Những Ngọn Lửa Tình Trên Con Đường Làm Quan

Chương 142: Có thích không?

CHƯƠNG 142: CÓ THÍCH KHÔNG? ( edit TruyenHD )

Triệu Đắc Tam trong lúc đang làm loại chuyện này chính là thích nghe nhất nữ nhân nói những lời dâʍ ɖu͙©, đặc biệt những lời này lại phát ra từ miệng Trương cục, cái miệng của Trương cục hàng ngày toàn phát ra những lời nói nghiêm túc, chỉ đạo mọi người, cảm giác đặc biệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giống như là càng để thêm dầu vào dục hỏa của hắn vậy, hắn thực sự chịu đựng không nổi, dùng tay nâng một chân của Trương cục lên, kẹp vào nách hắn, để nàng dựa lưng vào tường, kéo khóa quần ra, móc ra khẩu súng của hắn sớm đã cứng rắn như thép, nhằm thẳng vào cửa âʍ đa͙σ mà đâm tới, "Òm ọp", đâm tới lút cán.

Khẩu súng vừa thô vừa to của hắn cắm vào âʍ đa͙σ của Trương cục, không thể nói là lẽ ra với cái độ tuổi này của Trương cục là cái loại cảm giác "Bút chì cắm vào ống đựng bút", ngược lại âʍ đa͙σ của lão bà này bảo khỏa thật chặt tiểu bảo bối của hắn, mỗi cái rút ra đút vào khiến lão bà co rúm người lại, loại cảm giác này dị thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến hắn say mê không thôi.

Trương Ái Linh vốn là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, bình thường nếu là một nam nhân khác cắm vào âʍ đa͙σ của nàng, cảm giác của nàng liền là trống không, cô tự nhiên cảm giác không thấy thỏa mãn. Hiện nay, cô gặp được Triệu Đắc Tam, thật là làm cho cô cực kỳ vui mừng. Mỗi một lần cùng hắn hắc hưu, đều bị hắn cho ăn no, lấp đầy khoảng trống, mỗi lần rút ra rút vào âʍ đa͙σ cô có cảm giác như điện giật, một cảm giác vô cùng sảng khoái tê dại từ bên trong truyền khắp toàn thân, khiến cô có cảm giác dục tử dục tiên, như mộng như ảo.

Triệu Đắc Tam nhấc một chân của cô lên, một chân đứng dưới đất, làm một hồi, Trương Ái Linh khoái ý mà thoải mái rên to. Dùng tư thế này làm một hồi, Trương Ái Linh có chút mệt mỏi, thở hào hển nói: "Tiểu Triệu... Đổi... Đổi tư thế... Ta..."

Lời còn chưa nói hết, Triệu Đắc Tam liền đẩy cố quay mặt vào tường, đêm eo của nàng hướng về phía sau, nâng mông lên, một hang động ướt sũng mở ra, lộ ra cả thịt hồng đang co bóp.

"Tiểu Triệu, nhanh... Mau vào." Trương Ái Linh không kịp thở nói.

Triệu Đắc Tam nắm chặt lấy eo nàng, đem đại gia hỏa nóng bừng nhắm thẳng vào mép âʍ ɦộ, dùng sức đâm tới, đại gia hỏa của hắn tiến sâu và trong âʍ đa͙σ.

Trương Ái Linh theo sự sung sướиɠ rên to lên, đồng thời đem cái mông nâng cao lên một chút, phối hợp với sự ra vào của Triệu Đắc Tam, âm thanh giữa bụng dưới và mông phát ra tiếng "Ba ba ba...".

Cảm giác phía dưới của Trương Ái Linh càng ngày càng mãnh liệt, giống như dòng điện chạy dọc thân vậy, cả thân tê dại, cảm giác càng ngày càng mạnh liệt, tiếng va đập càng ngày càng to, cùng với tiếng rêи ɾỉ: "Tiểu Triệu, nhanh... Nhanh... Dùng sức... Ta muốn tới...Mạnh lên”

Triệu Đắc Tam biết Trương Ái Linh sắp lêи đỉиɦ, hắn cảm giác được thành âʍ đa͙σ co bóp ngày một mạnh, mỗi lần hắn tiến sâu vào lại càng kẹp chặt lấy bảo bối của hắn, sung sướиɠ vô cùng, từng trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ kéo tới, cảm giác cả trận chiến sung sướиɠ nhất thì chỉ kéo dài được trong nháy mắt chính là lúc lêи đỉиɦ. Thế là Triệu Đắc Tam ôm chặt lấy bờ eo của nàng, gia tăng khí lực, dập càng lúc càng nhanh, âm thanh giữa bụng dưới và mông vang lên thâm thúy, phảng phất như một khúc nhạc mỹ diệu.

Một lát sau, Trương Ái Linh giãy dụa cái mông rên to lên: "Tiểu Triệu, bắn... Nhanh bắn vào... Nhanh lên..."

