Những Ngọn Lửa Tình Trên Con Đường Làm Quan

Chương 150: Hình trong điện thoại

CHƯƠNG 150: HÌNH TRONG ĐIỆN THOẠI...( edit TruyenHD )

Thừa dịp nàng còn chưa quay đầu lại, Triệu Đắc Tam lấy tay sửa lại đầu tóc một chút, chỉnh lại cổ ái, ra dấu tay cho phục vụ, bảo hắn rời đi.

"Ho khan một cái" Triệu Đắc Tam ho khan hai tiếng, nhắc nhở vị thiếu phụ đang ngồi quay lưng lại rằng mình đã tới.

Ho khan xong rồi, Triệu Đắc Tam trong lòng có chút khẩn trương, hai tay không thể kìm chế mà xoa vội vào nhau, lúc người đàn bà này quay mặt lại, Triệu Đắc Tam bỗng rùng mình. Bởi người phụ nữ này tuy đeo kính râm nhưng bộ quần áo này hết sức quen thuộc mà hắn mới gặp lúc sáng, nữ nhân này.... Nàng lại là Tỉnh ủy Bộ trưởng tổ chức bộ Tô Tình, hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, bèn tự cấu mình một cái.

Tô Tình sắc mặt ôn nhu nói: "Tiểu Triệu, tới rồi a."

Triệu Đắc Tam cảm giác kinh ngạc không thôi, đầu óc mơ hồ, làm sao Tô Bộ trưởng lại muốn gặp mặt hắn? Chẳng lẽ là...? ."Nguyên lai là... Là Tô Bộ trưởng a." Hắn đích nụ cười có chút lúng túng, ấp úng nói.

Tô Tình chỉ chỉ đối diện chỗ ngồi, phân phó nói: "Ngồi đi, ngồi xuống rồi nói."

Nhìn Tô Bộ trưởng dáng vẻ rất hòa khí, nhưng mà tìm ta làm gì chứ? Triệu Đắc Tam đầy một bụng nghi ngờ ngồi xuống, hắn có cảm giác đứng ngồi không yên, dù sao đối mặt với một phụ nữ đẹp, hấp dẫn thành thục như Tô Bộ trưởng, cho dù là đại nhân vật đi chăng nữa, khi ngồi chung với nàng có ai lại không có chút khẩn trương cơ chứ.

"Tô Bộ trưởng... Ngài... Ngài làm sao số điện thoại của ta?" Triệu Đắc Tam không đoán ra nàng làm sao có được số điện thoại của mình, chẳng lẽ là hỏi Tô Tĩnh? Mà kể cả có là như vậy đi nữa, tự dưng hẹn gặp riêng là vì chuyện gì a.

Tô Tình khóe miệng nặn ra một nụ cười quỷ dị, tùy ý hướng ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, sau đó mặt không chút biểu cảm, nhìn chằm chằm Triệu Đắc Tam, nói: "Tiểu Triệu, ngươi chẳng lẽ không nhớ ngày hôm qua ta dùng điện thoại của ngươi sao?”

Oh, Triệu Đắc Tam bừng tỉnh hiểu ra, nhưng là vẫn chưa hiểu tại sao vị mỹ nữ Bộ trưởng này lại tìm mình làm gì chứ? “Tô Bộ trưởng... Ngài kêu ta ra có... Có gì phân phó?"

Tô Tình cười lạnh một chút, hỏi: "Tiểu Triệu, thế nào thấy như vậy không được tự nhiên à ? Có phải hay không có chút khẩn trương a?"

Triệu Đắc Tam "A a " cười nói: "Dĩ nhiên là khẩn trương, lần đầu tiên được gặp riêng một đại nhân vật lớn như Tô Bộ trưởng, nếu nói trong lòng không có chút khẩn trương nào thì là nói dối rồi... Ngài tìm ta có gì chỉ thị sao?”

Tô Tình hướng ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, quay mặt sang đột nhiên quắc mắt, hướng hắn nói: "Triệu Đắc Tam! Ngươi thật là to gan a!"

Tô Bộ trưởng đột nhiên giận dữ như vậy, khiến cho hắn cảm thấy đầu óc mơ hồ, ủy khuất nhìn Tô Tình, còn không biết đây là chuyện gì a.

Tô Tình ánh mắt như lửa, cười nhạt, hỏi"Có phải hay không vẫn chưa hiểu vì sao ta mắng ngươi?”

Triệu Đắc Tam gật đầu một cái.

Tô Tình ngang mi, trợn tròn mắt hạnh, xụ mặt nói: "Triệu Đắc Tam! Ngươi có biết hay không ngươi dùng điện thoại của ngươi gọi cho ta?”

Triệu Đắc Tam đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi, mới chỉ gặp qua nàng một lần ở Du Dương thị, có lúc nào gọi điện thoại đâu nghỉ? Vẫn là nghĩ không ra bèn lắc đầu mộ cái.

