CHƯƠNG 155: XỬ LÝ HIỆN TRƯỜNG. ( edit TruyenHD )
Vương Quốc An từ xưa tới nay vẫn là bảo vệ cho Cao Hổ Sinh, nhưng mà nhìn nét mặt rất tức giận của Trương cục, làm cho hắn không thể đứng ra nói đỡ được, cũng giả bộ tức giận hỏi: "Chết bao nhiêu người? Cộng thêm bị thương tổng cộng bao nhiêu người?"
"Chết mười một người, bị thương mười hai người, đã đưa đi bệnh viện cứu chữa."
Vương Quốc An đi tới bên người Trương Ái Linh, nhỏ giọng nói: "Trương cục, ngươi nhìn..."
Trương Ái Linh mặt âm lạnh nói: "Lão Cao ngươi rõ ràng là đang tát vào mặt chúng ta! Để cho Phó thị trưởng biết chuyện này chúng ta phải ăn nói làm sao, ngay cả cái ghế Cục trưởng này của ta cũng khó mà giữ được, cái mỏ than của ngươi cũng tương tự! Ngươi nói xem nên làm cái gì!"
Cao Hổ Sinh bảo sao làm vậy nhỏ giọng nói: "Trương cục, chuyện này... Sợ rằng không thể để cho Phó thị trưởng biết ?"
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cho là giấy có thể bọc được lửa sao?” rương Ái Linh thái độ tương đối nghiêm nghị, Triệu Đắc Tam cũng là lần đầu tiên thấy nàng nghiêm túc như vây, nhất thời cảm giác có chút khϊếp khϊếp, đứng ở một bên không dám lên tiếng.
Cao Hổ Sinh dùng ánh mắt cầu xin nhìn một chút Vương Quốc An, Vương Quốc An hướng Trương Ái Linh nói: "Trương cục, ngươi nhìn chuyện này tạm thời cũng không thể để cho Phó thị trưởng biết, nếu để lộ ra nhất định sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó chúng ta cũng không tránh khỏi bị liên lụy.”
"Trách tội là chuyện rõ ràng, công việc này chính là trách nhiệm của cục chúng ta, xảy ra tai nạn cục chúng ta không thoát khỏi liên quan." Nói đến đây, nàng lại nghiêng đầu hướng Tống Kế Hồng nói: "Còn có ngươi! Phòng an chất của các ngươi đi kiểm tra cũng không ít, người nhìn cái hậu quả của ngươi đi!”
Tống Kế Hồng bị Trương Ái Linh phê bình cúi đầu, không nói tiếng nào, xuống địa bàn đi kiểm tra thực chát cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, trước mặt kiểm tra hạch sách vài vấn đề nhỏ, phía sau thì nhận tiền, giờ để xảy ra vấn đề làm hắn cảm thấy kinh sợ.
Lúc này Triệu Đắc Tam cũng cúi hơi thấp u đầu, tim đập rộn lên, rất sợ vì vậy sẽ dính líu đến mình.
Cao Hổ Sinh tiến lên cạnh lỗ tai của Trương Ái Linh nhỏ giọng nói, không biết nội dung là gì, chỉ nghe nàng phân phó nói: "Hiện trường lập tức thu dọn, phong tỏa toàn bộ mỏ than, không có nhiệm vụ cấm đi vào, đặc biệt không được để nhà báo đánh hơi ra chuyện này!”
Cao Hổ Sinh gật đầu liên tục, an bài người đi dọn dẹp những người bị thiệt mạng.
Triệu Đắc Tam lúc này len lén lấy ra điện thoại di động, thừa dịp bọn họ không để ý, đem tất cả hiện trường vụ tai nạn quay lại.
Ở hiện trường đứng một hồi, Cao Hổ Sinh mời bọn họ vào trong phòng để tiếp tục thương nghị đối sách.
