Chu lại nghe được một tiếng động nhắc nhở rõ ràng của hệ thống. Độ hạnh phúc của hắn lại đang giảm xuống.
Hệ thống: “Cậu không dỗ hắn sao?”
Tịch Chu kiên định: “Không được dỗ, ta không thể cứ nuông chiều hắn như vậy được, thời gian ta ở lại đây còn rất lâu, cũng không thể vì hài tử hư hỏng này mà cái gì cũng không làm được!”
Hệ thống: “Có chí khí!”
Chí khí này của Tịch Chu không duy trì được năm giây, bởi vì độ hạnh phúc của Vu Khả đang tiếp tục giảm xuống, trong lúc y nới chuyện với hệ thống đã giảm chừng năm lần rồi.
Giảm đến mặt của Tịch Chu tái hết cả.
“Tiểu sư đệ, nếu không thì ngươi đi cùng các sư huynh nhé? Đúng lúc ngươi vẫn chưa gặp sư thúc Dược Minh, chúng ta giới thiệu ngươi một chút.” Tịch Chu mỉm cười nói. Trời mới biết trong lòng y đã hận không thể kéo Vu Khả qua đánh mông thật nặng! Đcm ngươi hài tử này có phải bị bệnh hay không!
Khóe môi vừa mới cong lên một độ cong của Tề Hồn lại chậm rãi trở nên bằng phẳng.
Vu Khả ngẩng đầu lên, có chút vui vẻ, “Được, đệ muốn đi với sư huynh.”
Tịch Chu tập trung lực chú ý nghe xong một phen, vẫn không nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Tịch Chu: “Độ hạnh phúc của hài tử hư hỏng không tăng lên hả? Có phải lỗ tai của ta xảy ra vấn đề gì hay không, sao không nghe thấy gì vậy?”
Hệ thống: “Vô cùng chúc mừng lỗ tai cậu không có một chút vấn đề gì, độ hạnh phúc của hắn đúng là không tăng lên một chút nào.”
Tịch Chu có chút phức tạp nhìn Vu Khả rất cao hứng, sâu sắc cảm thấy hài tử này bệnh rất nặng, độ hạnh phúc tăng lên rất khó khăn, cho dù hiện tại đã cao hứng đến thế này, độ hạnh phúc của Vu Khả cũng không tăng lên chút nào. Thế nhưng chỉ cần mình hơi không thuận theo ý muốn của hắn, độ này phúc này lập tức ào ào hạ xuống.
Vốn trong kế hoạch là một nhóm hai người, biến thành một nhóm ba người.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tịch Chu, Dược Minh liền vỗ một cái lên trên gáy cậu.
“Chu Nhi à, tự con tính thử xem đã bao lâu không tới chỗ ta rồi, có phải đã quên sư thúc rồi hay không?” Dược Minh giả vờ giận nhìn Tịch Chu, “Nếu không phải Hồn Nhi đưa con tới, có phải tháng sau con cũng không muốn đến gặp ta một lần đúng không?”
“Không phải không phải! Sư thúc sao ngài lại nói vậy!” Tịch Chu mở to hai mắt nhìn, giả bộ oan ức nói, “Ngày nào con cũng muốn đến chỗ sư thúc, nhưng bởi vì tu vi vẫn không tiến cảnh chút nào nên không còn mặt mũi đến gặp sư thúc. Nhưng đã lâu vậy rồi, con thật sự vô cùng nhớ ngài, dù cho bị sư thúc mắng, con cũng muốn qua gặp ngài một lần!”
Cả người Dược Minh nổi da gà, “Đừng ở đó ngọt ngào, nói chuyện đàng hoàng cho ta!”
Tịch Chu cười hì hì hai tiếng.
“Đây là đồ đệ sư phụ con mới thu à?” Dược Minh nhìn về phía Vu Khả bên cạnh Tịch Chu.
“Đúng vậy, hắn tên là Vu Khả” Tịch Chu gật đầu, rồi nói với Vu Khả, “Đây là sư thúc Dược Minh, Vu sư đệ, mau chào người đi.”
“Chào sư thúc!” Vu Khả rụt rè nói.
Dược Minh chỉ gật đầu, không tiếp tục lên tiếng.
“Hôm nay sư thúc ngài đang luyện chế thuốc gì? Con có thể tham quan học tập một chút được không?” Tịch Chu coi nơi này thành một chỗ giống như địa phương để giải sầu, đương nhiên là có thể ở bao lâu thì ở bấy lâu.
