CHƯƠNG 202: DO LÃO GIỞ TRÒ QUỶ?
Triệu Tuyết lúc này mới kéo chăn ra, oán trách Triệu Đức Tam nói:
-Bị chị Trương phát hiện anh rồi, thiệt là xui xẻo tận cùng.
- Vậy làm sao bây giờ đây?
Triệu Đức Tam giả bộ kinh hoảng hỏi
-Còn có thể làm sao? Tôi cũng không biết.
Triệu Tuyết chu môi nói.
-Tôi vừa nghe nàng nói muốn cô mời nàng ăn cơm?
-Chị ấy muốn tôi mang theo anh đi cùng một chỗ đây này.
Triệu Tuyết nói.
-Cùng một chỗ thì cùng một chỗ chứ có gì đâu, dù sao cũng đã bị nàng nhìn thấy rồi.
Triệu Đức Tam nói qua rồi nắm ở bờ eo nàng áp thân tới, Triệu Tuyết nhíu mày ngượng ngùng nói:
-Anh làm gì vậy?
-Vậy cô nói đang làm gì đây.
Triệu Đức Tam hai tay liền đưa lên trước ngực của nàng, đắm đuối vừa nói vừa xoa nắn lấy.
Lúc này cửa phòng vệ sinh lại vang lên, Trương Lỵ từ bên trong đi ra, Triệu Tuyết sợ tới mức kinh hoảng, kéo hai tay của hắn ra, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, mới quay mặt đi cười gượng giả tạo với Trương Lỵ, thì phát hiện Trương Lỵ cũng chỉ mặc cái váy ngủ màu hồng, bên trong váy ngủ không mặc gì, hai bầu vυ' cao ngất như ẩn như hiện, hai đầu núʍ ѵú như ngón út lồi lên, nhìn qua thấy rất là rõ ràng, còn may là dưới thân mặc lấy một cái qυầи ɭóŧ tuy rằng rất nhỏ, bất quá cũng như ẩn như hiện những đầu lông đen nhú đầu bên viền qυầи ɭóŧ, dưới tình thế cấp bách nàng đem đầu của Triệu Đức Tam ấn vào trong chăn nhỏ giọng nói:
-Đừng nhìn!
Chỉ là nàng không có biết rằng Triệu Đức Tam không chỉ nhìn hết sạch toàn thân người đàn bà này, mà còn cùng nàng giao hoan kịch liệt trong phòng vệ sinh một lần..
Trương Lỵ vừa rồi kỳ thật cũng không phải là đi vệ sinh, mà là vì lúc vừa rồi cùng Triệu Đức Tam trong phòng vệ sinh điên cuồng một trận xong, lúc nằm ở trên giường vẫn có cảm giác phía dưới cửa miệng âʍ đa͙σ vẫn còn thỉnh rỉ ra dịch nhờn, dinh dính khắp nơi trên cái khe thịt âʍ ɦộ, bị khó chịu phía dưới hạ thể nên mới đi đến phòng vệ sinh rửa sạch lại.
Lúc này nàng mới đi tới bên giường vén chăn chui vào, nhưng cũng không có nằm xuống, mà là ngồi ở trên giường cùng Triệu Tuyết nói chuyện phiếm ..
Hồi sau Triệu Tuyết nhẹ nhàng nói:
-Chị Trương, em có chút mệt rồi, muốn ngủ, tắt đèn nhé?
-Ừ… quần chứ.. em đi ra ngoài phá án, chắc mệt muốn chết rồi, tranh thủ tắt đèn ngủ đi..
Nói xong nàng liền chui vào trong chăn, Triệu Tuyết xuống giường đi tắt đèn, Trương Lỵ lại xoay người vào trong, theo bên gối cầm lên điện thoại, bấm đến số của Triệu Đức Tam vừa rồi lưu lại, điện thoại Triệu Đức Tam liền tại đầu giường chấn động vang lên.
Hắn nghi hoặc người nào mới sớm như vậy mà đã gọi điện thoại cho hắn, lấy điện thoại ra nhìn, vừa mới cầm lên thì điện thoại lại không vang lên nữa, nhìn qua trên màn hình biểu hiện ra số của Trương Lỵ, cũng biết là người đàn bà đối kia quấy rối hắn, sợ Triệu Tuyết phát hiện, hắn vội vàng xóa bỏ số báo..
Triệu Tuyết tắt đèn đi tới lên giường, chui vào chăn sẽ nhỏ giọng hỏi:
-Mới vừa rồi điện thoại di động của anh có người gọi à?
-A, là đồng hồ báo thức, tôi tắt rồi..
-Vậy mà tôi tưởng sớm như vậy có người nào lại gọi điện thoại cho anh đây.