Đối với cái vấn đề này. Trương Ái Linh không muốn giúp Cao Hổ Sinh giấu giếm cũng không được, mỗi lần có hội nghị Phó thị trưởng đều đặc biệt nhắc tới vấn đề an toàn này, để xảy ra tai nạn thì người đứng đầu cũng không khỏi liên quan, nhẹ thì xuống cấp quan chức, nặng thì cắt chức. Chuyện này nếu như bị Dư Phó thị trưởng biết, hậu quả tự nhiên không cần nói cũng biết.
Trương Ái Linh cảnh cáo mọi người nói: "Hôm nay chuyện này xảy ra, vị đang ngồi ở đây đều có trách nhiệm, cũng không thoát được can hệ! Dư Phó thị trưởng nếu là biết chuyện này, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng dung túng, nhất định sẽ sẽ nghiêm trị xử lý! Lão Vương, ngươi nói chuyện này làm thế nào?"
Vương Quốc An là người thông minh, tự nhiên biết ý đồ của Trương Ái Linh, cũng là kẻ biết thời biết thế, nói: "Trương cục, ta nghĩ chuyện này cũng không nên hồi báo cho Thành ủy, nếu để phía Thành ủy biết chuyện này, kể cả ta và Trương cục ngài cũng không khỏi bị dính líu, hơn nữa phó thị trưởng vốn là người nghiêm khắc, nhất định sẽ nghiêm trị không tha thứ. Mặc dù có làm tốt đi chăng nữa cũng không thể tránh khỏi có lúc xảy ra sai xót, chuyện này xem ra chỉ có thể dựa vào Trương cục ngài làm chủ, ngài quyết như nào chúng ta đều theo đó, lão Cao sẽ phối hợp theo, lão Cao ngươi nói sao?"
Phải phải, Trương cục, chuyện này ngài làm chủ, ta bảo đảm toàn lực phối hợp, chỉ cần không để cho Dư Phó thị trưởng biết, mọi người cũng sẽ đỡ phải chịu những điều đáng tiếc do ta gây ra, Trương cục, ngài xem...”
Trương Ái Linh cũng chỉ có thể làm như vậy, nói: "Bây giờ chỉ có thể làm như vậy, những người công nhân cùng những người bị chết an táng cho tử tế, cần phải bịt miệng bọn họ lại, không nên nói bậy bạ, vạn nhất truyền tới Thành ủy đối với chung ta không có chỗ nào tốt cả!”
Vương Quốc An thấy Trương Ái Linh đáp ứng làm như vậy, sắc mặt khẩn trương biến mất không ít, vì Cao Hổ Sinh mà nghĩ kế nói: "Trương cục nói đúng, nhất định phải quản cho tốt những người công nhân của ngươi kể cả thân nhân của những người đã mất, vấn đề tiền bồi thường đừng nên dây dưa với bọn họ, tốt nhất nên thỏa mãn những yêu cầu của bọn họ, để tránh bọn họ bất mãn mà gây chuyện."
Cao Hổ Sinh gật đầu liên tục nói: "Hai vị lãnh đạo yên tâm, những chi tiết nhỏ này ta đã an bài người đi làm, sẽ không xảy ra bất trắc gì cả."
Vương Quốc An không quên nói với Tống Kế Hồng cùng Triệu Đắc Tam: "Tống khoa trưởng, tiểu Triệu, các ngươi cũng đã tới hiện trường rồi, không cần phải để cho ai ngoài những người ngồi đây biết, nhất định phải giữ bí mật. Nhắc tới công tác an toàn, không thể chỉ có mình Trương cục chịu trách nhiệm được, các ngươi chính là những người trực tiếp đi kiểm tra, trách nhiệm chính là của các ngươi, tống khoa trưởng ngươi nói có đúng hay không?"
Tống Kế Hồng cúi đầu nói: "Vương cục phó ngài yên tâm, ta cùng tiểu Triệu biết nên làm như thế nào, nhất định sẽ không nói bậy bạ."
Vương Quốc An lại hỏi Triệu Đắc Tam: "Tiểu Triệu, ngươi biết nên làm như thế nào chứ ?"