Triệu Đắc Tam trong lòng vẫn là lo lắng sợ nàng mang thai, tại thời điểm chuẩn bị bắn hắn đã tận lực đem gia hỏa rút ra, nhưng cái mông của Trương cục lại phối hợp cùng hắn tiến về phía sau, đêm kim cô bổng của hắn kẹp chặt lại, hắn không thể rút ra được, vậy là mưu đồ của hắn thất bại, đem những dòng tinh khí nóng bỏng bắn sâu tận cùng vào trong tử ©υиɠ của cô, ghé lên trên lưng ngọc của nàng thở hổn hển, lo lắng nói: "Trương cục, ta bắn sâu vào trong không có... Không có sao chứ?"

"Sẽ có chuyện gì... Thật... Thật là thoải mái... Ngươi bắn vào tử ©υиɠ của ta... Rất thư thái." Trương Ái Linh dựa mặt vào tường, nghiêng mặt thở hồng hộc nói, cô kẹp chặt lấy Kim cô bổng" không chịu buông ra.

"Không... Sẽ không mang thai a?" Triệu Đắc Tam thở phì phò có chút lo lắng hỏi.

Trương Ái Linh liếc hắn một chút, mị nhãn như tơ nhẹ cười, ta đã đặt vòng rồi, làm sao có thể sinh... đẻ được nữa, ngưới bắn vào trong... Bắn ở bên trong rất thư thái..."

Triệu Đắc Tam an tâm, phóng thích sâu bên trong âʍ đa͙σ nàng cảm giác thật là vô cùng dễ chịu, nhất là có thể để cho nữ nhân của mình mỗi lần cùng mình có thể lêи đỉиɦ, tựa hồ cảm giác này cũng mang lại sự khoái hoạt.

‘ Xoa vυ' ta! " Trương Ái Linh phân phó nói.

Triệu Đắc Tam giơ tay lên, vòng qua thân thể của nàng, nắm thật chặt bầu ngực của nàng, mặc dù hắn đã “ bắn “ nhưng kim cô bổng vẫn chưa hề có dấu hiệu mềm. Thế là hắn lại "Òm ọp" bắt đầu cử động.

Trương Ái Linh vừa mới lêи đỉиɦ xong thân thể hãy còn mẫn cảm, khi mà gia hỏa của hắn vừa mới bắt đầu cử động, cô lại cảm thấy kɧoáı ©ảʍ dâng trào, thích thú nhỏ giọng nói: "Tiểu Triệu, ngươi vừa bắn, làm sao không nghỉ ngơi liền vẫn cứng rắn thế?"

"Trương cục ngài không vui sao?" Triệu Đắc Tam "Hắc hắc" cười, có chút tự hào hỏi lại.

Trương Ái Linh say mê cười nói: "Thích... Thích chết đi ấy ... Ngươi không mệt thì tiếp tục làm thêm một chút đi ... Ta rất ưa thích cùng ngươi làm chuyện này." Nói xong chủ động xoay moog lại để Triệu Đắc Tam tiếp tục chuyển động vào ba ra bảy.

...

Xế chiều hôm nay, Triệu Đắc Tam đã hầu hạ Trương cục nguyên buổi chiều, làm cô mơ mơ màng màng.

Nhanh chạng vạng tối, điện thoại trong túi quần rung lên một cái, hắn biết là có tin nhắn. Hắn suy đoán là Lý San San gửi tin tới, dù sao hôm nay cùng cha mẹ cô gặp mặt Bạch Linh ở bệnh viện, cảnh cáo hắn đừng có đi lại với con gái họ nữa, khẳng định hai vị cũng sẽ nói cho con gái mình.

Bởi vì việc này, Triệu Đắc Tam trong lòng có chút lo sợ bất an, sợ Lý San San sẽ tìm hắn tính sổ, tính tình của tiểu cô nương này hắn vẫn hiểu rất rõ.

Trương Ái Linh do đã lêи đỉиɦ vài lần, giờ phút này cũng đang nhắm mắt lại tận hưởng cái dư vị sung sướиɠ đó. Triệu Đắc Tam xoay người từ trong túi quần móc ra điện thoại di động của mình, không thấy có tin nhắn, rõ ràng vừa rồi điện thoại còn rung mà? Đang hoang mang thì hắn giật mình nhớ ra hắn còn nhặt được một chiếc điện thoại.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, , hắn đem điện thoại di động của mình đút vào túi, móc chiếc điện thoại kia ra, quả nhiên thấy có một tin nhắn từ số điện thoại lạ.

Bởi vì tò mò, hắn mở tin nhắn ra, chỉ nhìn thấy có dòng chữ: “ Chào ngài, đây là tin nhắn từ chủ nhân chiếc điện thoại này, nếu ngài đọc được tin nhắn này, xin hãy liên lạc lại, xin cảm ơn ngài!”.