" Chiếc điện thoại di động của ta là do ngươi nhặt được!” Tô Tình vừa nói vừa cầm điện thoại của mình đặt lên bàn “Ngươi trả điện thoại cho ta nhưng ngươi lại quên mất rằng ngươi dùng chính số điện thoại của ngươi nhắn cho ta, ngươi quên rồi sao? Ngày đó thấy ngươi ở cửa hàng tổng hợp Gia Bảo ta đã sinh nghi rồi, chẳng nhẽ lại trùng hợp tới vậy!”

Nghe Tô Tình vừa nói như vậy, Triệu Đắc Tam trong đầu nhất thời tỉnh ngộ ra, nhìn nàng một cái, trong nháy mắt cúi thấp đầu xuống, một loại cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng, hận không có cái lỗ nẻ nào ở đây mà chui đầu xuống. Với tình huống bất ngờ này hắn chỉ biết cúi đầu nhận sai, tùy ý Tô Bộ trưởng xử lý.

"Làm sao? Sao không giả bộ là không biết gì?” Tô Tình nghiêm nghị hỏi, "Không phải là người còn đe dọa, uy hϊếp ta hay sao!”

Triệu Đắc Tam cúi đầu, len lén quan sát sắc mặt Tô Bộ trưởng, chỉ thấy gương mặt tức giận của cô có chút đỏ thắm, mắt hạnh trợn tròn, thở phì phò, ra chừng tức giận lắm.

Triệu Đắc Tam phát giác nàng thấy mình nhìn lén, lại vội vàng cúi đầu xuống, nhưng đã quá muộn, Tô Tình đã phát hiện hắn vẫn còn đang nhìn lén mình, nhất thời lại tức giận thêm, hỏi: "Nhìn cái gì! Chớ cho rằng bình thường ta hiền lành thì không tức giận!” Mắng xong lại thở phì phò trợn mắt nhìn hắn, thấy người này chỉ cúi đầu không nói gì khiến cho nàm có chút cảm giác thúc thủ vô sách.

Đối với Tô Tình mà nói, khiển trách hắn như vậy, cũng là bởi vì ngày đó ở cửa hàng tổng hợp Gia Bảo, hắn đã dùng cái giọng uy hϊếp nàng.

"Tiểu Triệu! Những tấm hình trong điện thoại di động.... Ngươi... Ngươi cũng xem hết rồi?” Tô Tình trút giận xong, giọng dần dần hòa hoãn hơn một chút, lại nhắc tới mấy bức hình, nàng có cảm giác ngượng ngùng, dẫu sao cũng là những bức hình bán nude của mình.

Nghe giọng Tô Tình dần dần hòa hoãn hơn một chút, Triệu Đắc Tam khẽ ngẩng đầu, mặt tràn đầy vẻ hối lỗi, nhỏ giọng nói: "Tô Bộ trưởng ta... Ta ngày đó không biết bộ điện thoại di động này chính là của ngài... Ta cũng là trong lúc vô tình mới nhìn thấy những bức ảnh đó. Bất quá ta đã quên rồi, không còn nhớ gì cả.” Triệu Đắc Tam càng nói càng khôn khéo, thậm chút trong lời nói có chút giọng điệu đùa cợt.

Tô Tình thấy người này mới vừa rồi thấy mình tức giận còn không nói lời nào, thấy mình hòa hoãn một chút bèn tỏ ra sinh long hoạt hổ, đối mặt với cái dáng vẻ hì hì của hắn, lại không thể tức giận được, nhưng mà cũng không thể tỏ ra mình dễ bị trêu ngươi, dù sao mình cũng đường đường là Tỉnh ủy Bộ trưởng tổ chức bộ, vì vậy cô lại giả bộ tức giận, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn : "Tiểu Triệu, ngươi nói chuyện này nên làm thế nào?"

Đối diện với một nữ nhân thành thục mê người nhưng lại kiêm chức Tỉnh ủy Bộ trưởng tổ chức bộ tỉnh Hà Tây thì một nhân vật con con như mình không dám đắc tội, đối với cô bóp chết hắn thì cũng giống như là bóp chết một con kiến thôi, âm thầm nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình, Triệu Đắc Tam thái độ thành khẩn nói: "Tô Bộ trưởng, ngài là một đại nhân vật, mong ngài bỏ qua cho tiểu nhân vật như ta... Ta khi đó cũng không biết đó là chiếc điện thoại của ngài, cũng nhất thời tò mò, nên muốn trêu chọc ngài một chút, mong ngài bỏ qua cho ta.”

"Ngươi tiểu tử này, miệng mồm lanh lợi, thật biết nói chuyện!" Tô Tình nhìn thấy hắn thành khẩn nhận sai, lời nói lại vừa ngon ngọt, nhất thời nhịn cười, tỏ vẻ cứng rắn trấn định lại, xụ mặt nhìn hắn.

Triệu Đắc Tam "A a" cười nói: "Tô Bộ trưởng, ngài đừng nóng giận, đừng để cho việc đó phá hỏng nhã hứng thưởng thức cà phê a."