Triệu Đắc Tam gật đầu nói: "Vương cục phó, ngài yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào, bảo đảm sẽ thủ khẩu như bình."
Vương Quốc An gật đầu một cái, nhưng lại trước mặt Trương Ái Linh đem mủi dùi hướng hắn, khẽ thở dài một hơi nói: "Tiểu Triệu, phải nói công việc an toàn này dạo gần đây theo tống khoa trưởng đi kiểm tra công tác dưới nông thôn, phần trách nhiệm để xảy ra chuyện này cũng có phần lớn là của ngươi đó.”
Triệu Đắc Tam ở giờ phút quan trọng bị cái lão gia hỏa này đâm một đao, nhất thời không kiềm chế được tức giận, hung hãn trợn mắt nhìn hắn một cái, cười khẽ nói: "Vương cục phó, ta ở an chất khoa cũng chưa phải thời gian dài, sau này ta đi địa phương cần ngài chỉ dẫn cho nhiều hơn a, tránh cho một lần nữa sai lầm xảy ra lại liên lụy tới ngài.”
Triệu Đắc Tam lời nói kín kẽ lời nói mang hai nghĩa, đem trách nhiệm đá sang cho hắn, làm cho Vương Quốc An bây giờ cảm giác khó tả, môi dày khẽ rung lên mấy cái, âm hiểm cười một chút, nói: "Tiểu Triệu, ý của ngươi là từ nay về sau ta biết gì đều phải chỉ dạy ngươi sao? Công việc của ngươi chính là do ngươi tự học tập, không thể chờ xảy ra chuyện mới tìm cách khắc phục a, nếu là người cẩn trọng đã không để xảy ra sai sót nghiêm trọng như vậy.”
Trương Ái Linh lạnh giọng nói: "Tốt lắm! Bây giờ không phải là lúc đổ trách nhiệm cho ai cả! Chuyện này cứ như vậy mà làm, tai nạn lần này nhất quyết không được để cho giới truyền thông biết. Nên làm cái gì Cao lão bản ngươi biết chưa!"
Cao Hổ Sinh nở nụ cười gật đầu: "Trương cục, ngài yên tâm, ta biết nên làm cái gì, lần này thật là làm phiền mọi người."
Triệu Đắc Tam bây giờ công tác ở khoa an chất, làm cho Cao Hổ Sinh nhất thời có chút đau đầu, cái sự kiện hắn gây ra cho Mã Đình khẳng định rằng Mã Lan cùng Triệu Đắc Tam đã biết, chắc chắn sẽ ghi tạc trong lòng, cho nên lần này thấy Triệu Đắc Tam đi theo các vị lãnh đạo trong cục tới, hắn đang nghĩ sẽ tìm cơ hội lôi kéo Triệu Đắc Tam.
Triệu Đắc Tam người đối với Cao Hổ Sinh thật ra không có gì ân oán cả, nhưng mỏ than của hắn vừa xảy ra tai nạn lớn như vậy, làm cho Triệu Đắc Tam cảm thấy đây là một cơ hội tốt để Mã Lan báo thù cho Mã Đình, đối với cái tai nạn lần này ảnh hưởng tới Cao Hổ Sinh như nào thì hắn quá rõ ràng rồi, nhẹ thì chỉnh đốn lại mà nặng thì rút giấy phép, vốn dĩ là một đả kích trí mạng.
Xử lý xong chuyện này, lúc gần đi Cao Hổ Sinh tự mình đưa cho bốn người, mỗi người một cái phong bao. Không cần nói cũng biết, đối với thương nhân mà nói, chỉ có tiền mới có thể duy trì mối quan hệ với quan chức, có tiền là có quyền, đó chính là chân lý ở cái Trung quốc này, mãi mãi không thể thay đổi. Ai cũng nhận chỉ có Triệu Đắc Tam lấy cớ không nhận, nhất là khi Triệu Đắc Tam đi gần hắn có cười lạnh một cái, Cao Hổ Sinh trong lòng có chút bất an.
