CHƯƠNG 89: DÁM ĐỘNG VÀO NỮ NHÂN CỦA TA. ( edit TruyenHD )
"Lâm chủ nhiệm, có câu nói này của ngài ta rất an tâm." Hoa Mã Lan khẽ cười nói, nụ cười kia bên trong mang theo một tia thù ý, chỉ có chính nàng minh bạch ngọn nguồn trong đó.
...
Chốn quan thương, vốn phải xử lý công việc trên bàn rượu, đạo lý này phàm là lãnh đạo người người đều hiểu. Mặc dù Lâm Kiến Dương miệng đáp ứng thỉnh cầu của Mã Lan nhưng thực tế thao tác bên trên chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy, dụ sao phụ thân Lâm Kiến Dương cũng có một mỏ khai thác than, khẳng định sẽ vì sản nghiệp nhà mình mà suy nghĩ.
Mặc dù thành phố Du Dương thừa thãi than đá, nhưng mấy năm gần đây thị trường than đá cung cầu ngày một lớn, lúc này hai mỏ mới cũng sẽ rất nhanh ký kết hợp đồng cung ứng số lượng lớn, tự nhiên sẽ tạo ra sự cạnh tranh khiến cho kinh tế ngày càng thúc đẩy
Giữa trưa Mã Lan mời Lâm Kiến Dương ăn cơm trưa tại nhà hàng xa hoa nhất tại huyện, trong bữa cơm mặc dù Lâm Kiến Dương không ngừng chuốc rượu cho Mã Lan, nhưng có Đắc Tam ở đây, sự háo sắc của hắn không cách nào thi triển.
Mười mấy hai mươi năm, Lâm Kiến Dương quan lộ bằng phẳng, tại Thần Phủ huyện quan lại như cá gặp nước, hô phong hoán vũ, một mạch lên lên chức cao nhất của huyện, lại nói chốn quan trường, không chỉ là dựa vào tiền có thể giải quyết vấn đề. Bây giờ hắn đã là bí thư kiêm chủ nhiệm xử lý trực tiếp công việc di dời của mỏ than, nhưng cái hào quang bên ngoài đó không thể nào che giấu được sự nhẫn tâm nhiều năm trước, nhìn mặt hắn dáng vẻ đắc ý sắc mặt hồng nhuận, Mã Lan thật hận bản thân không thể tiến tới vả thật mạnh vào cái bộ mặt hắn. Nhiều năm nhẫn nhịn chịu nhục như vậy, chính là để cái tên trước măt mình tan cửa nát nhà.
Từ Thần Phủ huyện trở về, Mã Lan nhớ tới năm đó Lâm Kiến Dương một cước đá ngã cô bụng mang dạ chửa hung tợn nói: "Mẹ nhà ngươi đừng có làm phiền lão tử, ta và ngươi không yêu nhau, tự đẻ tự nuôi đi! Đừng ảnh hưởng tiền đồ của lão tử!"
Triệu Đắc Tam thấy nàng cảm xúc sa sút, bèn hỏi nàng: "Lan tỷ, sao lại im lặng thế, có chuyện gì à?"
"Không có a, thứ hai ta phải chuẩn bị một chút sự tính di dời, có chút suy nghĩ xem nên làm như nào.” Mã Lan hoàn hồn cười yếu ớt nói.
Trở lại Du Dương nội thành, Triệu Đắc Tam cười da^ʍ nói: "Lan tỷ, chúng ta rất lâu rồi chưa có “vận động” nha?"
Mã Lan liếc xéo lấy hắn, khóe miệng phong tình cười, hỏi: "Ngươi muốn sao?"
Triệu Đắc Tam hỏi: "Ngươi không muốn sao?"
Mã Lan cười cười nói: "Đoán xem?."
"Hẹn ngày không bằng gặp ngày a." Triệu Đắc Tam nửa đùa nửa thật nói, hắn có chút nôn nóng, tay đã đặt ở trên đùi Mã Lan, tuy còn cách một lớp quần tơ lụa đen mềm mại nhưng hắn cứ phóng tay mà sờ, cười da^ʍ hỏi:”Lan tỷ, trời lành như này sao không mặc quần, không cảm thấy lạnh a?”.
