Triệu Đức Tam từ trong kho hàng đi ra, nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ trưa ..
Vương An Quốc nghe bên ngoài cửa phòng có tiếng, mở ra cửa thấy là Triệu Đức Tam, ánh mắt trách cứ nhìn hắn, hỏi:
- Tiểu Triệu, đi lấy mấy cái bìa hồ sơ văn kiện mà đến giờ mới trở về?
Triệu Đức Tam đi đến ở bên trong tủ hồ sơ để lên mấy cái bìa hồ sơ văn kiện , nghiêng mặt qua cung kính cười nói:
- Em sợ quấy rầy lúc lãnh đạo nói chuyện, thuận tiện sẵn giúp trong kho hàng chỉnh sửa một ít đồ đạc còn lẫn lộn.
Vương An Quốc nghĩ thầm, thằng này xài được, hiểu ý mình, lúc này ông mới hài lòng cười cười, nói:
- Ừ.. Tiểu Triệu, không tệ, làm rất tốt ….
- Phó cục trưởng Vương quá khen, làm trợ lý thủ hạ cho lãnh đạo, em cũng trăm lần nguyện ý.
Triệu Đức Tam nói như tưới mật vậy, vẻ mặt nịnh hót cười.
Vương An Quốc mở cờ trong bụng, đối với hắn rất là thoả mãn, bờ môi dầy nặn ra nụ cười nói:
- Tiểu Triệu , cậu là chàng trai thông minh, về sau nhất định là có tiền đồ.
Vương An Quốc hài lòng, quay về phòng nghỉ, nhìn đồng hồ đeo tay, 11:30 rồi, giữa trưa cùng mấy cái lãnh đạo ở sở quy hoạch còn có một bữa tiệc, liền thu thập cặp công văn kẹp ở nách, kéo cửa đi ra nói:
- Tiểu Triệu, tôi có chút việc đi trước .
Triệu Đức Tam cúi người nói:
- Vâng thưa lãnh đạo.
Hắn đến đầu hành lang, nhìn xem Vương An Quốc đi xuống lầu, sau đó quay người đi đến cuối hành lang, từ cửa sổ hành lang nhìn xuống, thấy Vương An Quốc lên xe lái ra khỏi cửa cổng cục khoáng sản than đá, hắn vội vàng đi nhanh trở lại văn phòng, từ bên trong khóa ngược lại cửa, kéo qua cái bàn, leo lên với tới nơi giấu cái máy quay len ở trong khe hở phía dưới máy điều hòa hàng nhái, thổi phía trên bụi bậm, không kịp đợi mở ra video xem .
Phía trước là một đoạn mở đầu không thế nào đặc sắc hơn, Vương An Quốc vẻ mặt cười dâʍ đãиɠ, ve vuốt bàn tay Trương Hiểu Yến khi đang nói chuyện, tua nhanh đi qua chừng 10 phút đồng hồ, Vương An Quốc đã nằm trên thân thể Trương Hiểu Yến hôn hít liếʍ láp…..
Nhanh đến lúc tan việc rồi, trong hành lang thỉnh thoảng có người đi qua lại, hắn có chút kinh hoảng, liền tắt máy quay phim, đợi sau khi tan việc thì tìm một chỗ trốn để xem .
Đem cái máy quay len nhỏ bé cất vào trong túi quần, hắn tựa ở trên ghế dựa đốt điếu thuốc hút, tự hào mình là người can đảm, nghĩ ra cách độc đáo như thế này vẻ mặt nở nụ cười thật gian .
Triệu Đức Tam đã tính toán là có vật chứng của Vương An Quốc trong tay rồi, cho dù về sau vạn nhất xảy ra chuyện gì trong cục khoáng sản than đá, cũng có thể nhờ vào đó để mà uy hϊếp Vương An Quốc .
Đến lúc tan tầm, hắn duỗi lưng một cái, khóe miệng còn đắc ý, vừa đứng dậy thì điện thoại tại trong túi quần reo vang lên .
