Những Ngọn Lửa Tình Trên Con Đường Làm Quan

Chương 175: Tin nhắn đe dọa

CHƯƠNG 175: TIN NHẮN ĐE DỌA. ( edit TruyenHD )

Đây là lần đầu tiên mỹ nữ cảnh quan cùng ình nói chuyện, Triệu Đắc Tam có chút mừng rỡ nhìn nàng, cười ha hả hỏi: "Ngươi đang nói chuyện với ta a?"

"Nói nhảm, không phải nói với ngươi thì cùng ai nói chuyện, chẳng lẽ phòng bệnh này còn ai khác ngoài ta và ngươi sao?" Mới nói với nhau được câu đầu, mà đã như móc họng nhau rồi, trong đầu hắn nghĩ, vị mỹ nữ cảnh quan này, dáng dấp mặn mà, trên người khoác lên bộ cảnh phục, nhìn thì có vẻ ngoài giàu kinh nghiệm, nguyên lai còn là một vị cô nương chanh chua. Vì vậy hắn một chút cũng không bực tức, mà là tiếp tục cười ha hả nói: "Nga , đúng, mới vừa rồi là cục trưởng của chúng ta, ta còn đang tưởng ngươi nói chuyện với đồng nghiệp cơ, à đúng rồi, cái vị nam đồng nghiệp đi đâu rồi?”

"Hắn mới vừa kết hôn, về nhà với vợ rồi, ngươi đang công tác ở đơn vị nào nhỉ?” Cái vị mỹ nữ cảnh quan này có vẻ có hứng thú với Triệu Đắc Tam, vừa nói vừa đi lại tới giường của Triệu Đắc Tam, không ngại ngùng mà ngồi xuống.

Nàng không ngại, Triệu Đắc Tam cũng không ngại, ngồi thẳng người, cùng nàng cơ hồ là cách nhau gang tấc, cười khẽ nói: "Ta công tác ở than đá cục."

"Làm gì mà người ta đánh đến mức như vậy? Mà cũng hay thật, để đích thân cục trưởng chúng ta an bài tới bảo vệ ngươi, xem ra..." Nàng quay mặt lại mỉm cười, muốn nói lại thôi.

Triệu Đắc Tam nóng lòng đất nói: "Xem ra cái gì a? Có lời gì cứ nói.”

"Xem ra... Ngươi bối cảnh không nhỏ mà, chúng ta lúc tới gặp chắc là lãnh đại Thị ủy đi.”

Triệu Đắc Tam hướng nàng khinh miệt cười một tiếng, nói: "Vậy ngài thật đúng là để mắt ta rồi, ta nếu là có bối cảnh thì làm gì có người làm những chuyện này, ta bị một tên chủ mỏ than cho người đánh thành như vậy, bởi vì công việc ta đang làm ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, hiểu chưa?"

"Oh" tiểu Triệu tựa như gật đầu một cái, đứng dậy nói: "Ngươi ăn chút gì không? Ta đi ra ngoài mang về cho ngươi."

"Ngươi... Ngươi đây không phải là tự tiện nghỉ đó chứ?” Triệu Đắc Tam trợn to hai mắt hỏi, không phải hắn sợ có người tới trả thù mà là hắn không muốn để vị mỹ nữ cảnh quan này đi.

"Ta ra ngoài ăn một chút gì, cơm tối còn chưa có ăn đây, ngươi cũng chưa ăn, cũng không thể để cho ta đói bụng ngồi đây bảo vệ ngươi chứ ?” Tiểu Triệu có chút không nhịn được liếc hắn một cái nói.

"Được được, ngươi đi đi." Triệu Đắc Tam biết sai nên cười nói.

Tiểu Triệu đi ra ăn cơm rất nhanh đã trở lại, mang theo đồ ăn cho Triệu Đắc Tam, vị mỹ nữ cảnh quan này khá tỉ mỉ, khiến cho hắn có một chút cảm động, vừa ăn vừa lén nhìn nàng. Không nghĩ rằng mới nhìn một chút đã bị nàng phát hiện, xoay đầu lại hỏi: "Ngươi không ăn cơm, nhìn chằm chằm ta làm gì ?”

Triệu Đắc Tam ăn thêm miếng cơm, cười có chút quỷ dị, làm cho tiểu Triệu nhất thời cảm giác có chút buồn bực, cúi đầu xuống quan sát mình một phen, phát hiện trên người mình không có gì bất thường, mới ngẩng đầu lên Nhìn cái gì a? Có gì để nhìn."

Triệu Đắc Tam "Hắc hắc" cười nói: "Ngươi thật là đẹp." Nhất là bộ đồ cảnh sát, mặc như vậy khiến cho dáng người cao gầy thật là có một phong vị khác.

Triệu Đắc Tam một câu lời ngon tiếng ngọt làm cho vị mỹ nữ cảnh quan nhất thời có cảm giác phiêu phiêu, lại có chút mắc cỡ, hơi ửng đỏ mặt, nhưng còn có chút chanh chua nói: " Ăn cơm của ngươi đi, nhìn linh tinh!”

