Mùa Nước Nổi

Chương 130: Mẹ … về … rồi … đây! (4)

Nhưng cái sướиɠ trước mắt che đi cái hậu quả sau này, Thủy Tiên bất chấp hết tất cả để tận hưởng kiểu ȶᏂασ xiên chéo từ dưới lên. Nghĩa càng ȶᏂασ mạnh, cô càng ưỡn mạnh hơn. Nước l*и sì sụp, lép nhép trào ra từ bên trong như suối nguồn vô tận. Nước da^ʍ rơi lã chã từ trên l*и xuống nền nhà vệ sinh, cả hai phải cẩn thận không sẽ bị trượt ngã bởi chính dâʍ ŧᏂủy̠ của mình.

Kiểu thứ ba cũng làm tiêu tốn khoảng gần chục phút. Ba mươi phút đã trôi qua. Nghĩa càng ngày càng ȶᏂασ dai vì mỗi lần ȶᏂασ cậu lại đúc rút kinh nghiệm ra một chút. Nói bảo điêu, bảo là hư cấu, bảo là moliphe chứ thật sự là có bận Nghĩa ȶᏂασ Thủy Tiên hơn một tiếng đồng hồ mới xuất tinh, còn nhớ lần đó Thủy Tiên phải đi tập tễnh mất ba ngày mới bình thường trở lại.

Khi Cu Zũng tôi đang luyên thuyên với các bạn thì Thủy Tiên đã chống tay vào lavabo để Nghĩa từ phía sau thúc ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu trong l*и được mấy phút rồi. Lần này Nghĩa ȶᏂασ rất nhanh, rất mạnh và thả lỏng tư tưởng hòng kết thúc quả vụиɠ ŧяộʍ này.

Tay Thủy Tiên bám chặt vào bồn rửa mặt ấy vậy mà không tránh khỏi bị xô lên xô xuống, thỉnh thoảng cô ngước mắt lên nhìn mình trong gương và tự khen mình xinh đẹp. Trong gương, Thủy Tiên cũng nhìn thấy Nghĩa ở phía sau lưng mình, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ gay như con gà trống chọi đang đấu.

Nếu không sợ chị Nhài ở ngoài kia nghe thấy, có lẽ Thủy Tiên, và cả Nghĩa nữa sẽ la toáng lên bể nhà mới đủ để giải tỏa cơn sướиɠ âm ỉ từ nãy đến giờ đang tìm thời cơ bùng phát ra ngoài. L*и nóng, ©ôи ŧɧịt̠ cứng, nước nhiều, mọi thứ trên cơ thể cứ tê rần rần lên. Thủy Tiên biết cô sắp đạt được cực khoái. Còn Nghĩa cũng biết mình sắp xuất tinh, cơ bìu giái căng đét báo hiệu tϊиɧ ŧяùиɠ đã chuẩn bị bắn.

Bắn vào đâu cả hai tạm thời chưa quyết định, còn phải lựa xem tình hình thế nào đã.

Thủy Tiên ngoáy mông dữ tợn rồi đẩy mạnh ra phía đằng sau, cô bịt chặt mồm mình để tránh tiếng la thất thanh vì sướиɠ. Quả nhiên Thủy Tiên đã sướиɠ trước khi Nghĩa chưa xuất tinh, ©ôи ŧɧịt̠ nở to cộng với động tác thúc liên tục làm Thủy Tiên không kiềm nén được cơn cực khoái mà về đích trước Nghĩa.

Sau khi nắm bắt tình hình thực tế diễn ra, khi Thủy Tiên đã cực khoái xong là đến lượt Nghĩa, cậu thúc thêm mấy phát nữa rồi rút ©ôи ŧɧịt̠ đánh: “tọt” một cái ra khỏi l*и. Như đã hẹn từ trước, nếu cả hai cùng sướиɠ một lúc thì sẽ xuất tinh vào trong l*и, còn nếu trường hợp Thủy Tiên sướиɠ trước khi xuất tinh thì khác, và lần này rơi vào trường hợp thứ 2.