"Không lạnh." Mã Lan cười khẽ nói.
Tay Triệu Đắc Tam một mực sờ từ đầu gối của nàng hướng lên trên đi vòng quanh, chuyển qua bẹn đùi, Mã Lan trong lòng bối rối có chút ngứa ngáy, thân thể nữ nhân thành thục là loại mẫn cảm nhất, không nhịn được loại trêu đùa này, gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng, "Đừng làm bừa, tỷ đang lái xe đây." Mã Lan không chịu được hắn trêu đùa, dặn dò hắn, "Tí nữa ta cho sờ thoải mái."
"Chúng ta đi đâu?" Triệu Đắc Tam hỏi.
"Đi công ty của ta đi." Hoa Mã Lan không chút nghĩ ngợi nói, "Thế nào?"
"Ừm." Triệu Đắc Tam gật gật đầu, lần trước làm việc đó trong văn phòng của cô, hoàn cảnh như vậy sẽ càng tăng thêm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dễ dàng đạt tới đỉnh phong.
Mã Lan lái xe đến công ty, từ trên xe bước xuống, trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc của mình, cô đã không thể chờ đợi, cảm giác ngày một bành trướng.
Mở ra cửa phòng làm việc đi vào, Mã Lan liền khóa trái cửa lại, vội vàng ôm lấy cổ Đắc Tam, điên cuồng hôn hắn. Triệu Đắc Tam đặt tay tại bờ mông nở nang kia, dùng sức xoa nắn. Mã Lan cắn đầu lưỡi của hắn, mυ'ŧ lấy đôi môi của hắn, chậm rãi đẩy hẳn về phía sau hướng thẳng lên bàn làm việc, nhẹ nhàng đè lên thân thể hắn, hắn liền thuận thế nằm ở trên bàn làm việc, Mã Lan như con thú đói khát lâu vậy, nhanh chóng từ miệng hắn hướng xuống phía dưới, tay thì cởϊ áσ của hắn ra, lộ ra một thân bắp thịt rắn chắc, đầu lưỡi kia linh hoạt từ trên hướng xuống dưới, đi qua phần bụng, cởi dây lưng quần ra, hướng thẳng tới bảo bối đang sừng sững kia….
. "A..." Triệu Đắc Tam đè nén không được, thoải mái rên lên một tiếng, nắm chặt tóc Mã Lan, ôm đầu của nàng lúc lên lúc xuống, ngậm ra nhả vào, nuốt sâu tới tận cuống họng, công phu miệng lưỡi của Mã lan đã đến mức xuất thần nhập hóa. Có cảm giác rằng với những nữ nhân thành thục, công phu miệng lưỡi đều không hề kém.
Mã Lan mυ'ŧ như mυ'ŧ kem vậy, tay thì không ngưng xoa hai hòn bi bên dưới, sau đó vội vàng cởi đồ mình ra, lộ ra bộ ngực sữa, dùng chiêu kẹp thịt mang hai cái bánh bao kia bao phủ lấy cây xúc xích của Đắc Tam mà khuấy động.
“Oa! Lan tỷ”, Triệu Đắc Tam lần đầu cảm thụ loại đãi ngộ này, quá mừng rỡ, cảm giác quá kịch liệt kích thích, thật sự là dục tử dục tiên, khoái hoạt vô cùng a.
"Bảo bối, dễ chịu không?" Mã Lan sắc mặt hồng nhuận, thở dốc gấp rút.
"Quá sung sướиɠ." Triệu Đắc Tam cảm giác thoải mái phía dưới giật giật, toàn thân đều có chút cảm giác cứng ngắc.
"Bảo bối, chúng ta tới đó đi." Mã Lan đứng lên, cởϊ qυầи, "Ngươi ở trên ngồi xuống."
Mã Lan bò lên trên bàn làm việc, đứng ở phía trên, nhắm ngay bảo bối chậm rãi ngồi xuống.