Triệu Đức Tam lấy điện thoại ra, ngồi xuống ra, ấn phím, thấy tin nhắn là của Mã Lan, làm hắn giật mình. Thật ra thì chuyện tối hôm qua, sau khi hắn suy nghĩ, hắn cho là bởi vì Mã Lan uống rượu say, thiếu thốn đàn ông, âʍ đa͙σ lên cơn ngứa ngáy mới tìm đến hắn để giải quyết cho cô thoải mái, đối với cô chẳng qua là tình một đêm rồi thôi, hắn hoàn toàn không có ngờ tới, là bây giờ cô còn chủ động cho nhắn tin tức cho hắn .
Triệu Đức Tam trong nội tâm đối với Mã Lan có điểm tựa hồ mang theo tình cảm mê luyến, hắn rất trầm mê ở bên trong khí chất của cô…
Triệu Đức Tam mở ra tin nhắn:
“ Người đàn ông bé nhỏ, đang làm gì vậy? Tan việc chưa?”
Triệu Đức Tam cười ngọt ngào, nghĩ thầm vậy là Mã Lan còn thật quan tâm đến mình, lập tức nhắn trở về:
“ Tan việc rồi, chị Mã Lan đang ở đâu này?
Rất nhanh Mã Lan nhắn lại tin cho hắn:
“ Tan việc cùng chị ăn bữa cơm chứ ? “
Triệu Đức Tam thấy cô còn nhớ đếm mình , hắn thấy rất là may mắn, nhưng lại sợ cô đang cùng những lãnh đạo nào đó cùng một chỗ ăn cơm, nên băn khoăn:
“ Chị Mã Lan…còn có ai cùng ăn cơm không?
Mã Lan liền gọi điện thoại trực tiếp tới, Triệu Đức Tam sửng sốt đón điện thoại , Mã Lan nói:
- Đức Tam, trưa nay ăn một bữa cơm với chị, chỉ có thêm con gái chị thôi, em tới đi, nhiều người ăn cho vui.
Triệu Đức Tam kinh ngạc hỏi:
- Chị còn có cô con gái à? Không phải là chị chưa có chồng sao?
Triệu Đức Tam tò mò, tối hôm Mã Lan có nói qua cho hắn biết là không có chồng, từ đâu lại xuất hiện đứa con gái? Chẳng lẽ cô lừa hắn ? Hay là có chồng rồi ly dị?
Mã Lan khẽ cười, nói:
- Con gái của chị đã 17 tuổi, bất quá nó không nghe lời chị, học hành chả ra sao , chuyện này có dịp từ từ chị sẽ nói cho em biết.
Triệu Đức Tam đáp ứng nói:
- Vậy được rồi, ở nơi nào em đến?
Mã Lan vui vẻ cười nói:
- Hội quán Tiêu Tương đường Giải Phóng, nhanh lên nhé .
Triệu Đức Tam cười nói:
- Chị Mả Lan… biết rồi, lập tức em đón xe đi ngay.
Triệu Đức Tam cúp điện thoại, trong lòng vui vẻ , không nghĩ tới phú bà phong tình nhanh như vậy đối với hắn đã không muốn xa, hắn có chút không kìm được sự vui mừng.
Triệu Đức Tam đứng dậy ra khỏi văn phòng, khóa cửa, huýt sáo đi xuống lầu, tại đầu bậc thang lầu một, đυ.ng phải Trương Hiểu Yến, hắn hỏi:
- Mỹ nữ, ăn cơm chưa vậy?
Trương Hiểu Yến vừa thấy Triệu Đức Tam liền có chút khϊếp đả , hoảng hốt lắc đầu nói:
- Chưa , đang chuẩn bị đi ăn .
Triệu Đức Tam cười, nói:
- Nhanh nhanh đi ăn đi, đừng để bị đói.
Trong lòng suy nghĩ lúc gặp lại Mã Lan, đi ra cổng cục khoang sản than đá chận chiếc xe taxi, sau khi lên xe nói:
- Đường Giải Phóng, hội quán Tiêu Tương.
Trong túi quần chiếc máy quay len có chút dày, cấn ở trên đùi, Triệu Đức Tam móc ra lại nghĩ tới bên trong hình ảnh cảnh xuân, liền mở ra xem lại, cái máy quay lén hàng nhái này, không nghĩ tới còn chức năng phát ra âm thanh, tiếng loa theo từ trong video lúc Trương Hiểu Yến bị phó cục trưởng Vương An Quốc dùng hai ngón tay móc ở bên trong âʍ đa͙σ, cả người cô co rúm, truyền ra bên ngoài tiếng rêи ɾỉ, Triệu Đức Tam bị dọa sợ vội vàng tắt ngay.