Khi thấy Nghĩa vừa rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, Thủy Tiên quay ngoắt người lại rồi ngồi xuống há miệng ngậm chặt vào đầu ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa. Khi miệng vừa mới bao trọn đầu khất thì từng dòng tϊиɧ ŧяùиɠ bắt đầu phọt ra khỏi lỗ sáo bắn như tia nước cây vào trong khoang miệng của Thủy Tiên. Hết đợt bắn đầu tiên, khoang miệng không chứa hết tϊиɧ ŧяùиɠ, lại không thể nhả dươиɠ ѵậŧ ra được vì nó vẫn đang giật giật, Thủy Tiên chia làm ba ngụm rồi nuốt sạch tϊиɧ ŧяùиɠ. Đến đợt xuất dắt thứ hai, ít hơn nhưng cũng lũng bũng trong miệng tϊиɧ ŧяùиɠ đặc sệt, mầu nhờ nhờ, Thủy Tiên mới nhả ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa ra, cô thè lưỡi để tϊиɧ ŧяùиɠ rơi xuống tay mình. Sau đó dậm dậm môi vì đang thưởng thức vị nồng nồng dục tính của tϊиɧ ŧяùиɠ, cô nhìn người yêu đắm đuối con cái đuối:

– Khϊếp, đặc thế!!!!

Hai người lại hôn nhau, nước bọt làm trôi đi nốt những giọt tϊиɧ ŧяùиɠ còn sót lại trong miệng Thủy Tiên.

Sau khi mặc quần áo lại như chưa hề có chuyện gì xẩy ra. Hai đứa lại rón rén như kẻ trộm rình chủ nhà đi ra ngoài phòng khách. Lúc đi qua cái công tắc điện, Thủy Tiên bật “tách” lên một cái. Ánh sáng lại ùa về trong gian phòng khách. Cả hai đứng tim vì ……………… chị Nhài ngồi thu lu ở giữa giường, đôi mắt chị vô hồn mở to nhìn bất định về nơi xa xăm. Chả biết chị tỉnh ngủ từ khi nào và vì cái gì mà chị lại tỉnh ngủ.

Thủy Tiên vuốt vuốt vào ngực vì giật mình, cô bật thành tiếng:

– Thôi chết, chị tỉnh rồi.

Nếu chị Nhài mà là người bình thường, có lẽ chị đã tốc váy, chống nạch ba bề bốn bên mà chửi rồi, chị chửi thế này này: “Tổ tiên sư cha nhà chúng mày!. Chúng mày lén lút ȶᏂασ nhau trong kia bà đã để yên không nói tiếng nào. Tổ tiên sư cha nhà chúng mày, đã ȶᏂασ lén còn rêи ɾỉ ỉ ôi, còn phầm phập ra như thế thì ai mà ngủ nổi. Tổ tiên sư cha nhà chúng mày!!!!”. Cũng may, chị không phải là người bình thường.

—–

Rồi thêm vài ngày nữa lại lờ lững trôi qua. Một lần vào giữa buổi chiều, quãng độ 3 giờ, Nghĩa đang bốc hàng dưới cảng thì điện thoại trong túi quần reo. Vì đang có bao lúa trên lưng nên không nghe ngay được, phải đợi đến khi xuống hàng mới móc điện thoại ra được. Nhìn số gọi lỡ thì là của anh Tiến. Không biết anh gặp chuyện gì mà gọi giờ này, bình thường anh chả gọi bao giờ, tiền nhà cũng chưa tới kỳ đóng. Đoán chắc là có việc gì đó quan trọng anh mới gọi. Nghĩa xin phép ra nghe điện thoại.

Chuông vừa đổ hồi thứ nhất đã thấy trong điện thoại tiếng anh Tiến hoảng hốt: “Alo Nghĩa à, kìa Chích Bông, xuống đi con. Bố xin con. Nghĩa à, em đang ở đâu?”

Chỉ vậy là đủ để Nghĩa hiểu là Chích Bông đang gặp chuyện gì đó rồi, cậu cũng sốt ruột không kém: “Anh Tiến, em đây. Có chuyện gì vậy?”

Anh Tiến: “Em đưa Nhài đến nhà anh ngay được không? Nhanh lên, cứu Chích Bông. Giúp anh”.