Triệu Đắc Tam đi theo Trương cục bọn họ đi cả đêm để về Du Dương thành phố, trở lại Du Dương đã là hơn chín giờ tối, bốn người dừng ở một quán ăn nhỏ ăn cơm, để tránh sơ xuất, Trương Ái Linh một lần nữa đặc biệt dặn đi dặn lại bọn họ chuyện xảy ra ngày hôm nay ngàn vạn lần không thể để cho ai biết, càng không thể nói bậy bạ trong cục, không thể để Thành ủy nghe được bất cứ thông tin nào.
Chuyện liên quan đến mũ ô sa trên đầu, Vương Quốc An chính là lần đầu đứng chung trên cùng một chiến tuyến với Trương Ái Linh.
Nhìn mấy vị lãnh đạo trong cục lên xe rời đi. Triệu Đắc Tam vẫy một chiếc taxi rồi chuẩn bị về nhà. Mới vừa lên xe, hắn nhận được điện thoại của Trương cục: "Tiểu Triệu, ngươi còn chưa đi xa chứ ?"
"Mới vừa ngồi lên xe, Trương cục có gì phân phó?"
"Tiểu Triệu, thời gian hơi trễ, ta không muốn đi về nhà, ngươi tới khách sạn Ngoại Mậu phòng 8082 tìm ta đi."
Triệu Đắc Tam trong đầu hiện lên những hình ảnh hoan ái cùng Trương Ái Linh, gần đây một đoạn thời gian, hắn bận quá quên mất đã từng điên đảo loan phượng như nào, vậy hắn vui sướиɠ nhận lời, để cho tài xế quay đầu, trực tiếp lái đến khách sạn Ngoại Mậu.
Đi tới 8082 phòng, Triệu Đắc Tam gõ cửa ba cái, trên mặt tràn đầy vẻ da^ʍ tiện, nghĩ tới hoạt cảnh cùng với Trương Ái Linh trần như nhộng vật nhau.
Cửa vừa mở ra, Trương cục nháy một cái mắt hạnh, đôi môi khẽ cong lên, chậm rãi xoay người, lưng nhỏ hết sức hấp dẫn, nhất là bờ mông nở nang kia, như muốn phá nát cái quần bó mà ra, giữa mông đầy đặn xẻ ra một đường rãnh thật sâu, thật sự là hấp dẫn.
Triệu Đắc Tam có một đoạn thời gian không có cùng với đường đường Cục trưởng hắc hưu, hôm nay từ nông thôn trở về rất khuya, vốn là ăn cơm, hắn đã cảm giác có chút vất vả nhưng mà nhìn thấy nữ nhân thành thục vưu vật đang ngồi trước mắt mình kia mà mọi mệt mỏi đều tan biến
Triệu Đắc Tam nhìn chằm chằm bờ mông của Trương cục, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, đóng cửa lại, liền xông thẳng lên, ôm chặt lấy nàng từ phía sau, không ngại ngần mà dùng hai tay nắm ở hai bầu ngực kia, mặc dù còn cách hai lớp áo, nhưng không thể ngăn cản được cái cảm giác dịu dàng mà mềm mại truyền tới tay.
Ở hắn ôm lấy Trương Ái Linh trong nháy mắt, nàng "Ách " một tiếng, ở nông thôn lúc xử lý công việc thì nàng đường đường Trương cục trưởng khuôn mặt nghiêm nghị, giờ phút này trong l*иg ngực hắn thì chỉ như một chú nai con ngơ ngác nhẹ nhàng thuận thế tựa đầu vào bên vài rắn chắc của hắn, lời nói nhỏ nhẹ: "Tiểu Triệu, ngươi là tên bại hoại, ngươi ôm ta như vậy là có ý gì?”
**, biết còn hỏi! Triệu Đắc Tam trong đầu nghĩ, cười đểu lấy tay nắn bóp hai bầu vυ' sung mãn, một bên da^ʍ dật nói: "Trương cục, người đoán xem?”