Làm quan lớn, thật sự là rất thích có một thuộc hạ hoạt bát khôn khéo một chút, có thể giảm bớt được nhiều việc, Triệu Đắc Tam có thể nói là linh hoạt khiến cho Tô Tình rất thích, tức thì tức, dẫu sao người này cũng đã trả điện thoại lại, chẳng qua đối với những bức hình đó cô có chút băn khoăn, cố ý hỏi hắn: "Tiểu Triệu, những hình kia ngươi cũng nhìn rồi, cảm thấy ta ngày đó và ta bây giờ thì cái nào nhìn khá hơn?”

Triệu Đắc Tam thật là trơn như con lươn, "Hắc hắc" cười nói: "Tô Bộ trưởng, không nói dối ngài, ta thật sự là đã quên sạch rồi —— bất quá Tô Bộ trưởng ngài vốn thật sự rất đẹp.”

Nét mặt âm lãnh của Tô Tình cuối cùng cũng xuất hiện nét mặt tươi cười, nói: "Ngươi thật là, đúng là Tô Tĩnh nói không sai, ngươi thật biết nói chuyện làm người khác cảm thấy vui thích, chắc ở trong cục lãnh đạo cũng coi trọng ngươi lắm?”

"Tô Bộ trưởng ngài quá khen rồi." Triệu Đắc Tam khiêm tốn cười nói.

Tô Tình cười yếu ớt một chút, hỏi: "Tô Tĩnh đâu rồi ?"

"Nàng trở về khách sạn rồi."

"Hôm nay chương trình tập huấn thế nào?” Tô Tình sau khi trút bỏ được những băn khoăn kia bèn khôi phục lại hòa khi như ban đầu, làm cho áp lực lên người Triệu Đắc Tam cũng từ từ biến mất.

"Tạm được, học được không ít thứ, cũng hiểu ra được nhiều điều về năng lực của người làm lãnh đạo.” Triệu Đắc Tam thật là khôn khéo, lời nói này một lời hai nghĩa, đang khen vị lãnh đạo tập huấn cho bọn hắn cũng đồng thời khen Tô Tình một phen.

Tô Tình khẽ cười một cái, dung mạo phong tình thành thục hấp dẫn Triệu Đắc Tam khiến hắn say mê, hắn cẩn thận thưởng thức Tô Bộ trưởng, giàu kinh nghiệm, lãnh đạo lớn, lại inh đẹp hấp dẫn (sεメy) so với Trương cục thật đúng là chỉ có hơn chớ không kém.

"Tí nữa có bận gì không ?" Tô Tình hỏi hắn.

Nếu như Tô Tình vẫn còn tức giận, Triệu Đắc Tam liền chuẩn bị mượn cớ rời đi, nhưng nàng bây giờ dáng vẻ hòa nhã trông có vẻ như chưa từng tức giận. Nếu nói như vậy, Triệu Đắc Tam quyết định ở lại tiếp xúc thêm với nàng, tìm hiểu thêm về nữ Bộ trưởng. Vì vậy hắn a a cười nói: "Không có chuyện gì, ta cũng chỉ quen mỗi Tô TĨnh và Tô Bộ trưởng ngài thôi làm gì còn ai nữa đâu.”

Tô Bộ trưởng nói: "Vậy tí nữa... đi ăn cơm với ta được khôn.” Nói xong nàng cúi đầu xuống, dùng cái muỗng nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly.

"Được a, có thể cùng Tô Bộ trưởng ngài ăn cơm, ta cảm thấy thật vinh hạnh." Triệu Đắc Tam mặt đầy cung kính, đồng thời trong lòng đang tự ảo tưởng, ăn cơm xong liệu có chuyện gì khác nữa không nhỉ? Hắn dò xét, nói: "Tô Bộ trưởng, có cần ta gọi Tô Tĩnh không ?”

"Tô Tĩnh nếu trở về khách sạn rồi thì thôi.” Tô Tình khẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngươi gọi cho mình một ly đi, hiện tại hãy còn sớm.”

" Được." Triệu Đắc Tam cười ha hả gật đầu một cái, gọi phục vụ viên, gọi một ly cà phê, cùng Tô Tình mặt đối mặt bình phẩm về cà phê.

Đây là lần đầu tiên Triệu Đắc Tam cùng một người phụ nữ ngồi ở một nơi thanh tĩnh như vậy, nhạc du dương cùng với bầu không khí mập mờ. Có mấy lần, Triệu Đắc Tam nhìn thấy dung mạo Tô Tình thật sự mê người, nhưng ngại vì thân phận đặc biệt nền hắn chỉ dám ngồi ngoan ngoãn, cũng không dám hỏi Tô Tình nhiều, chỉ là Tô TÌnh hỏi thì hắn trả lời.

Ở phòng cà phê ngồi hơn một giờ, Tô Tình nói cũng đã ngổi đủ rồi muốn rời đi, Triệu Đắc Tam liền vội vàng đi tính tiền, Tô Tình nói: Ngươi vội vã làm gì, ta kêu ngươi tới, nên để ta mời ngươi mới đúng.”

"Không có sao, chuyện nhỏ này để ta." Triệu Đắc Tam nói.

Từ phòng cà phê đi ra, Tô Tình cũng không có bảo tài xế lái xe tới, mà là cùng hắn đi bộ về phía trước, tìm một quán ăn tiến vào.