Mùa Nước Nổi

Chương 111: “Sựt” (3)

Tay Thủy Tiên run lên bần bật đưa lên cạp quần sịp của Nghĩa, có lẽ cô đang hồi hộp, cô sợ rằng nếu mình kéo cái cạp quần này xuống, rất có thể có một con ngáo ộp chui ra dọa dẫm.

Chiếc quần xịp được kéo xuống, nó căng hết cỡ nhưng vẫn không chịu rời ra vì đầu ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa vướng vào. Thủy Tiên phải tăng lực kéo thật mạnh, thì bỗng:

– Pẹp!

Dươиɠ ѵậŧ không bị quần sịp níu lại nảy tưng một cái đập vào bụng Nghĩa.

Mắt Thủy Tiên mở trừng trừng, cô đưa cả hai tay lên bịt cái miệng đang mở ngoác ra. Trước mắt cô là cái dươиɠ ѵậŧ không lồ, to đúng bằng cổ tay cô, đầu ©ôи ŧɧịt̠ cao hơn cả rốn của Nghĩa, dựng đứng, gân guốc, và đặc biệt trắng như da đùi non. Cô ú ớ nói thật nhỏ mà đến Nghĩa cũng chẳng nghe tiếng:

– Trời ơi!!!!!!!! Đây là cái gì? Sao nó lại to thế này hả trời??????

Nghĩa thay Thủy Tiên cởi nốt cái quần sịp, giờ đây cậu đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống như Thủy Tiên.

Thủy Tiên nhìn lên phía Nghĩa như muốn hỏi xem cái vật ở dưới háng anh là cái gì, ánh mắt xin tha:

– Anh ơi! Sao của anh lại to thế này? Em sợ lắm!!!!!!!

Nghĩa không bất ngờ vì sự sợ hãi của Thủy Tiên, chẳng gì cô ấy cũng là gái trinh, nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ to đâm sợ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng cuộc chơi đã đến giờ phút này, có đánh chết Nghĩa cũng phải làm cho xong chứ không thể vì khó, vì sợ mà bỏ cuộc được:

– Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau đâu. Bú cho anh đi.

Thủy Tiên sợ là sợ ra miệng thôi, nhưng đâu có dễ để cô bỏ cuộc cơ chứ. Sự sợ lại kèm với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn thử thách bản thân, với kiến thức của mình có, Thủy Tiên biết rằng, ©ôи ŧɧịt̠ càng to ȶᏂασ càng thích, cô gật đầu nhẹ nhàng rồi nhìn đăm đăm vào cái dươиɠ ѵậŧ. Tay rời miệng run lẩy bẩy từ từ chạm vào dươиɠ ѵậŧ. Lấy một đầu ngón tay chạm vào đầu khất, một vài giọt nước tinh tương trắng đυ.c từ đầu lỗ sáo rỉ ra làm đầu ngón tay Thủy Tiên ướt đẫm. Cô kéo ngón tay ra, giọt tinh tương ấy dai dai kéo thành dòng không đứt.

Đưa tay trở lại, Thủy Tiên ôm trọn cái dươиɠ ѵậŧ, vòng tay trỏ và tay cái của cô vừa kín đường kính của ©ôи ŧɧịt̠, rồi cô trượt bàn tay mình từ trên đỉnh ©ôи ŧɧịt̠ xuống đến gốc, quãng đường đi không phải là ngắn nên cô thầm ước lượng chiều dài của dươиɠ ѵậŧ. Như để khám phá thêm, Thủy Tiên lấy tay bọc lấy bìu giái, cả bàn tay cô ấy vậy mà không thể bọc hết hết được hai hòn giái.

– Em không biết làm thế nào.

Quả thật hôm qua mẹ có dạy Thủy Tiên phải bú ©ôи ŧɧịt̠, nhưng mẹ lại không bảo phải làm như thế nào, nhất là mẹ không có nói cho cô biết trước là ©ôи ŧɧịt̠ anh Nghĩa lại to như thế này. Thành ra Thủy Tiên nhất thời chưa biết làm mình phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào.

