Lâm Đại Phát nhun vai tỏ vẻ đồng tình, rồi liếc qua Cao Hổ Sinh đang dương dương tự đắc, trong đầu đầy tính toán hai người đang ngồi đây là chướng ngại vật không dễ giải quyết, làm sao để cho bọn họ dính vào chỗ tốt này được, vì vậy ngẩng đầu cười nói:
- Tầng than ngầm của trấn Bạch Thủy xác minh trữ lượng tầm 30 triệu tấn, tôi đoán chừng tiền đầu tư nếu có dưới 70- 80 triệu thì đừng mong ngó tới, ông chủ Cao , nhiều tiền như vậy, ông có tính đến chưa vậy?
Cao Hổ Sinh ngừng cười, trừng to mắt, kinh ngạc nói:
- 70- 80 triệu? Nhiều như vậy sao?
Lâm Đại Phát nhìn Cao Hổ Sinh lộ vẻ kinh ngạc, nhếch mép, rít một hơi thuốc, gật đầu nói:
- Ông chủ Cao, thế nào? Tiền đối với ông mà nói không là vấn đề chứ?
Cao Hổ Sinh nâng chung trà lên uống ọt ọt, vỗ ngực nói:
- Không là vấn đề, chỉ có 70- 80 triệu thôi mà ! Chỉ cần có đấu thầu, tôi liền quăng ra !
Lâm Đại Phát biết rõ Cao Hổ Sinh nếu có thời gian gom góp sô tiền như vậy , không phải là không có, nhưng nếu như iết thời gian mở thầu, thì có thể gom góp được, vì vậy ông ta lại cảm thấy đau đầu lại thêm về chuyện này, nếu như ba người cùng trả giá, giá tiền sẽ nhấc lên, Lâm Đại Phát muốn nắm quyền khai thác độc quyền mỏ than này, nhưng lại không muốn lại nâng giá bỏ ra quá nhiều tiền khi đầu thầu.
Mã Lan nãy giờ lẳng lặng nghe, không nói gì, cô hiểu ý Lâm Đại Phát ói ra cho cô thấy khó mà lui, 70- 80 triệu đối với mới công ty Tân Mậu mới tham gia khai thác xác thực là một con số khổng lồ, nhưng cô đã sớm liền nghĩ đến phương pháp rồi, ngày hôm qua cùng với các lãnh đạo nhà máy điện cùng ăn cơm đã bàn về chuyện hợp tác, nếu như đầu thầu thành công, sẽ cùng nhà máy điện tạo thành thế liên hợp, mỗi bên chiếm 50%, cầm xuống quyền khai thác, đến lúc đó cho nhà máy điện sẽ ưu tiên cung cấp giá thành điện đển mỏ than đá, không tính phí hao hụt, không tăng giá, liên tục trong 10 năm .
Lâm Đại Phát đem đầu mẩu thuốc dụi tắt, quan sát qua thái độ của Cao Hổ Sinh cùng Mã Lan, biết rõ hai người này đều đã có sự tính toán, bằng không cũng sẽ không lăn lộn cho tới bây giờ.
Lúc này Lâm Đại Phát dứt khoát không quẹo cua, liền đi thẳng vào vấn đề nói:
- Bà chủ Mã, ông chủ Cao, nếu không như vậy đi, ta biết hai người cũng muốn tham dự vào đấu thầu, tôi Lâm Đại Phát cũng muốn, luận về bước vào cái nghề này, tôi lâu năm hơn các ngươi, luận về các mối quan hệ, tôi cũng không chênh lệch so với các người, luận về thực lực kinh tế, chắc chắn các người kém hơn tôi, chúng ta bây giờ có thể làm một khoản giao dịch buôn bán, tôi cho mỗi người 5 triệu, các người rời khỏi cuộc chơi không cạnh tranh nữa, được không?
Cao Hổ Sinh suy nghĩ , thực lực bản thân mình thì có hạn, cho nên do dự , chỉ có Mã Lan không vì thế mà thay đổi, mục đích của cô không phải là vì tiền, cô muốn phá đổ công ty khai thác mỏ nhà họ Lâm, lại để cho cha con người đàn ông tóc hoa râm hơn sáu mươi tuổi trước mắt này thân bại danh liệt.
Lâm Đại Phát thấy bọn họ đang trầm ngâm theo đuổi tâm tư riêng của mình, nên nhân mạnh hỏi:
- Hai vị cảm thấy sao? Không công tặng cho mỗi người 5 triệu, nếu hại vị cố ý muốn cạnh tranh, chắc chắn là tôi cũng tham gia cạnh tranh, chúng ta đến lúc đó đem giá thầu nâng cao lên, thì các vị cũng không ra nổi giá tiền, vậy thì các vị cũng chỉ có cách rời khỏi thôi.
Lâm Đại Phát cười một tiếng, ra oai phủ đầu hai người còn lại .