Triệu Đắc Tam vừa ăn vừa chằm chằm nhìn nàng, làm nàng có cảm giác không được tự nhiên, quay người sang nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Ê!" Triệu Đắc Tam kêu nàng một tiếng, nàng quay đầu lại nói: "Ta có tên đàng hoàng."

"Ta đang muốn hỏi ngươi tên gì vậy." Triệu Đắc Tam cười hắc hắc nói.

"Kêu ta là tiểu Triệu là được." Mỹ nữ này cảnh sát thật giống như cũng không vui khi đem tên mình nói cho Triệu Đắc Tam.

Không hỏi được tên nàng Triệu Đắc Tam liền không bỏ qua, vừa ăn cơm vừa nhìn nàng, mỹ nữ cảnh quan bị hắn nhìn như vậy bèn quay người đi chỗ khác.

Triệu Đắc Tam nhìn chằm chằm lưng của nàng vừa ăn cơm vừa thưởng thức, bộ đồ cảnh sát thật sự làm cho người có phong vị khác, trang trọng mà không mất hấp dẫn, vóc người quá bốc lửa, mặc dù mặc cảnh phục, nhưng vẫn toát ra sự hấp dẫn. Bờ mông đầy đặn được bao bọc bơi cái quần thật chặt, vóc dáng chắc chắn là trên một mét sáu tám, eo thon, cặp ngực theo hơi thở dập dồn, thật sự là giai nhân.

Cơm nước xong, Triệu Đắc Tam lau miệng nói: "Tiểu Triệu, ta ăn xong rồi, tới ngồi xuống trò chuyện với ta đi."

Nữ cảnh sát quay đầu lại, hướng hắn mỉm cười một tiếng, làm cho Triệu Đắc Tam cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nuốt nước miếng một cái.

Tiểu Triệu lượn lờ đi tới mép giường ngồi xuống, quan tâm hỏi: "Ăn no rồi sao?”

"Ăn no rồi." Triệu Đắc Tam cười a a gật đầu, "Cám ơn ngươi a."

"Không cần khách khí." Tiểu Triệu đối với hắn ôn nhu cười nói.

Triệu Đắc Tam nhìn một cái nàng, ấp úng nói: "Tiểu Triệu... Ngươi..."

Tiểu Triệu là người nóng tính, nói: "Ngươi cái gì mà ngươi, ấp a ấp úng, có lời gì ngươi cứ nói đi."

" tên của ngươi là gì?” Triệu Đắc Tam có chút mặt dày mày dạn hướng nàng cười hắc hắc.

"Triệu Tuyết." Nàng nói, "Ngươi chứ ?"

"Triệu Đắc Tam."

"Triệu Đắc Tam." Triệu Tuyếtđọc lại một lần, đột nhiên cười khanh khách nói: "Ta thế nào cảm giác tên ngươi y chang như tên thái giám trong phim a…”

"Thái giám?" Triệu Đắc Tam kinh ngạc nhìn nàng, nhìn nàng vui vẻ cười như vậy, vì vậy cũng làm trò đùa nói: "Ngươi nói là tiểu Triệu tử chứ ?"

"Đúng đúng đúng." Triệu Tuyếtcười hướng hắn gật đầu liên tục.

"Ngươi biết ta cùng thái giám có cái gì khác nhau sao?" Triệu Đắc Tam quỷ tiếu hỏi.

Triệu Tuyết khinh bỉ liếc hắn, cong môi lên nói: "Ngươi thật là một sắc lang.”

"Là ngươi nói ta tên giống như thái giám mà." Triệu Đắc Tam vô tội nói.

"Có thể ta chưa nói ngươi người giống như thái giám, tiểu Triệu tử đồ lưu manh!" Triệu Tuyết lúc này cùng hắn đã quen thuộc, một chút cũng không chiếu cố mặt mũi hắn, liền cười nói.

Triệu Đắc Tam sáp khoa đả ngộn nói: "Làm một cảnh sát nhân dân, ngươi lại đang bảo vệ một tên lưu manh, giải thích sao nha?"

"Triệu Đắc Tam ngươi... Ngươi thật là nói năng ngọt xớt, ta không nói lại ngươi!" Triệu Tuyết bị hắn chọc tức nổi cáu.

Vì vậy Triệu Đắc Tam mượn cơ hội đưa tay ra kéo cánh tay nàng nói: "Triệu Tuyết cảnh sát, sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ ?"

Triệu Tuyết hất tay của hắn ra, có chút thở phì phò nói: "Bảo vệ ngươi thật không phải là một chuyện tệ, nhưng cùng ngươi nói chuyện phiếm cũng có thể làm cho ta tức chết rồi!"

"Đùa thôi, chớ coi là thật mà."

"Ta vốn nóng tính, không cho phép giận ta.”

"Biết rồi." Triệu Đắc Tam mượn cơ hội hướng nàng ngồi cạnh, cơ hồ dán lên thân thể nàng. Một hương thơm đàn bà trên người nàng sộc lên lỗ mũi, cảm giác này thật là có điểm say lòng người, để cho hắn trong nháy mắt có chút ý đồ xấu xa, thật là muốn ôm vị mỹ nữ này vào lòng mà hành hạ.