Triệu Đức Tam đem hàng nhái cất vào trong túi áo Jacket, trong đầu hồi tưởng đến tình tiết mới vừa nhìn thấy về các khu vực nhạy cảm trên thân thể của Trương Hiểu Yến.
Từ hôm qua cho tới hôm nay, hắn đã duyệt qua Trương Aí Aí cùng Mã Lan, tuy hai người dáng người đều không tệ, triền miên cũng rất kí©ɧ ŧìиɧ, nhưng dù sao tuổi cũng không còn trẻ, cũng đều đã sinh con, những người đàn bà kia đồ vật trên thân thể vẫn lấy làm kiêu ngạo, nhưng dĩ nhiên là không thể cùng cô gái trẻ 23-24 tuổi lấy ra để mà so sánh.
Xe đến cửa hội quán Tiêu Tương, vừa xuống xe Triệu Đức Tam đã nhìn thấy chiếc Audi của Mã Lan, Triệu Đức Tam nhìn xe đã biết rõ địa vị người này thế nào.
Dưới tình huống bình thường , có được chiếc Audi là người có đẳng cấp đấy, như năm xưa cha hắn thuộc loại nhà giàu mới nổi, có chiếc xe Jeep BMW, trong nhà còn có ba, bốn chiếc xe Mercesdes-Benz, bất quá bây giờ ngay cả chiếc Alto giá rẻ cũng không có mà đi .
Triệu Đức Tam biết Mã Lan là người đàn bà đẳng cấp, đồng thời khi trên giường lại chủ động phong tình, hắn rất ưa thích, cảm giác mình thật sự như là là đi vào khu rừng hoa đào vậy, công việc mỗi ngày tươi đẹp không ngừng .
Triệu Đức Tam đang định bước vào trong, thì Mã Lan từ trong cửa đi ra, trong tay cầm điện thoại di động đang muốn gọi điện thoại cho hắn, Triệu Đức Tam kêu to một tiếng .
Mã Lan ngẩng đầu nhìn lên, miệng tràn đầy ấm áp cười, nói:
- Chị đang chuẩn bị gọi điện thoại cho em…
Triệu Đức Tam nói: ‘
- Chị mang con gái của chị đến sẽ không có vấn đề gì chứ ?
Mã Lan trên mặt có chút sa sút thần sắc, nói:
- Thật vất vả mới bảo nó ăn chung được buổi cơm, nó còn không muốn, từ nhỏ thì không sao cả, bắt đầu lớn đối với chị thì không có gì cảm tình…! Thôi không nói nữa, vào đi thôi ."
Triệu Đức Tam đi theo phía sau Mã Lan đi vào hội quán Tiêu Tương, lên tới lầu hai , Mã Lan đẩy cửa phòng ăn ra, Triệu Đức Tam theo vào, vừa trông thấy bên trong cô gái đang ngồi chính là cô bé đêm đó hắn gặp tại tại quán bar, hắn kinh ngạc suýt nữa thì nhảy dựng .
Trời đất…chẳng lẽ cái cô gái nhỏ 17 tuổi này lại là con gái Mã Lan? Chẳng lẽ mình đã đem dươиɠ ѵậŧ đút hết vào hai cái âʍ đa͙σ của cả hai mẹ con rồi? Triệu Đức Tam nghĩ đến, cảm giác có chút thất kinh.
Mã Đình đang ngồi chơi game trên điện thoại, vẫn chưa có chú ý tới Triệu Đức Tam, Mã Lan lôi kéo Triệu Đức Tam đang thất thần tiến đến, cười giới thiệu nói:
- Đây là con gái Mã Đình của chị, còn đây là là bằng hữu của mẹ tên là Triệu Đức Tam.
Mã Đình lơ đễnh giương mắt nhìn, lại phát hiện ra là Triệu Đức Tam, đêm đó tại quán bar khi cô say rượu, hắn cùng cô thuê phòng làm trò yêu đương, khi trời còn chưa sáng đã không nhìn thấy tăm hơi đâu cả, chính là anh chàng đẹp trai này sao? Mã Đình mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.