Cảm giác ướt sũng nóng hầm hập lập tức bao bọc lấy bảo bối của hắn, cảnh tượng này hắn mới chỉ thấy qua trên mấy bộ phim JAV, làʍ t̠ìиɦ ngay trên bàn làm việc, hoàn cảnh này rất là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tư thế này khiến Đắc Tam dục hỏa thiêu đốt.
Mã Lan đưa lưng về phía hắn, hai tay chống lên mặt bàn, thân thể ngửa ra sau, giơ cằm, một đầu tóc đen dày đặc thẳng tắp tả xuống, theo trên thân thể lắc lư Triệu Đắc Tam dùng hai tay của mình nhẹ nhàng xoa nắn cặp thỏ đang không ngừng rung lắc kia.
"Bám lấy eo ta mà đẩy, nhanh lên." Mã Lan lắc lư một hồi phân phó nói. Thế là Triệu Đắc Tam hai tay nắm eo nàng, trên dưới phối hợp, lúc lên lúc xuống.”Òm ọp…..” Tiếng nước róc rách, chậm rãi chảy lên trên mặt bàn.
Thứ bảy trong công ty không có ai, hoa Mã Lan thoải mái rêи ɾỉ, tiếng rêи ɾỉ do cảm giác thống khoái kia mang lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của hắn, cuối cùng rùng mình một cái, hướng thẳng chỗ sâu nhất, phun ra tinh hoa của nam nhân, mà cũng lúc đó Mã Lan thân thể cũng run rẩy kịch liệt, bên trong người cô ra sức co bóp lấy bảo bối của hắn, mυ'ŧ chặt không ngừng.
Bắn xong, Mã Lan nằm trên người hắn, bảo bối vẫn như cũ còn ở lại bên trong, lưng nằm tại trên l*иg ngực của hắn, kéo lấy hai tay Triệu Đắc Tam đặt lên bộ ngực co dãn của mình “ Xoa nắn một chút đi” Cô thở hổn hển nói.
"Lan tỷ, ngươi thật biết chọn chỗ." Triệu Đắc Tam xoa nắn lấy hai chú thỏ trắng nửa vui đùa.
Mã Lan liếc xéo hắn, tóc dài đắp lên trên mặt hắn, rất là hưởng thụ, "Ngươi không thích tỷ cùng ngươi làm việc này ở chỗ như này sao?"
"Thích, rất thích." Triệu Đắc Tam thỏa mãn cười nói, " thật muốn để ngươi ngày đêm không ngừng “ra vào”, không phân thắng bại thì không ngừng."
"Ha ha..." Hoa Mã Lan bị hắn chọc cho cười ha ha, mặt mày loạn chiến.
Sau khi đại chiến xong hai người xích͙ ɭõa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên bàn nghỉ ngơi. Mã Lan chuẩn bị đứng lên để lau chùi chút tϊиɧ ŧяùиɠ đang chảy ra, điện thoại trong túi vang lên.
Cô vội vàng đứng lên, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trên bàn làm việc trèo xuống, đi kéo ra bao da điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình hiện ra "Nữ nhi." Đối với Triệu Đắc Tam xuỵt một tiếng nói: "Đắc Tam, đừng nói chuyện, Đình Đình điện thoại."
Triệu Đắc Tam gật gật đầu, nói đến chuyện Mã Đình, thân thể thiếu nữ vị thành niên ngây thơ kia thật đúng alf có hương vị, cùng nàng làm chuyện đó, căn bản là do hắn dạy cô các tư thế, cũng coi như là một điểm vui thú, khiến cả hai đều rất thích
"Đình Đình, gọi điện thoại cho ta có chuyện gì không?" Mã Lan nối liền nhẹ lời thì thầm hỏi.
"Ô ô ô... Mẹ... Ngươi ở đâu? ... Ngươi về nhà ngay! ... Ô ô ô..." Trong điện thoại Mã Đình khóc rất ủy khuất, rất thương tâm.
Mã Lan lập tức nghi ngờ hỏi: "Đình Đình, ngươi bị làm sao? Vì sao mà khóc? Nhanh nói cho ta!"
"Mẹ, ngươi mau trở về... Ô ô ô..." Đình Đình chỉ là khóc, để hoa Mã Lan lo lắng vạn phần, nói: "Được rồi, ta về ngày, con ở nhà đợi ta."