Nhưng mà Triệu Đắc Tam cảm thấy bất ngờ là, Triệu Tuyết rõ ràng phát hiện mình đang xích gần tới nàng, nhưng một chút phản ứng cũng không có, liếc hắn một cái, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Triệu Đắc Tam, làm sao ngươi bị thương mà vợ ngươi cũng không tới thăm a?”

"Ta nào có vợ a, ta còn trẻ tuổi như vậy, lấy đâu ra vợ con a.” Triệu Đắc Tam phản ứng có chút quá kịch liệt, thấy Triệu Tuyết nghiêng đầu qua kinh ngạc nhìn hắn, mới giãn cơ mặt ra tươi cười a a nói: "Ta không có vợ, ta năm nay mới hai mươi bốn, mới vừa đi làm một năm.”

"Nhìn ngươi dáng dấp thành thục như vậy, còn tưởng rằng ngươi kết hôn rồi cơ.”

"Coi như muốn kết hôn cũng không người nào nguyện ý cùng ta kết hôn nha." Triệu Đắc Tam giả vờ giả bộ đáng thương thở dài.

Triệu Tuyết bán tín bán nghi nhìn hắn nói: "Làm sao có thể, đơn vị của người cũng tốt như vậy, ngươi cũng rất được mắt, chắc có bạn gái mới đúng chứ?"

"Ai! Thật ra thì ngươi không biết, bình thời công việc quá bận rộn, thường xuyên phải đi vào trong mỏ than, cơ hội tiếp xúc với các cô gái không nhiều a.” Triệu Đắc Tam thuận mồm nói nối, dùng vẻ mặt đáng thương liếc Triệu Tuyết tiếp tục nói: "Không dối gạt ngươi, tháng này ngươi là cô gái đầu tiên nói chuyện với ta.”

Triệu Tuyết thật đúng là bị hắn dùng kỹ năng nói dối lừa gạt, nói: "Vậy ngươi cũng thật là quá đáng thương, chúng ta trong đơn vị cũng đều là nam, cho nên ta cũng không giống như ngươi thảm tới mức đó, một tháng cũng không có nói chuyện với đàn bà.”

Nghe Triệu Tuyết nói như vậy, Triệu Đắc Tam có chút tâm ý nguội lạnh, ủ rũ cúi đầu nói: "Vậy... Vậy nói như thế ngươi đã có đối tượng chứ ?"

Ai ngờ Triệu Tuyết lắc đầu một cái nói: "Còn chưa có đâu, không muốn tìm một người chung ngành làm chồng.”

Triệu Đắc Tam vốn là cảm thấy đã vô vọng, đột nhiên nghe nàng nói một chút, lại hứng thú, cười ha hả làm trò đùa nói: "Vậy ngươi xem ta như nào? Nếu không hai ta kết hợp đi.”

Hai người hàn huyên như vậy tới nửa đêm, cảm giác về nhau ngàng càng tốt, đến lúc trước khi ngủ thì đã trao đổi xong số điện thoại.

Triệu Đắc Tam nửa đêm tỉnh giấc do cảm giác trên đùi của mình có thứ gì đè, thật nặng, , ngồi dậy nhìn một cái mới phát hiện là mỹ nữ cảnh sát đang ngủ tựa đầu trên đùi mình. Hắn xoa xoa tóc mai, đang chuẩn bị đem Triệu Tuyết bế nàng lên giường mà nằm, nghỉ ngươi, lúc này điện thoại của mình rung lên mấy cái, thì thấy số lạ nhắn tin tới, trên màn ảnh hiện lên mấy chữ làm cho hắn kinh hồn: Tiểu tử thúi, muốn chỉnh ta, coi chừng!

Nhìn xong tin tức này, Triệu Đắc Tam không kiềm chế được, sau lưng lạnh toát, da đầu tê dại, toàn thân mao cốt dựng đứng, trong kinh hoảng muốn đem Triệu Tuyết đánh thức, nhưng thời điểm đưa tay qua định đánh thức nàng thì phát hiện nàng ngủ rất say, dung mạo trắng nõn, lỗ mũi xinh xắn cao thật, lông mi đen, khóe mắt thon dài, biểu tình ảm đạm, dáng vẻ rất là xinh đẹp động lòng người, không kiềm được trong lòng mềm nhũn, liền kêu nàng đi ngủ, không quấy rầy nàng.

Triệu Tuyết mặc dù dáng dấp xinh đẹp linh động thoát tục, nhưng trên người khoác bộ đồ cảnh phục khiến cho Triệu Đắc Tam cảm thấy bình tĩnh không ít. Hơn nữa, Dư Phó thị trưởng cũng biết mình bị Cao Hổ Sinh đánh lén, bây giờ đã để ý tên này dám ở trên đầu thái tuế động thủ, thử xem hắn có bao nhiêu lá gan.

Nghĩ tới những thứ này Triệu Đắc Tam không sợ, ngược lại có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ trả lời cái số xa lạ mấy chữ: Muốn chơi ta! Cẩn thận bị ta làm thịt!