- Tại sao là anh?
Mã Lan tò mò nhìn xem hai người bọn họ, hỏi:
- Các người quen biết?
Triệu Đức Tam tim đập loạn, thấp thỏm không yên bất an, giả bộ cười nói:
- Um..à.., không phải, hình như có lần ngồi tại trạm xe buýt gặp mặt một lần? Đúng không?"
Triệu Đức Tam trong lòng kinh hoảng lợi hại, sợ Mã Đình trước mặt mẹ của mình Mã Lan nói ra chân tướng, nhưng hắn lại suy nghĩ một chút, dù sao đêm đó phát sinh chuyện làʍ t̠ìиɦ, chắc cũng không có khả năng Mã Đình dám cho Mã Lan biết.
Mã Đình liếc nhìn, biết rõ trong lòng của hắn đang sợ hãi, lập tức khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị, nhẹ gật đầu:
-Đúng rồi lần ở trạm xe buýt lúc đó, anh ta đạp giày của con, còn không nói lời xin lỗi … !
Triệu Đức Tam tâm trạng đang lo lắng lúc này mới thả xuống, thở phào nhẹ nhõm, Mã Lan thấy thế, cười cười nói:
- Tiểu Triệu, chớ khẩn trương, đạp trúng thì đạp … không đánh nhau thì không quen biết, không sao đâu.
Mã Lan tưởng rằng Triệu Đức Tam đang áy náy ....
Mã Lan kéo ghế ra, mời ngồi:
- Tiểu Triệu, nhanh ngồi xuống đi, buổi chiều em còn phải làm việc, cùng nhau ăn cơm đi.
Triệu Đức Tam liếc nhìn Mã Đình, cô cúi đầu làm bộ xem điện thoại, kỳ thật là len lén cười hắn.
Triệu Đức Tam ngồi xuống kế bên Mã Lan, tự khuyên bảo chính mình, có Mã Đình trước mặt, nhất định không thể đối với Mã Lan làm ra động tác gì quá đáng, phải biểu hiện cử chỉ nhã nhặn mới được.
Sau khi Triệu Đức Tam ngồi vào chỗ của mình, Mã Đình dùng đôi mắt to long lanh nhìn lướt qua Triệu Đức Tam rồi hỏi Mã Lan:
- Mẹ , làm sao mẹ lại quen biết với anh ta vậy?
Mã Lan đưa cho Triệu Đức Tam đũa chén dĩa, đối với Mã Đình cười giải thích:
- Hắn đi làm tại cục khoáng sản than đá, là thư ký phó cục trưởng, bởi vì chuyện của công ty mẹ thường đến cục khoáng sản than đá nên gặp mặt, trước lạ sau quen đấy.
Triệu Đức Tam rót chén trà cho mìn, nhấp miếng nước, lấy lại bình tỉnh, làm bộ nhìn quanh, cười nói:
- Gian phòng này thật là sang trọng.
Đúng ra là hắn đang liếc nhìn hai mẹ con Mã Lan, Mã Đình, trong lòng thấy sự đối lập; Mã Lan thành thục vũ mị, như hoa hồng nở rực rỡ kiều diễm ướŧ áŧ, còn Mã Đình thì thanh xuân hoạt bát, nụ hoa chớm nở , tuy cách ăn mặc quần áo nhìn ra vẻ người lớn, thế nhưng thân thể của cô gái đã sớm bị qua tay rồi nên hắn biết rõ, bộ ngực bằng phẳng cùng bờ mông nhỏ nhắn với gương mặt ngây thơ dễ dàng nhận ra được cô tuổi không lớn lắm.
Hai mẹ con khi ở trên giường, một cái là phong tình vạn chủng điên cuồng kí©ɧ ŧìиɧ , một cái là xấu hổ nũng nịu dục nghênh còn xấu hổ, mỗi dạng đều có cái tốt, đều có các cảm giác bất đồng khác nhau, một cái âʍ đa͙σ rất là eo hẹp sướиɠ khoái, nhưng thọc dươиɠ ѵậŧ vào ma sát có chút đau thốn, một cái hơi có chút rộng, nhưng lại bài tiết ra nhiều dịch nhờn thật là thoải mái.