Hoa Mã Lan cúp điện thoại, vội vàng bên cạnh mặc quần áo vừa nói: "Đình Đình không biết làm sao vậy, luôn luôn khóc, ta phải nhanh đi về."
Triệu Đắc Tam cũng lo lắng giống cô, nói: "Lan tỷ, ta cùng ngươi trở về."
Hoa Mã Lan không có phản đối, thế là hai người nhanh chóng mặc quần áo tử tế khóa lại cửa phòng làm việc ra khỏi công ty, lái xe hướng biệt thự nhà Mã Lan mà đi.
Vừa về đến nhà, hoa Mã Lan xuống xe liền lòng nóng như lửa đốt bước nhanh đẩy cửa đi vào, Triệu Đắc Tam theo sát ở sau lưng nàng, trở ra chỉ gặp Mã Đình ở trên ghế sa lon ngồi, quay mặt lại, lệ rơi đầy mặt, oa lên một tiếng thương tâm gần chết rồi khóc.
Hoa Mã Lan vẫn là không hiểu ra sao, ôm lấy cô, ôm vào trong ngực của mình, vội hỏi: "Đình Đình, thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi? Nhanh nói cho ta biết!"
"Ô ô ô... Mẹ... Ô ô..."
Mã Đình ghé vào trong ngực nàng khóc cực kỳ bi thương, nghe ủy khuất vô cùng.
"Đình Đình, ngươi làm sao? Nhanh nói ra cho ca ca và mẹ ngươi nghe a, chúng ta giúp ngươi làm chủ!" Triệu Đắc Tam cũng gấp gáp cực kỳ, mặc dù cùng nàng phát sinh qua uan hệ, nhưng hắn có đôi khi cảm thấy tiểu nha đầu mười bảy tuổi này càng giống là muội muội của mình, làm nam nhân, hắn có nghĩa vụ bảo hộ cô.
"Đắc Tam ca ca... Ô ô ô..." Mã Đình từ Mã Lan trong ngực ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, quay người lại nhào vào ngực Triệu Đắc Tam nước mắt chảy ngang.
Mã Lan vỗ nhè nhẹ lấy bả vai con gái, lo lắng hỏi nàng: "Đình Đình, đến cùng xảy ra chuyện gì? Ngươi nhanh nói cho ta, ngươi muốn đem ta lo lắng tới chết a?"
"Đình Đình, phát sinh chuyện gì, cho ca ca cùng mẹ ngươi nói qua một chút, vì sao khóc ủy khuất như thế a?"
"Ta... Ta bị người... Bị người cưỡиɠ ɠiαи... Ô ô ô..." Mã Đình ấp a ấp úng nói ra.
Mã Lan không thể tin vào tai của mình, một mặt kinh ngạc, ngây ra như phỗng.
Triệu Đắc Tam cảm thấy khϊếp sợ không thôi, hai tay đẩy bả vai Mã Đình, nổi giận đùng đùng hỏi: "Ai làm? Mẹ nhà hắn! Ca báo thù cho ngươi!"
Mã Lan cảm giác tâm can mình bị bóp nát, con gái nàng vẫn chưa tới mười tám tuổi a, làm sao lại gặp phải cái loại chuyện này?. Đau lòng không thôi, kẻ nào làm chuyện này, bằng vào địa vị của mình tại Du Dương, nhất định phải chơi chết tên súc sinh kia!.
"Đình Đình, là ai? Là ai khi dễ ngươi?" Mã Lan ngơ ngác hỏi, trong đôi mắt bùng cháy lên ngọn lửa tức giận.
"Nhanh nói một chút, Đình Đình, có mẹ ngươi cùng Đắc Tam ca ca làm chủ cho ngươi !" Triệu Đắc Tam vội vàng hỏi nàng.
Mã Đình khóc đỏ ngầu cả mắt, nước mắt chảy ngang, hai vai run run, ủy khuất nức nở nói: "Ta không biết người kia... Hắn hơn năm mươi tuổi nhìn... đen đên... Lái xe mẹc a... Ta nhớ kỹ bảng số xe... Du bc600... Ô ô ô..."