– “Cứ làm những gì em thích”, bảo Nghĩa dạy học Nghĩa còn biết, chứ bảo dạy cách bú ©ôи ŧɧịt̠ cậu cũng chưa từng làm.

Ừ hen, cứ làm những gì mình thích, đó chẳng phải là phong cách của Thủy Tiên hay sao. Thủy Tiên từ từ ghé môi mình lại, cô chúm hai môi lại đặt vào đầu khấc một nụ hôn nồng nàn, giống y như vừa nãy cô đã từng hôn môi Nghĩa. Mùi vị mằn mặn của tinh tương dính vào lưỡi, ơ hay, Thủy Tiên lại thấy ngon mới lạ chứ. Cô hút sụt một cái, tinh tương dinh dính, nhầy nhầy, sền sệt trôi tuột vào trong khoang miệng, cô nuốt luôn theo phản xạ. Mặt hơn nhăn nhó vì vị của tinh tương ở trong miệng thì ngon ngon nhưng vào trong cổ họng thì nhờ nhợ.

Há hết cỡ miệng ra, Thủy Tiên đút đầu khất vào bên trong, điểm đặc biệt của dươиɠ ѵậŧ Nghĩa chính là đầu khất nhọn, nhỏ giống như các cái ©ôи ŧɧịt̠ bình thường khác, chỉ to dần khi xuống đến phần thân, ấy vậy nên toàn bồ đầu khất lọt vào trong miệng Thủy Tiên không khó khăn gì. Nhưng nó chỉ được có đầu ©ôи ŧɧịt̠ thôi, khi Thủy Tiên cố tình đút sâu hơn một chút thì không thể, bởi miệng cô há hết cỡ rồi mà vẫn không lọt vừa phần to của dươиɠ ѵậŧ, chỉ một phần ba là vào được thôi.

Kéo miệng ra, lại đẩy vào đúng vị trí vừa nãy, ấy đã gọi là bú ©ôи ŧɧịt̠ chưa nhỉ. Tất nhiên trình độ bú ©ôи ŧɧịt̠ của Thủy Tiên vẫn còn ở dạng thô sơ, cần phải trui rèn thêm nhiều lần nữa mới thạo được. Không trách được cô, vì đây là lần đầu tiên khó tránh khỏi bỡ ngỡ.

Mỏi miệng, Thủy Tiên thôi không mυ'ŧ nữa, cô chuyển sang liếʍ. Cái này dễ à nha, ©ôи ŧɧịt̠ to hay nhỏ không ảnh hưởng gì tới việc liếʍ cả. Lưỡi Thủy Tiên di chuyển khắp thân ©ôи ŧɧịt̠, xuống đến tận gốc, còn mơn man xuống cả da bìu nữa. Nếu là người khác, lúc liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ liếʍ bi này thì một tay sóc lọ sẽ sướиɠ biết bao, nhưng Thủy Tiên lại không biết là phải làm thế, Nghĩa cũng chẳng bảo, thành ra chỉ liếʍ và liếʍ mà thôi.

Thủy Tiên liếʍ cũng phải đến 5 phút chứ không ít.

Ở bên ngoài, Cẩm Tú khấn trời, lậy phật: “Quay lại đi, quay lại đi”. Hóa ra từ lúc Nghĩa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến giờ, Cẩm Tú chỉ thấy mỗi mông đít của Nghĩa mà thôi. Cái cô muốn nhìn nhất và thèm nhìn nhất lại ở phía đằng kia, mà Nghĩa đang đứng đúng một tư thế, chưa quay lại.

Thấy đã đủ bú ©ôи ŧɧịt̠, Nghĩa ngồi xuống cạnh Thủy Tiên, ôm cô thật chặt, hôn cô thật nồng nàn rồi thì thầm bên tai:

– Anh yêu em. Cho anh ȶᏂασ em nhé.

Trong khi Thủy Tiên gật đầu e lệ thì Nghĩa đỡ một tay ở cổ Thủy Tiên, từ từ ngả Thủy Tiên nằm xuống giường. Màn khởi động đã xong, làʍ t̠ìиɦ thực sự giờ bắt đầu.