Nghĩa cũng hoảng hốt không kém: “Vâng, vâng. Em đến ngay”

Ngay sau đó, Nghĩa xin nghỉ dở chừng buổi làm công mặc dù biết là sẽ không nhận được công mặc dù làm xong một nửa công việc rồi. Cậu lấy xe phóng nhanh hết sức về nhà đón chị Nhài sang nhà anh Tiến. Chích Bông xảy ra chuyện gì đó mà chắc là chỉ có chị Nhài mới có thể giải quyết được. Như lời trao đổi với Thủy Tiên hôm nọ, Chích Bông chính là chìa khóa giải bài toán bệnh tật của chị Nhài, đây là một cơ hội.

Về đến nhà, Nghĩa mở cửa ra nói ngay với chị:

– Chị đi với em ngay. Bé Chích Bông xảy ra chuyện rồi.

Chỉ vừa mới nghe nói đến đấy, mắt chị Nhài đã bừng sáng lên lo lắng. Nhài phi thẳng ra sân đứng sau xe của Nghĩa để đi luôn. Nghĩa mừng lắm vì hành động của chị, chứng tỏ chị đã hiểu được điều Nghĩa vừa nói mới có phản ứng như vậy. Nghĩa phải cầm thêm cho chị một cái áo rét rồi hai chị em đi rất nhanh đến nhà anh Tiến.

Nghĩa chưa bao giờ đến nhà anh Tiến nhưng địa chỉ thì cậu đã biết rồi, cũng không khó tìm lắm vì có số nhà, có ngõ, có phố rõ ràng.

Chỉ hơn mười phút sau, Nghĩa đã đỗ xe trước cổng nhà anh Tiến, cánh cổng sắt cũ kỹ đóng kín nhưng vọng từ bên trong ra tiếng dỗ dành ngọt nhẹ của anh Tiến:

– Chích Bông, con xuống đi. Tại sao con lại leo lên cây?

Rồi tiếng Chích Bông trong veo:

– Bố bảo khi nào lá cây khế rụng hết mẹ sẽ về với con. Con chờ mãi mà lá không rụng hết. Con sẽ vặt hết lá để mẹ về với con.

Rồi lại tiếng anh Tiến bật khóc:

– Hu hu hu, con ơi là con!!!!!!! Sao con tôi lại khổ thế này. Xuống đi con ơi, ngã bây giờ!

Nhài chủ động đẩy cánh cổng sắt trước, Nghĩa đứng ngay sau lưng chị. Khi cánh cổng sắt bung mở, Nhài nhìn lên phía trên cao, ở trên độ cao chừng 3 mét, bé Chích Bông đang đứng ở một trạc ba, một tay bám vào cành cây, một tay vặt từng chiếc lá một ném xuống đất.

Cô đứng bất động nhìn Chích Bông.

Chích Bông cũng phát hiện ra sự xuất hiện của “mẹ”, cô bé ngừng vặt lá nhìn đăm đăm ra cổng.

Anh Tiến cũng nhìn ra cổng.

Bỗng, chị Nhài há hốc miệng như để cố gắng phát âm, mãi một lúc sau, chị mới bật ra thành tiếng nói:

– MẸ …….. VỀ ……… RỒI ………… ĐÂY!!!!!!

Cũng vừa lúc Nhài dứt tiếng thì ở trên cây, Chích Bông cũng hét lên vui sướиɠ:

– A! Mẹ về!

Rồi cô bé buông tay vì không nhớ ra rằng mình còn ở trên cây.

– “Á Á Á!”, Chích Bông rơi tự do từ trên cây xuống đất.

Anh Tiến không kịp phản ứng vì vẫn đang nhìn Nhài. Nghĩa không kịp phản ứng vì bị lưng chị Nhài che mất tầm nhìn.

Nhưng còn có một người kịp phản ứng. Nhài nhanh như một con báo mẹ nhìn thấy con bị sư tử đuổi bắt. Cô lao mình về phía gốc cây, vừa chạy vừa dang tay đón đỡ Chích Bông.

Ơn giời, khi Chích Bông chuẩn bị chạm đất cũng là lúc đôi cánh tay của Nhài vừa kịp chạm vào lưng bé. Nhài ôm dịt lấy “con” rồi ngã ra xuống đất trước, ngực cô chính là tấm đệm êm ái nhất trên cõi trần gian này, để Chích Bông rơi xuống.