CHƯƠNG 112: TỪNG TRẬN TÊ DẠI.( edit TruyenHD )
"Lan tỷ, cảm thấy thế nào? Ta đang liếʍ hai núʍ ѵú của tỷ.” Triệu Đắc Tam dùng những từ ngữ nghẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, khiến cô dần dần tiến vào trạng thái mơ màng.
"Ừm, Đắc Tam... Ách... Dùng sức móc âʍ ɦộ ... Ta cũng muốn tiểu đệ đệ của ngươi, ta muốn ăn nó, ta muốn nó ra vào trong âʍ ɦộ ta” Mã Lan uốn éo người, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt nổi lên ửng hồng, "Thật lớn... thật là cứng... Tỷ thật ngứa..."
"Lan tỷ, ta muốn cắm sâu vào trong âʍ ɦộ của ngươi, được chứ?" Triệu Đắc Tam cảm giác bảo bối đã cứng rắn nóng hổi, thật muốn tìm một chỗ ẩm ướt mà chui vào.
"Ừm... đút bảo bối... Vào đi... Cho ta cảm nhận nó đi..."
"Ta tới đây, Lan tỷ cảm giác được nó không?"
"Ây... Tốt... Bảo bối, tiểu gia hỏa thật lớn..."
"Lan tỷ, nước của ngươi thật nhiều..."
Triệu Đắc Tam tăng nhanh tần suất khuấy động, đại gia hỏa đã tựa như cự pháo đứng im lặng hồi lâu đứng thẳng lên.
"Ừm... Bảo bối... Nhanh lên... Dùng sức đi... Thật thoải mái." Mã Lan hoàn toàn lâm vào trong huyễn tưởng, phương thức này khiến cô hoàn toàn chìm đắm trong đó, giãy dụa thân thể nóng hổi, đem ngón tay của mình tiến vào trong âʍ ɦộ, tiếng òm ọp vang lên, một ngón, hai ngón... đến ngón thứ tư mới lấp đầy được cái âʍ đa͙σ của cô........
"Lan tỷ... Ta... Ta muốn tới, ta muốn bắn vào sâu bên trong ngươi..." Triệu Đắc Tam "A" kêu dài một tiếng, một cỗ chất lỏng xông lên phun ra, bắn tới trên trần nhà, bảo bối còn run rẩy thêm một chút, mở mắt, thở hổn hển, nghe trong điện thoại Mã Lan còn đang rêи ɾỉ nói: "Bảo bối... Tỷ cũng nhanh đến... Dùng sức... Nhanh một chút..."
Phóng thích qua đi Triệu Đắc Tam thở hổn hển, nghe thanh âm trong điện thoại Mã Lan rất phóng đãng, cảm giác phương thức mới lạ này thật phi thường kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khác với cái cảm giác hai người cùng làʍ t̠ìиɦ, thật chí so với đao thật thương thật còn kɧoáı ©ảʍ hơn, thật là dục tử dục tiên.
Một lát sau, trong điện thoại truyền đến tiếng Mã Lan dồn dập rêи ɾỉ: "Bảo bối... Tỷ... Tỷ đến... A..."
Lúc này Mã Đình từ lầu hai xuống chuẩn bị đổ uống, nghe thấy mẹ của nàng trong phòng truyền đến thanh âm kỳ quái, liền đi tới đem lỗ tai áp trên cửa nghe lén. Bên trong truyền đến thanh âm khiến nàng xuân tâm có chút bạo động, kia là âm thanh nữ nhân rêи ɾỉ, lúc cô cùng Triệu Đắc Tam làm chuyện đó lúc cũng có âm thanh tương tự như vậy.
Cô cùng ai trong phòng? Mã Đình đầy bụng hồ nghi, chẳng lẽ... Chẳng lẽ cô ở bên trong vụиɠ ŧяộʍ với nam nhân? Nghĩ đến cái chủ ý này, Mã Đình liền gõ lên cửa phòng ngủ.
Mã Lan vừa thả ra tâm tình bị đè nén, thở hồng hộc hỏi: "Đình Đình sao? Làm sao còn chưa ngủ? Có chuyện gì?"
"Mẹ, ngươi cùng ai ở bên trong a?" Mã Đình lớn tiếng chất vấn.