Triệu Tuyết cuộn mình lại chui vào trong ngực của hắn, nàng thật sự mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại không bao lâu liền phát ra đều đều tiếng ngáy.
Triệu Tuyết là không có chút nào phát giác được có cái gì không đúng, co rúc ở trong ngực Triệu Đức Tam ngủ thật an ổn, nhưng hắn làm gì mà còn có tâm tư để ngủ chứ, vẫn còn cái dư vị mùi ngon vẫn chưa thỏa mãn cùng người đàn bà trên giường đối diện ở trong phòng vệ sinh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bất đắc dĩ Triệu Tuyết đang tại trong ngực hắn, nên hắn không dám tiến thêm một bước mập mờ, chỉ đành chịu đựng nhịn đến hơn bảy giờ, Triệu Đức Tam nhẹ nhàng đem Triệu Tuyết từ trong lòng ngực dịch chuyển ra khỏi thân mình, cẩn thận vén chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường kéo cửa ra rời đi.
Hắn không muốn sáng sớm bị người trong cục công an phát hiện một người đàn ông xa lạ theo một nữ cảnh sát ở trong túc xá suốt đêm, vừa mới đi đến đầu bậc thang thì nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng hắng giọng, bằng trực giác hắn biết chắc là Trương Lỵ, nhìn lại, quả nhiên là nàng, nàng đang đứng tại cửa ra chải đầu, nàng lấy tay ra dấu có gì gọi điện thoại, Triệu Đức Tam lĩnh hội gật đầu, ngay lập tức đi xuống thang lầu, thừa dịp sắc trời còn chưa có sáng rõ chạy ra khỏi ký túc xá cục công an.
Tuy rằng đêm qua lại là một phen mây mưa thất thường nam nữ hoan ái, nhưng chuyện làm chính sự thì hắn vẫn để ở trong lòng. Hôm nay có một đại sự mà hắn nhớ kỹ, đó chính là mình đạo diễn trò chơi hai người tự hát kia diễn ra trưa nay, thành bại là lúc này đây.
Thời gian chờ đến trưa cảm thấy qua chậm vô cùng, Tô Tĩnh quay trở lại đi làm rồi, hắn không thể tùy tùy tiện cùng với Lý San San ở trong phòng làm việc làm chuyện ái muội, cho nên đàng hoàng ở trong phòng làm báo cáo khảo sát kiểm tra để hoàn thiện một phần..
Đã đến buổi trưa bên ngoài hành lang tiếng người đi đi lại lại nhiều hơn, thỉnh thoảng có người theo cửa phòng làm việc trước đi tới đi qua, Tô Tĩnh thấy có chút ồn ào, liền đứng dậy đi đem cửa phòng làm việc đóng lại, vốn bình thường cửa cũng là đóng lại, nhưng sáng hôm nay Triệu Đức Tam là vì muốn để ý động tĩnh của Vương phó cục trưởng ở bên ngoài, nên cố ý mở ra, trước mắt sắp tan việc người sẽ ra ngoài, lại bị Tô Tĩnh đóng cửa, hắn đương nhiên không vui, liền mồi một điếu thuốc nói:
-Mở cửa ra đi, tôi hút thuốc đóng cửa lại thì cô bị ngộp đấy .
Tô Tĩnh nghe thằng gia hỏa này hôm nay như thế nào lại quan tâm đến mình như vậy, nên cũng vui vẻ đứng dậy đem cửa kéo ra, trêu ghẹo nói:
-À…Triệu khoa trưởng, lên làm lãnh đạo nên giờ đã biết quan tâm đến thuộc cấp a,
-Đó là đương nhiên ..
Triệu Đức Tam cười nói, cùng Tô Tĩnh một bên nói chuyện tào lao, đồng thời không quên dùng khóe mắt liếc qua nhìn bên ngoài cửa người đi ngang qua.
Quả nhiên một lát sau thì thấy Vương phó cục trưởng mang theo cặp công văn vội vã bước ngang qua trước cửa phòng làm việc của hắn. Triệu Đức Tam chờ Tô Tĩnh vừa đi ra, thì cũng chạy về phía địa điếm mà hắn sắp xếp cho hai người kia gặp mặt.
Khi hắn đến địa điểm, từ xa nhìn thấy Vương phó cục trưởng đang tại nóng long ngồi đợi Hoa Mã Lan, hắn liền tìm một chỗ góc khuất ẩn nấp, lấy ra điện thoại chuẩn bị mở phần chụp ảnh sẵn sàng chờ đội. Vương phó cục từ lúc cùng Hoa Mã Lan náo thì sau đó cũng chưa gặp mặt, lão biết nếu nàng ước hẹn với mình thì nhất định là có việc muốn nhờ, vừa nghĩ tới thân thể của người đàn bà Hoa Mã Lan kia thì Vương An Quốc có chút chảy nước bọt..