Hóa ra là tin nhắn của chủ nhân chiếc điện thoại này, Triệu Đắc Tam trong lòng tự nhủ. Hắn còn đang tò mò chủ nhân chiếc điện thoại này đến cùng trông như nào, có phải hay không chính là cô gái xinh đẹp động lòng người như trong bộ ảnh nude hắn thấy hay không. Bơi vì thế nên hắn rất hiếu kỳ với nữ nhân này, hắn quyết định trả lời. Đầu tiên là nghe xem thanh âm có phải là nữ nhân hay không, nếu đúng thì trực tiếp đưa trả cũng không có vấn đề gì.

Triệu Đắc Tam nhìn một chút Trương cục bên cạnh, giống như đang say ngủ vậy, nếu như không chào hỏi gì cứ thế mà đi thì khi tỉnh lại Trương cục có trách hắn hay không ?

Đã hảo hảo hầu hạ cô cả một buổi chiều, cũng làm cho cô dục tiên dục tử, hẳn là sẽ không trách hắn a ?

Triệu Đắc Tam tự cân đối nặng nhẹ, bởi vì đem lòng hiếu kỳ với vị chủ nhân chiếc điện thoại kia, quyết định rời đi. Hắn lặng lẽ kéo ra chăn mền, nhẹ tay nhẹ chân thận trọng rón rén mặc đồ, giúp Trương cục kéo chăn lên, thận trọng mở cửa phòng đi ra.

Từ cửa chính của nhà nghỉ đi ra, sắc trời đã là chạng vạng tối, tháng chạp trời đông giá rét đến bức người, châm điếu thuốc, vội vàng gọi điện cho chủ nhân chiếc điện thoại.

Rất nhanh đối phương liền nghe điện thoại, truyền đến thanh âm ngọt ngào pha chút lo lắng của nữ nhân: Ngươi tốt, xin hỏi ngươi nhặt được điện thoại di động của ta sao?"

Thanh âm này vẫn rất say lòng người nha, vóc người hẳn là cũng không tệ a? Tốt nhất nên là nữ nhân có bộ ảnh tự sướиɠ, Triệu Đắc Tam mừng khấp khởi nghĩ không nhanh không chậm nói: "Đúng vậy a, ta nhặt được điện thoại di động của ngươi, giờ làm như nào có thể trả lại đây ?”

"Kia... Vậy ngươi đang ở đâu ta lập tức chạy tới, trước mặt ngươi cảm tạ ngươi.”

Triệu Đắc Tam bình tĩnh cười hỏi: "Cảm tạ ta? Vậy ngươi cầm cái gì cảm tạ ta đây?"

Nữ nhân vội vàng nói: "Ta... Cho ngươi năm trăm khối tiền tạ ơn thế nào? Điện thoại di động của ta có rất nhiều số điện thoại trọng yếu, cho ta xin địa chỉ đi, ta chạy qua gặp.”

Năm trăm khối tiền? A, lão tử muốn không phải là tiền, mà là ... Hắc hắc... , Triệu Đắc Tam cười nhẹ nói: "Năm trăm đồng tiền tạ ơn ta không cần nha... mà ta muốn biết lát nữa tới là một mình ngươi hay thế nào?” Hắn sợ nữ nhân này vạn nhất dẫn một nam nhân tới, vậy là những ý nghĩ của mình xem ra không cách nào thực hiển nổi.

"Ta một mình a... Vậy ngươi đã không cần tiền, ta... Ta làm như thế nào cám ơn ngươi?" Thanh âm ngọt ngào của nữ nhân không hiểu hỏi.

Triệu Đắc Tam ha ha cười nói: "Là như thế này đi... Ngươi ăn cơm tối chưa? Nếu chưa có ăn cơm mời ta ăn bữa cơm là được rồi." Kỳ thật cũng không phải là vì ăn cơm, chỉ là muốn cùng nữ nhân này có thể cùng một chỗ tiếp xúc thân mật hơn một chút mà thôi.

Đối phương suy tính một lát, đáp ứng nói: "Vậy được rồi... Mời ngươi ăn bữa cơm đi, ngươi ở đâu? Ta bây giờ đi qua tìm ngươi."

Triệu Đắc Tam suy nghĩ, nói: " Đường giải phóng a , bên đó tiệm cơm nhiều, ngươi mặc quần áo màu gì? Đến lúc đó có thể nhận ra ngươi đến a."

" Áo khoác màu tím sậm, đến lúc đó điện thoại liên lạc."

Triệu Đắc Tam "Ừ" một tiếng, xem như quyết định như thế đi. Nghĩ thầm một hồi liền gặp được nữ nhân chụp hình tự sướиɠ, phong tình mê người, thế là hắn phấn chấn tinh thần hẳn lên.