Cao Hổ Sinh tự đánh giá lại mình rồi nói:
- Vậy được, ông chủ Lâm, trong vòng một tuần lễ, chỉ cần tiền đến tài khoản của tôi, tôi sẽ tuyệt đối không tham dự đâu thấu nữa , được chưa?
Lâm Đại Phát gật đầu nói:
- Ông chủ Cao yên tâm đi , tôi Lâm Đại Phát nói sẽ giữ lời !
Nói xong ông xoay mặt nhìn Mã Lan, cười khẽ hỏi:
- Còn bà chủ Mã vẫn chưa cân nhắc kỹ sao?
Mã Lan chắc chắn là tham gia cạnh tranh đầu thầu, nhưng cũng không có trực tiếp cự tuyệt với Lâm Đại Phát , mà làm như rất có thành ý, mỉm cười khẽ nói:
- Ông chủ Lâm, để tôi trở về suy nghĩ thật kỹ đã nhé.
Lâm Đại Phát đang tươi cười có chút sượng lại, nói:
- Vậy được rồi, bà chủ Mã tổng cứ suy tính thiệt hơn đi.
Lâm Đại Phát ngoài miệng nói ngọt ngào, nhưng trong bụng chất chứa đầy dao , trong lòng ông ta, bất luận là Mã Lan có cân nhắc hay không, thì quyền khai thác mỏ than trấn Bạch Thủy nhất định là phải rơi vào trong tay ông.
Mã Lan gật gật đầu, Lâm Đại Phát cũng cười, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm .
Lâm Đại Phát lại đốt điếu thuốc, quay đầu la to:
- Nhanh cho phục vụ viên mang thức ăn lên ! Con mẹ nó, thế nào mà chậm như vậy!
Mã Lan đứng dậy nói:
- Ông chủ Cao, ông chủ Lâm cứ ăn đi nhé, tôi có chút việc, xin phép đi trước.
Cao Hổ Sinh kinh ngạc nói:
- Bà chủ Mã, cái gì vậy? Chưa ăn cơm mà đã đi sao?
Mã Lan nói:
- Công ty có có chút việc, tôi phải đi một chuyến, hai người từ từ ăn đi.
Lâm Đại Phát nén lại bực tức ráng cười nói:
- Bà chủ Mã, không tiễn nhe .
Nhìn xem Mã Lan khuất bóng, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại, biến thành có vẻ rất tức giận, cắn chặc hàm răng , đem điếu thuốc vừa mồi hút, hung hăng dụi trong cái gạt tàn thuốc lá .
. . .
Bên này Triệu Đức Tam cùng Trương Aí Aí tại trong kho hàng triền miên đã xong, hắn vừa kéo quần lên, cười cười, nhưng Trương Aí Aí vẫn còn nắm lấy dây thắt lưng của hắn, có vẻ vẫn chưa thỏa mãn bộ dáng, mặt mũi tràn đầy đỏ rực, đôi lông mày hơi nhiu nhíu lại.
- Chị Aí Aí vẫn còn chưa đủ à? Khẩu vị của chị nặng quá nha.
Triệu Đức Tam cười hắc hắc, Trương Aí Aí lúc này mới miễn cưỡng buông lỏng ra dây thắt lưng quần của hắn, cô nằm trên ghế sa lon, thở phì phò, lấy sống bàn tay lau mồ hôi trán, sau đó đứng lên, đem cái áo còn rộng mở cài lại nút áo, cổ áo vẫn để chừa lại 2 cái nút áo, một bức họa phong tình vạn chủng.
Triệu Đức Tam sửa quần áo lại ngay ngắn, cười đễu đưa tay vào trong áo sơ mi Trương Aí Aí nắm lấy bầu vυ' mềm yếu nhéo một cái, Trương Aí Aí cũng không buồn ngăn trở bàn tay của hắn, cứ như vậy nhìn ngắm hắn, cô thật muốn mỗi đêm đều có thể đem hắn lvề nhà giao cấu với cô.
Trương Aí Aí 30 tuổi, chồng cô bởi vì thấy cô bị người đàn ông trêu ghẹo mà ra tay đánh người bị chết , tội cố ý gϊếŧ người bị hình phạt 30 năm tù, đã ở trong nhà lao được 3 năm, cái âʍ đa͙σ củaTrương Aí Aí cũng nhịn 3 năm, đến giờ thì không còn nhịn được nữa , nhất là dươиɠ ѵậŧ thô to của Triệu Đức Tam ngày hôm qua, đã khai mở đâm vào một vết rách hé mở du͙© vọиɠ mãnh liệt của người đàn bà traò dâng, hiện tại dươиɠ ѵậŧ của hắn làm cho cô đã lên nghiện, đàn bà 30 tuổi, vốn là như lang như hổ, nhu cầu sinh lý thật là thịnh vượng, dồi dào không chiếm được thỏa mãn, trong nội tâm lúc nào cũng cảm giác ngứa ngáy trống không.