Nghe lời mẹ dặn, Thủy Tiên co hai chân hẳn lên trên trời đồng thời banh rộng ra, với tư thế này, l*и Thủy Tiên mở rộng hết cỡ mặc dù lỗ l*и cũng chẳng to thêm là bao. Nhưng được tí nào hay tí ấy. Không sờ vào nhưng Thủy Tiên biết l*и mình õng nước, để cho chắc hơn, cô thò tay xuống miết vào cửa l*и một cái, thấy bàn tay đẫm nước Thủy Tiên mới yên tâm:

– Anh ȶᏂασ em đi. Thủy Tiên cho anh hết, cả đời này dù có bất cứ chuyện gì xảy ra Thủy Tiên sẽ không ở cùng ai khác ngoài anh. TᏂασ cho em sướиɠ đi anh. L*и em là của anh, vυ' em là của anh, người em cũng là của anh.

Không điều gì có thể mô tả cảm giác của Nghĩa lúc này, cô nàng ngổ ngáo ngày nào giờ đây đã không còn là chính mình, nàng đã sẵn sàng tình nguyện dâng hiến thứ quý giá nhất của đời mình cho Nghĩa, đã nằm ngửa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sẵn sàng cho Nghĩa xâm phạm. Cơ thể mĩ miều này chỉ vài giây nữa thôi sẽ hoàn toàn là của Nghĩa. Trước khi bắt đầu, Nghĩa hỏi để giải tỏa thắc mắc trong lòng:

– Vì sao em lại cho anh hết cuộc đời em như vậy?

Thủy Tiên đáp không ngừng, không ngắc:

– Vì em yêu anh, đơn giản vậy thôi. Yêu em đi. Em sẵn sàng rồi. Có đau mấy em cũng chịu được hết. Đừng quá lo cho em.

Nghĩa gật đầu, trước khi ȶᏂασ, cậu cúi xuống hôn lên mu l*и Thủy Tiên một cái thật nhẹ, nụ hôn thể hiện sự tôn trọng, sự trân trọng tấm thân của Thủy Tiên dành cho mình. Trong lòng cậu cũng thầm hứa với bản thân, sẽ không bao giờ phụ lòng cô ấy.

Côи ŧɧịt̠ Nghĩa vẫn còn ướt nước bọt của Thủy Tiên, nhưng bấy nhiêu có lẽ chưa đủ độ trơn, Nghĩa vuốt vuốt chút tinh tương còn sót lại trên lỗ sáo xoa xoa khắp đầu dươиɠ ѵậŧ, chưa hết, cậu còn để thân dươиɠ ѵậŧ ốp vào l*и nữa, nước l*и thấm sang ©ôи ŧɧịt̠ bóng loáng. Cảm giác đã đủ độ trơn, Nghĩa cầm ©ôи ŧɧịt̠ mình lách tách hai môi nhỏ ra tì vào cửa mình Thủy Tiên. Mới thế thôi, Thủy Tiên cảm thấy sự ấm nóng của ©ôи ŧɧịt̠ lan tỏa sang háng mình, điều đó làm cô đỡ sợ hơn một chút. Một chút thôi chứ lòng cô vẫn còn hồi hộp lắm, bằng chứng là khuôn ngực cô phập phồng lên xuống không ngừng làm cho bầu vυ' cứ lên cao lại xuống thấp.

– Em thả lỏng ra, anh sẽ vào chậm thôi.

Thủy Tiên mím môi gật đầu thật nhẹ, hai tay cô bám lấy đùi non kéo banh hai chân rộng mở thêm:

– Vâng, anh đút vào đi.

Chậm chầm từng chút một, Nghĩa bắt đầu ấn đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào bên trong, mới chỉ có lỗ sáo lách qua cơ cửa mình nhưng Nghĩa đã cảm thấy l*и Thủy Tiên có chút biến đổi, nở ra thật mạnh nhưng cũng co thắt vào ngay.

Thủy Tiên thở thật mạnh, đầu ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa cũng nhỏ nên cửa l*и dễ dàng chấp nhận mà không cảm thấy đau đớn gì. Thủy Tiên thả lỏng thêm người, càng thả lòng thì âʍ đa͙σ càng ít co bóp, càng dễ dàng cho lần đầu tiên này:

– Sâu nữa đi anh, em vẫn ổn.