"Ta ở một mình chứ ở với ai." Mã Lan thở nói, "Thế nào?"
"Ngươi mở cửa!" Mã Đình không tin, không phải muốn tận mắt nhìn thấy một chút mới chịu bỏ qua.
"Ta chuẩn bị ngủ, ngươi nhanh lên đi ngủ đi." Mã Lan thở nặng nề nói.
"Ngươi mở cửa!" Mã Đình đập cửa không chịu bỏ qua.
Không có cách, Mã Lan xuống giường lấy tạm cái áo ngủ trong tủ trùm lên, đi ra mở cửa phòng ra, hỏi nàng: "Đình Đình, ngươi muốn ta mở cửa làm gì?"
Tiểu nha đầu nghi ngờ nhìn nàng một cái, từ vừa đi đi vào, trong phòng hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn chung quanh quét mắt, tìm kiếm một người khác.
"Ngươi làm gì chứ?" Mã Lan không hiểu ra sao hỏi nàng.
"Còn một người khác đâu?" Mã Đình gặp trong phòng không ai, quay đầu chất vấn cô.
"Từ đâu tới một người khác a?" Mã Lan không hiểu hỏi lại.
"Không có khả năng!" Mã Đình xụ mặt nói, "Ta vừa nghe thấy ngươi ở bên trong không có làm chuyện tốt!"
Mã Lan mặt hiện lên một chút đỏ đến bên mang tai, bị cô nghe thấy được thanh âm của mình lúc đang thủ da^ʍ, không biết nói cái gì cho phải, há to miệng, cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Đình Đình, ngươi nói mò cái gì thế!"
"Ta không có nói mò, ta rõ ràng nghe thấy ngươi tiếng người rêи ɾỉ, thanh âm lại còn rất là lớn!”
Mã Lan cười xấu hổ nói: "Ngươi nghe lầm rồi, mẹ gần đây hơi mệt, nằm ở trên giường đau lưng thở mà thôi, ngươi nghĩ đi đâu rồi! Thật là! Nhanh đi lên lầu ngủ đi!"
Mã Đình thấy gian phòng cũng không có người khác, mà lại mẹ của nàng gần đây hoàn toàn chính vì bận bịu chuyện mỏ than mà mệt không chịu nổi, bán tín bán nghi nhìn thoáng qua mẹ của nàng, lập tức đi ra.
Mã Lan lúc này mới thở dài một hơi, dặn dò nói: "Đình Đình, đi lên tranh thủ thời gian đi ngủ, đừng lên mạng!"
"Biết!"
Mã Lan theo sau đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, che lấy bộ ngực chập trùng để cho mình bình tĩnh trở lại, mới lên giường nằm xuống, phát hiện trên gối đầu điện thoại vẫn còn đang nói chuyện cùng Triệu Đắc Tam bèn cầm lên gọi hắn: " Đắc Tam, Đắc Tam."
"Lan tỷ, vừa rồi Đình Đình tới?" Triệu Đắc Tam vừa nghe thấy được thanh âm đình đình, vẫn nín thở không dám lên tiếng.
"Ừm, suýt chút nữa bị cô phát hiện, ngươi tên bại hoại này, suýt làm hại tỷ." Mã Lan mắng.
Triệu Đắc Tam cười nhẹ hỏi: "Lan tỷ, vừa rồi dễ chịu không?"
"Ừm." Mã Lan hài lòng nói.
"Còn muốn không?" Triệu Đắc Tam quỷ tiếu hỏi.
"Thôi ta muốn đao thật thương thật cơ!!!."
"Vậy ngày mai gặp đi."
"Ừm, được rồi, không còn sớm, ta đi ngủ, ngươi cũng mau ngủ đi, dưỡng đủ tinh thần, đừng đến lúc đó trên bảo dưới không nghe nha." Mã Lan nói đùa.
"Ta mà như vậy? Ngày mai ta muốn để Lan tỷ ngươi hướng ta cầu xin tha thứ."
"Chưa biết ai xin tha đâu nha." Mã Lan cười khẽ nói, "Được rồi, ta tắt nha."
Mã Lan sợ nữ nhi một hồi nữa lại tới, nói thêm vài câu rồi trực tiếp tắt điện thoại.
