Mùa Nước Nổi

Chương 153: Vũ nữ mưa (2)

Rồi cô Hồng thấy mình được thả xuống một cách nhẹ nhàng, cô đã nằm trên cái giường, thậm chí là trên chính cái chăn bông mà mình vừa mới trải ra. Vậy ra cái chăn bông mà chồng mình vừa mới chuẩn bị cho Nghĩa giờ đây hóa ra lại chính là chuẩn bị cho mình đó sao, ông trời thật là khéo sắp đặt. Trong lòng có cô Hồng vừa thoáng nghĩ đến chồng, cô kịp nhìn lại bản thân mình, vừa kịp thốt lên trong tâm khảm: “Chồng ơi, em xin lỗi” thì cũng vừa lúc đó cả thân người cô đã bị đè lên. Tấm thân trần và ….. hình như cả ở dưới cũng truồng nốt đã đè toàn bộ sức nặng lên người cô. Cái vật tù tù, đυ.c đυ.c, tròn tròn, ấm ấm đã tì vào mép ngoài của bướm cô rồi.

Nó chưa rúc vào bên trong nhưng cô đã cảm nhận được sức hút kỳ diệu của nó, cả thân cái đυ.c ấy nằm theo chiều dọc từ trên đỉnh l*и xuôi xuống tận lỗ hậu môn, nó như muốn chia l*и cô ra làm hai mảnh.

Ở bên trên thân người, cái áo vẫn còn nguyên nhưng hai bàn tay đã luồn từ dưới lên phía bên trên, bóp trọn vào đôi đầṳ ѵú. Núʍ ѵú cô cứng ngắc đến tê rần nằm giữa lòng bàn tay. Hai bàn tay không thương không xót cứ hết bóp lại xoa, hết nặn lại miết vào bầu vυ' nùng nũng của cô. Vừa nãy sắp đến giờ đi ngủ, việc ra đây lại là bất ngờ nên cô không có mặc áσ ɭóŧ, chỉ có cái áo len che đi bầu vυ' thôi. Quá tiện cho đôi bàn tay tham lam tha hồ hoành hành.

– Ôi …….. cô …….. …. Sao thế này?

Cô Hồng bất giác thốt lên. Cái mùi thanh niên trẻ, mùi nhựa tình nồng nằng xộc vào mũi cô, Nghĩa đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mùi cơ thể từ nách phả ra, mùi đàn ông từ dưới háng sộc lên hòa làm một tạo thành thứ mùi kí©ɧ ɖụ© uy lực cực mạnh. Cộng với đó, phía dưới l*и, dươиɠ ѵậŧ ở bên ngoài l*и bắt đầu cọ lên cọ xuống như trực chui vào bên trong, ở trên ngực, hai bàn tay thi nhau bóp nặn. Cả đời này, có tưởng tượng cô Hồng cũng không thể ngờ được là tìиɧ ɖu͙© nó lại mang đến cảm giác sướиɠ như thế này, không chỉ sướиɠ ở một nơi, mà sướиɠ ở nhiều chỗ. Mà nếu suy nghĩ kỹ ra thì mọi chỗ đều sướиɠ, từ đầu ngón chân lên đến tận đỉnh đầu. Sướиɠ từ trong não sướиɠ ra, sướиɠ từ cửa l*и sướиɠ vào, sướиɠ từ đỉnh vυ' đến tận lỗ hậu môn. Chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ có vài nơi thôi sao mà sướиɠ toàn thân thế này.

Cô Hằng chẳng cần làm gì, cô chỉ cần hưởng thụ mà làm theo những gì mình được hướng dẫn mà thôi. Đôi chân của cô bị hai đầu gối của Nghĩa đẩy ra hai bên, rồi hai cánh tay đỡ cho nó ở tư thế co chổng lên trời, mông đít cô nổi hẳn lên trên mặt giường, háng ưỡn về phía trước một tí. Có lẽ nào cô chuẩn bị được ȶᏂασ?

Quả đúng như suy đoán của cô. Cô lắc đầu nguây nguẩy không phải là phản đối, mà vì có chút thốn thốn nơi l*и, cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ hình như vừa mới chui được vào một chút bên trong, nước l*и lênh láng nên cô không cảm thấy đau lúc mới xâm nhập. Nhưng người ta nói “đầu xuôi đuôi lọt”, đáng ra đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào bên trong rồi thì nó phải thun thút đâm tiếp mới phải chứ, giống như cô vẫn đâm cái dươиɠ ѵậŧ giả to vào l*и mỗi lần thủ da^ʍ. Đằng này cô lại cảm thấy l*и mình căng ra ở đoạn giữa âʍ đa͙σ, ©ôи ŧɧịt̠ càng vào sâu, âʍ đa͙σ càng căng ra như sắp nứt.