Đợi quá tầm hơn năm phút, Hoa Mã Lan vẫn không có xuất hiện, điều này làm cho Triệu Đức Tam cảm thấy có thể tình huống không ổn rồi, vạn nhất nàng không đến, thì kế hoạch này không phải là vỡ tan như bong bóng xà phòng? Phiền muộn hút điếu thuốc, vừa hít một hơi, thì đột nhiên nhìn thấy xe của Hoa Mã Lan chậm rãi dừng lại bên đường, nàng từ bên trong bước ra, một thân màu đen váy liền áo dáng người khêu gợi càng lộ ra thêm mê người.
Chỉ thấy nàng quan sát nhìn nhìn, lúc phát hiện ra vị trí của Vương An Quốc, trên mặt lạnh như băng đi tới, lúc thời điểm nàng cùng Vương An Quốc gặp mặt, Triệu Đức Tam đã giơ tay lên liên tục chụp bảy, tám tấm hình, còn muốn tiếp tục quay chụp thì thấy Hoa Mã Lan lông mi hơi nhíu lại, trên mặt có vẻ ngạc nhiên bất ngờ, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, liền quay lại đi ra ngoài mở cửa xe rời đi, Vương An Quốc ở nguyên chỗ cũng là vẻ mặt không hiểu gì cả…
Lúc này cũng đủ để cho Triệu Đức Tam thoả mãn mục đích của mình rồi, liền chạy đến một con đường khác quay trở lại tiêm in ảnh gần cục khoáng sản than đá, đem những tấm hình này in ra, không kịp thưởng thức liền cất vào trong túi liền quay về trong cục.
Trở lại văn phòng thì Tô Tĩnh còn chưa có trở lại, hắn liền lấy ra xem lại ảnh chụp cười đắc ý, nghĩ thầm chỉ cần có chứng cứ lão Vương khốn kiếp cùng Hoa Mã Lan gặp mặt, như vậy thì Trương cục trưởng sẽ không còn hoài nghi hắn phía sau lưng nàng giở trò, nếu công việc thuận lợi, Vương An Quốc cùng Trương Ái Linh sẽ bị hắn nắm mũi dẫn đi, mà hồn nhiên không biết.
Khi biết được Trương cục trưởng đã đến văn phòng, hắn liền chuẩn bị cất mấy tầm hình vào trong phong bì rồi đi đến văn phòng của nàng.
Thấy hắn đã đến, Trương Ái Linh không nói lời gì liền bảo Lý San San đi ra bên ngoài, sau khi đóng cửa lại, hỏi:
-Tiểu Triệu, tìm chị có chuyện gì?
-Trương cục trưởng, em đưa cho chị xem cái này..
Triệu Đức Tam nói xong liền đặt cáo phong bì ở trên bàn công tác nàng.
Trương Ái Linh liếc nhìn hắn, cầm lấy phong thư hỏi:
-Cái gì vậy?
-Chị cứ xem rồi sẽ biết.
Triệu Đức Tam nghiêm trang nói.
Trương Ái Linh lấy ra một xấp ảnh chụp từ trong phong bì, nhìn qua trên tấm ảnh là hình anh Vương An Quốc và Hoa Mã Lan cùng một chỗ, liền lập tức sa sầm nét mặt, nghiêm nghị nói:
-Thì ra lão Vương An Quốc, tất cả đều là do lão giở trò quỷ!
-Trương cục trưởng, em đoán không lầm chứ?
Triệu Đức Tam nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng nói,
-Vậy thì hình ảnh của chúng ta nhất định là do lão chụp ảnh đấy, chị cũng biết, chuyện đấu thầu khai phát mỏ than Hắc Hà cùng mỏ than Tiểu Câu trước đây thì do lão giúp cho Hoa Mã Lan đấy. Trương cục trưởng, bây giờ coi như là chị đã biết là lão từ trong quấy phá, giờ thì chỗ đó Hoa Mã Lan đã có nhược điểm của chúng ta, vậy bây giờ chuyện kiểm tra an toàn chất lượng các mỏ than để tính đến chuyện hợp nhất thì làm báo cáo sao bây giờ?
-Trước đây chị vốn muốn cho lão Lâm nhập lại được mua mỏ than của Cao Hỗ Sinh để hợp nhất là chuyện ván đã đóng thuyền, không nghĩ tới Hoa Mã Lan lại giảo hoạt như vậy, liên hợp cùng với Vương An Quốc kia để đối phó với chúng ta.