Triệu Đắc Tam để điện thoại di động xuống, tựa ở đầu giường, nghiêng chân, cúi đầu nhìn thoáng qua bảo bối của mình, mặc dù mới xuất nhưng vẫn y nguyên hướng thẳng lên trời, thật sự là tự hào vô cùng, một tiểu gia hỏa như vậy mà làm bao nhiêu nữ nhân ưa thích. Vừa rồi điện thoại khẩu da^ʍ với Mã Lan làm hắn có cảm giác thật sự là mới lạ, tựa hồ so với đao thật thương thật làm người ta cũng lưu luyến không thôi. Nghe thấy thanh âm đầu bên kia dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ qua tiếng điện thoại, hắn có thể tưởng tượng thành các loại nữ nhân dâʍ đãиɠ như lão sư, tiếp viên hàng không, học sinh, y tá, các loại chức nghiệp nữ tính , mặc cho mình trong tưởng tượng chà đạp, thật sự là thỏa mãn!
Hút xong một điếu thuốc, Triệu Đắc Tam đi vào trong phòng vệ sinh tắm rửa một cái, trở lại trên giường chuẩn bị đi ngủ, đem chăn xốc lên, phát hiện trên giường có mấy vệt ẩm ướt, đây là dâʍ ŧᏂủy̠ từ chỗ kia của Trương cục chảy ra, cùng nàng mỗi lần đại chiến, nước ra nhiều không xuể, mỗi lần đều ướt một mảnh ga giường.
Triệu Đắc Tam cái này ngủ một giấc đến ngày giữa trưa, nếu không phải bị Mã Lan điện thoại đánh thức, hắn còn đang ngủ. Mã Lan gọi điện thoại để hắn đi tới nhà cô, Đình Đình ra ngoài cùng bạn học chơi, trong nhà không có ai, chỉ có mình cô.
Triệu Đắc Tam lòng tràn đầy vui vẻ, mặc xong quần áo, rửa mặt, xuống lầu, ở bên ngoài đường mua ba chiếc bánh bao thịt, vừa ăn vừa bắt xe thẳng đến nhà Mã Lan.
Ngày Tết nguyên đán dạo phố người cũng thật nhiều, Lý San San từ hôm qua liên hoan xong cũng không có liên hệ với Triệu Đắc Tam , nay lại gọi cho Triệu Đắc Tam.
Hắn đang trên xe, thấy là điện thoại Lý San San, đã đoán được cô muốn làm gì, dứt khoát từ chối không tiếp, tí nữa sẽ nói mình đang cùng bạn học thời đại học tụ tập, không để ý máy.
Đến biệt thự nhà Mã Lan, hắn nhấn chuông cửa, cửa sau một lúc lâu, mở ra, trong phòng có hơi ấm, Mã Lan mặc đơn giản xuất hiện trước mặt hắn, cô mặc bồ quần áo thể thao, tóc tai bù xù, khuôn mặt mỹ miều chỉ là nhìn qua có chút rã rời, trên mặt dào dạt ra nụ cười ngọt ngào, vui vẻ nói: " Mau vào đi."
"Đình Đình không có nhà a?" Triệu Đắc Tam đi bên cạnh hỏi, còn muốn lại xác nhận một chút, hắn cũng không muốn đồng thời đối mặt với hai mẹ con, cùng hai người đều đã từng lên giường với hắn, nếu ba người ngồi cùng một chỗ hắn sẽ rất xấu hổ, thậm chí không biết làm sao.
"Vậy là tốt rồi." Triệu Đắc Tam yên tâm cười cười.
Mã Lan đóng cửa lại, cùng hắn cùng đi đến phòng khách ngồi xuống, rót cho hắn chén nước đưa tới, Triệu Đắc Tam tiếp được chén nước tiện thể cầm tay mềm, quỷ tiếu nói: "Lan tỷ, tối hôm qua kia khẩu da^ʍ qua điện thoại có sướиɠ hay không??"
"Tỷ chỉ muốn ngươi qua đây bên cạnh ta." Mã Lan ngắm nhìn hắn, bờ môi gợi cảm uốn lượn làm ra một bộ dáng đẹp mắt.