– Ôi …… đau ………. quá ………. Nghĩa ơi! Từ từ …. thôi. Cô ….. sợ …. lắm.

Cô kêu lên như vậy quả nhiên thấy l*и mình bớt bị nong ra, ©ôи ŧɧịt̠ giữ nguyên vị trí đó mà không trượt sâu vào bên trong nữa. Nhưng ở dưới l*и dừng lại không có nghĩa là mọi thứ dừng lại, cô thấy áo mình bị tốc lên hẳn trên vai, hai bầu vυ' nẩy tưng lên một cái, mất vài nhịp mới dừng lại. Và ngay lập tức, một bên vυ' của cô bị bú. Bầu vυ' cô lâu lắm rồi mới có người bú, mà người bú lại chỉ là đứa con gái duy nhất của cô, nó cai sữa cũng ngót nghét hai chục năm nay rồi.

Tạm ngơi đi cơn đau ở phía dưới l*и vì bầu vυ' cô bị bú, chia sẻ với cơn đau bên dưới, cô Hồng tận hưởng niềm vui nơi đầṳ ѵú. Nghĩa mυ'ŧ một cái thật mạnh vào núʍ ѵú, cái mạnh nhất có thể rồi kéo núʍ ѵú như muốn rời đi.

Đúng lúc cô cảm thấy hơi đau đau kèm với tê tê ở núʍ ѵú thì ở bên dưới, trong lúc thoáng mất tập trung, thì l*и cô bị dập một phát thật mạnh, đầu ©ôи ŧɧịt̠ thun thút như một mũi khoan xuyên thẳng vào bên trong, đập mạnh vào miếng sụn cửa tử ©υиɠ mới dừng lại.

Cô Hồng hét lên thất thanh, thốn, tê, hai cảm giác ấy nói là đau cũng không phải là đau, nói là sướиɠ cũng không phải là sướиɠ. Chỉ biết là cảm giác mà trước nay cô chưa bao giờ có được, thực sự là chưa bao giờ. Tự mình cảm nhận cô mới tin lời đứa em gái nói về cái dươиɠ ѵậŧ này, cô chưa nhìn thấy nó, mà cần chi phải nhìn, giờ đây nó nằm trọn vẹn ở bên trong cơ thể cô rồi thì cần gì phải nhìn, làm gì có cái cảm nhận nào trực tiếp hơn lúc nó ở bên trong người cơ chứ:

– Sao của ….. cháu lại …… to thế …….. Chết cô …. mất ….. rồi……..

Miệng cô Hồng sùi bọt ra phía mép, giống y như l*и cô lúc này vậy, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng len lỏi qua phần tiếp xúc giữa thân dươиɠ ѵậŧ và vách âʍ đa͙σ phòi ra ngoài cửa l*и tạo thành bọt trắng xóa, tạo thành bóng nước nhỏ li ti. Những bọt nước vừa thoát ra ngoài thi nhau vỡ vụn ra, nếu nhìn vào thì vô cùng đẹp mắt.

Khi cô vừa hết vài ba hơi thở mạnh để lấy lại bình tĩnh thì cũng là lúc l*и cô bắt đầu xao động, ©ôи ŧɧịt̠ ở bên trong bắt đầu rút ra một chút rồi đóng trở lại ngay, cứ như thế, khoảng cách giữa rút ra và đóng vào ngày càng xa. Để rồi đến khoảng phát dập thứ ba mươi thì đầu ©ôи ŧɧịt̠ đã ra ngoài cửa l*и rồi đóng lút cản trở lại vào bên trong, nó đóng ngập đến tận tử ©υиɠ rồi mới dừng lại.

– Bạch bạch bạch bạch!!!!!! Ư ư ư ư ư ư ư !!!!!!!!!!! A a a a a a a !!! hự hự hự hự!!!! Sướиɠ …. Sướиɠ … sướиɠ !!!!

Những thanh âm kỳ diệu được tạo thành từ sự va chạm và những tiếng người phát ra hòa trộn vào nhau tạo thành một bản hòa ca vô cùng hoàn hảo giữa chốn trần gian.

Cô Hồng mím môi, hai tay bấu chặt vào bả vai kẻ đè lên mình, không biết có bị bật máu ra không nữa, nhưng chắc chắn là để lại vết thâm tím.

– Nghĩa ơi …… cô …… sướиɠ lắm. …….. Nữa đi Nghĩa. Nữa đi…….. Cô thèm lắm.