Trương Aí Aí ánh mắt của lại một lần nữa nổi lên du͙© vọиɠ, kiễng tay móc vào móc vào cổ của Triệu Đức Tam……
- Cộc…cộc…cộc . . .
Bên ngoài đột nhiên có tiếng người gõ cửa kho hàng.
- Có người đến?
Trương Aí Aí bối rối , vội vàng buông ra cổ của Triệu Đức Tam, đẩy hắn qua một bên, thất kinh nhỏ giọng nói:
- Có người đến, Tiểu Triệu tranh thủ thời gian gọn gàng lại một chút .
Triệu Đức Tam vội rút bàn tay đang để trong bầu vυ' của cô ra, hắn cũng có chút hoảng hốt, vội vàng chạy đến ngăn đựng các cặp hồ sơ văn kiện trước mặt, ngồi xổm tại đó làm bộ lựa chọn các cặp hồ sơ văn kiện, trong lòng thấp thỏm không yên .
Trương Ái Aí kéo áo sơ mi xuống, vuốt lại mái tóc tán loạn, khôi phục bình tĩnh, lên tiếng:
- Ai đấy, đến mở cửa ngay đây.
Noi xong đi nhanh tới mở cửa.
Triệu Đức Tam vừa chọn lựa cặp văn kiện, vừa vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn xem , thì mới phát hiện là Trương Hiểu Yến, xem ra là phó cục trưởng Vương làm xong việc rồi, hắn lúc này phải trở về văn phòng .
Nếu là Trương Hiểu Yến , hắn cũng không cần khẩn trương lo lắng, vì vậy chọn lấy vài cái bìa hồ sơ đựng văn kiện ôm vào trong ngực, đứng lên, quay đầu lại cười nói:
- Hiểu Yến đến kho hàng định lĩnh gì thế?
Trương Hiểu Yến lúng túng mỉm cười, nói:
- Anh cũng tới lãnh đồ à? Sao cửa kho lại đóng kín vậy?
Triệu Đức Tam sửng sốt một chút, nhanh trí, nói:
- Gần cửa ra vào lẫn lộn đầy hàng hóa, chị Aí Aí phải khép cửa lại, mới vừa dọn dẹp xong.
Trương Aí Aí tâm tình khẩn trương lúc này mới bình phục lại , nhìn Triệu Đức Tam , nghĩ thầm tiểu tử này cũng nhanh nhẩu , hèn chi làm thủ hạ cho phó cục trưởng Vương là đúng rồi.
Trương Hiểu Yến nói;
- Tôi tới lĩnh mấy cái máy tính cầm tay.
Triệu Đức Tam ôm mấy cái bìa hồ sơ đựng văn kiện đi đến trước mặt Hiểu Yến, quỷ tiếu hỏi:
- Phó cục trưởng Vương cùng cô vừa nói xong chuyện công việc hả?
Trương Hiểu Yến trong lòng sợ hãi, cô biết là Triệu Đức Tam cũng biết cô đi gặp phó cục trưởng Vương trong phòng để làm gì rồi, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Triệu Đức Tam, chỉ là hốt hoảng gật đầu một cái, rồi nói với Trương Ái Aí nói:
- Chị Aí Aí cho em lĩnh 5 cái máy tính cầm tay.
Trương Aí Aí đi đến cái bàn, cầm tờ đơn đang ký lĩnh đồ dùng văn phòng, nói:
- Tiểu Trương,ghi vào rồi ký tên đi.
Triệu Đức Tam khóe miệng mang theo nụ cười gian xảo , nhìn nụ cười của hắn, trong nội tâm Trương Hiểu Yến cảm thấy sợ hãi, khi ký tên, bàn tay cô có chút run rẩy nét chữ uốn éo …
Triệu Đức Tam mượn cơ hội trêu chọc nói:
- Hiểu Yến, chữ ký của cô rồng bay phụng múa nhe.
Trương Ái Aí dùng mũi chân đá Triệu Đức Tam một phát , nháy mắt với hắn, ý muốn cho hắn mau rời khỏi nhà kho .
Trương Hiểu Yến không dám trả lời lại câu trêu đùa của Triệu Đức Tam, chỉ là cúi đầu ký xong , liền trực tiếp đi đến nơi đựng máy tính cầm tay .
Triệu Đức Tam nói:
- Chị Aí Aí, Hiểu Yến, tôi đi về trước nhé , phó cục trưởng Vương đang chờ lấy mấy cái bìa hồ sơ đựng văn kiện, chắc là đợi lâu gần 2 tiếng đồng hồ rồi á.
Hắn cố ý nói đợi đã gần 2 tiếng đồng hồ, là nói cho Trương Hiểu Yến nghe, để cho cô hiểu rằng, chuyện phó cục trưởng Vương và cô, hắn đã biết rỏ như trong lòng bàn tay !