Triệu Đắc Tam đưa ra một cái tay, đem chén nước trong tay nàng cầm xuống đặt lên bàn, hai tay nắm lấy tay của nàng, nói: "Lan tỷ, rất lâu không gặp ngươi, thật nhớ ngươi."
"Tỷ cũng thế." Mã Lan thuận thế tựa vào trên bờ vai Triệu Đắc Tam, "Trong khoảng thời gian này ta quá bận rộn, phá dỡ mỏ than ta đã làm xong, hiện tại bắt đầu xây trụ sở mỏ bên trên, ta mới dễ thở hơn chút."
"Lan tỷ, ngươi nhìn gầy đi a." Triệu Đắc Tam tay nắm ở vai thơm của nàng, nhẹ nhàng véo nhẹ, đau lòng nói.
"Hoàn toàn chính xác có một chút." Mã Lan cười khẽ nói, kéo lấy một cái tay khác đặt ở bộ ngực đầy đặn, vũ mị hỏi: "Sờ sờ nơi này, xem nó có nhỏ đi không?"
Bởi vì trên người nàng chỉ mặc bộ đồ đơn giản, sờ tới sờ lui liền có thể cảm giác được là vυ' của nàng không có mất đi một lạng thịt nào, Triệu Đắc Tam để tay ở trên bộ ngực cao ngất kia, cảm giác nóng hổi mềm mại, có thể sờ đến được núʍ ѵú nhỏ, kinh ngạc nói: "Lan tỷ, ngươi... Không có mang nịt vυ'?"
"Không có." Mã Lan vũ mị cười, đem đầu tựa ở trên l*иg ngực hắn, cảm giác dị thường hạnh phúc.
"Lan tỷ ngươi ở nhà đều là không mang nịt vυ' a?" Triệu Đắc Tam tò mò hỏi.
"Nói bậy a!!! ." Mã Lan nũng nịu nói, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực rắn chắc của hắn: "Còn không phải hôm nay chờ ngươi đến, mới cố ý không có mang nha."
"Úc..." Triệu Đắc Tam cười xấu xa, gia tăng khí lực xoa nắn nhào nặn bộ ngực kia, mềm mại nóng hổi, dị thường dễ chịu..
"Luồn vào trong đi."
Triệu Đắc Tam cười hắc hắc, luồn tay từ cổ áo cô xuống, trong quần áo nhiệt độ thật là thoải mái, kia da thịt non mềm tựa tơ lụa, ấm áp thoải mái dễ chịu dọc theo cổ chậm rãi trượt xuống, đi tới ngọn núi mượt mà, mềm mại, dùng nhẹ tay khẽ bóp một chút, đầy đặn mà tràn đầy co dãn, thật không phải dễ chịu bình thường.
"Thật thoải mái." Mã Lan thỏa mãn cười híp mắt, vươn tay bắt đầu cởi dây lưng Triệu Đắc Tam.
"Người gầy như vậy, nhưng thứ này tại sao lại lớn như vậy." Triệu Đắc Tam xấu cười nói.
Mã Lan cởi thắt lưng của hắn bên cạnh ôn nhu hỏi: "Thích không?"
"Ngươi đoán xem?"
"Vậy nếu ngươi thích nó thì sờ nhiều một chút." Mã Lan khi đang nói chuyện đã cởi ra thắt lưng của hắn, Triệu Đắc Tam thuận thế nhấc lên cái mông, để cô đem quần của mình hướng xuống cởi ra.
"Gia hỏa này gần đây nghe lời hay không?" Mã Lan móc ra bảo bối của hắn, đề nó nằm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng hỏi hắn, chậm rãi gục đầu xuống, bờ môi gợi cảm tới gần nó, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng.
"Úc..." Triệu Đắc Tam thoải mái mà thở phào một cái, "Gia hỏa này chuyên môn chờ Lan tỷ đến giao lưu miệng lưỡi với nó."
Mã Lan ôn nhu ngậm vào nhả ra, không nói gì nữa. Vật kia thật sự là lớn, cơ hồ chất đầy miệng anh đào của nàng, đầu lưỡi của nàng hỏi thăm từng centimet trên thân cự vật, Triệu Đắc Tam cảm thấy từng trần tê dại.....