Đây là những lời nói tự đáy lòng mình mà cô Hồng vừa đột ngột phát ra, cô không thể giấu nổi suy nghĩ của bản thân mình trong hoàn cảnh. Bình thường, cô có đoan trang, có thùy mị, có nết Nghĩa đến thế nào đi chăng nữa. Nhưng lúc này đây, khi cơn sướиɠ khoái ở bên trong cứ mỗi lúc một dâng trào, cô thả trôi mình để tận hưởng, để thỏa mãn sau bao nhiêu năm tháng bị giam cầm.

Quả nhiên, sau lời nói thật vừa rồi, cô Hồng thấy Nghĩa dập nhanh hơn, dập mạnh hơn vừa nãy, có lẽ tín hiệu “l*и đã quen” rồi làm cho Nghĩa không sợ làm cô đau nữa mà bắt đầu thả tự do nhịp ȶᏂασ. Sự mạnh mẽ như mãnh thú của Nghĩa như liều thuốc kích nổ quả bom trong người cô Hồng. Không cần não phải sai khiến, tự nhiên cô Hồng thấy háng mình ưỡn lên phía trên, mông rời hẳn lên trên khỏi mặt giường, cô hẩy mông mình lên trên theo nhịp dập xuống của Nghĩa. Bên trong bướm cô lộn nhộn co thắt từng cơn giống như hồi cô trở dạ sinh ra Tuyết, co thắt thành từng đợt nhỏ, ngắt quãng, rồi co thắt liên tục thành những cơn dài.

“Đây phải chăng là cực khoái?”. Cô Hồng tự nghĩ như vậy, có mấy lần cô thủ da^ʍ cũng đạt được sung sướиɠ, nhưng nó chưa bao giờ dữ tợn như lúc này. Nó khác hoàn toàn những lần sướиɠ trước của cô.

– Nghĩa ơi………… Cô sướиɠ … rồi…….. Mạnh lên …. đi ……….. Không chịu nổi nữa rồi.

L*и thì như vậy, đầṳ ѵú cô cũng tê theo giống như bị chích điện, tóc mai của cô dựng đứng lên, cánh mũi thở phập phồng, hai vành tai bỗng chốc vểnh hẳn lên phía trên. Móng tay cô bấu vào bả vai Nghĩa thật chặt như muốn nhéo hẳn một mảng thịt ra. Hai bàn chân lơ lửng ở trên trời quắp lại, các khớp ngón chân kêu rào rạo.

L*и cô giờ co theo nhịp ȶᏂασ của ©ôи ŧɧịt̠, ©ôи ŧɧịt̠ càng ȶᏂασ mạnh l*и càng co mạnh, ©ôи ŧɧịt̠ càng ȶᏂασ sâu l*и càng co lâu. Cuối cùng thì cơn cực khoái thực sự đến, đến không bất ngờ nhưng làm cho chủ nhân bất ngờ, bởi đây là là cơn cực khoái thực sự của một người đàn bà.

Cô Hồng dứ háng mình lên phía trên để đón đón cái ȶᏂασ cuối cùng trước khi vỡ òa:

– Đừng ……… ȶᏂασ ………….. nữa ….. AAAAAAAAAAAAAAAAA………….. Chết ….. tôi rồi……….. AAAA . Sướиɠ l*и ………………. Thật rồi……..

Trong mơ màng, cô Hồng vẫn nghe được tiếng nói từ trong cuống họng của ai đó: “Cháu ra ………… đây”

Háng lơ lửng trên không trung, giật giật, ©ôи ŧɧịt̠ giật theo l*и rồi phun hàng chục đợt tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi vào tận cùng trong cơn co bóp của âʍ đa͙σ.

Nước l*и theo kẽ hở phọt ra thành từng tia ngắt quãng giống như đái dắt, bắn lung tung khắp nơi, làm chiếc chăn bông ở bên dưới sũng nước.

– “Bịch”

Mông cô Hồng rơi tự do xuống dưới mặt đệm, cô thấy người mình nặng trĩu từ trên xuống dưới bởi người Nghĩa cũng theo đà rơi của mông mà nằm đè lên người cô. Ngực áp ngực, háng áp háng, chân đè lên chân. Mà quái lạ thay, cô không cảm thấy nặng, chỉ cảm thấy ấm áp. Người cô lại nhẹ bẫng, lơ lửng giữa tầng không.

Ngoài trời, mưa vẫn lất phất bay, dập dìu như vũ nữ uốn lượn theo từng cơn gió xoáy.