Dược Minh cười mắng, “Con cái con khỉ con này, con coi chỗ này của sư thúc thành chỗ nào rồi, còn tham quan học tập, nếu không học thì cút ra ngoài cho ta.”
Tịch Chu thật sự muốn học, nhưng tinh lực của mình hữu hạn, nếu như học y dược, tất nhiên võ công của mình sẽ trễ nãi. Võ công không tốt thì sao cậu có thể đi tranh chức chưởng môn được?
Có chút không nỡ lại thổ lộ một phen tình cảm nhớ nhung của mình với Dược Minh, Tịch Chu liền lôi kéo Vu Khả đồng thời cút xéo.
“Sao vậy?” Dược Minh nhìn về phía Tề Hồn không nói một lời bên cạnh, “Không vui à?”
Tề Hồn đã ở chỗ này của hắn rất nhiều năm, trong mắt Dược Minh, Tề Hồn đã là một nửa đệ tử của hắn, vẫn hiểu Tề Hồn khá rõ.
“Không phải là vì sư huynh con chỉ lo cho sư đệ mới tới chứ?” Dược Minh hỏi.
Từ sau khi Tề Hồn sáu tuổi cùng Tịch Chu rơi xuống vách núi, Dược Minh thường xuyên nói chuyện với hai người bọn họ, đương nhiên cũng biết tình cảm của Tề Hồn và sư huynh hắn thắm thiết, nếu không Tề Hồn đã không mạo hiểm tính mạng chạy đến sau núi hái sen Băng Ngọc rồi.
Mà Dược Minh cũng không có cảm tình gì với Vu Khả, hài tử kia sau khi đến chỗ này của hắn cũng chỉ lên tiếng chào hỏi mà thôi, cả hành trình đều theo bên cạnh Tịch Chu, giống như hận không thể dính luôn trên người y. Nếu như trong chốc lát tịch Chu không để ý tới hắn, hài tử kia sẽ giống như sắp khóc vậy. Tính tình này thật sự khiến hắn không thích, cũng không biết vì sao sư huynh lại nhận một hài tử như vậy về.
Tề Hồn không trả lời, chỉ im lặng điều phối dược liệu trong tay.
“Tính nết này của con quá kiệm lời rồi” Dược Minh không nhịn được trêu ghẹo nói, “Cũng khó trách sư huynh con thích tiểu sư đệ mới tới, ít nhất hắn nói nhiều hơn con, có ai giống như con đâu, càng lớn càng ít nói. Sư huynh con vốn là một người tính tình hoạt bát, ở cùng một chỗ với con không đến mức luống cuống mới là lạ.”
Động tác Tề Hồn thoáng ngừng lại, “… Là do con quá im lặng sao?”
Dược Minh tiếp tục nói đùa: “Ta trực tiếp nói nguồn gốc của Uẩn Mạch đan cho tiểu sư điệt là được rồi, con chịu đựng dưỡng thương một tháng cũng là vì nó, nếu nó biết nhất định sẽ cực kỳ cảm dộng. Bộ dạng này, nó cũng sẽ không vì tiểu tử mới tới kia mà không để ý tới con nữa, con cũng không cần ở đây đau lòng nữa.”
Tề Hồn nhíu mày, “Sư thúc! Ngài đã đồng ý với con!”
“Được được, ta không nói.” Dược Minh thở dài một hơi, Tề Hồn là hài tử ngoan, cứ nhìn là khiến người ta đau lòng.
Thời gian cứ từng chút trôi qua, tựa như trong nháy mắt, Tịch Chu cũng đã trở thành một thanh niên hai mươi tuổi tuấn tú. Dưới sự điều dưỡng của Uẩn Mạch đan do Dược Minh cung cấp, vào hai năm trước căn cốt Tịch Chu cuối cùng cũng trở lại trạng thái tốt nhất, cậu cũng lần nữa bắt đầu luyện Càn Khôn tâm pháp, bởi vì khổ luyện thời gian dài, Tịch Chu nhanh chóng vượt qua đệ tử cùng lứa, trở thành người nổi bật nhất trong thế hệ của bọn họ.
Tuy võ công tiến cảnh cực nhanh, nhưng mấy năm nay Tịch Chu trải qua cũng coi như cực kỳ dày vò.
Có hai nguyên nhân, một cái là độ hạnh phúc của Vu Khả đột nhiên giảm xuống, một cái khác là sư đệ cậu Tề Hồn.