Hoang Đảo Chủ Nô

Chương 13: Xung đột xảy ra (1)

Trương Thành làm một cái khung gỗ sơ sài đặt ở trên đống lửa,bên dưới có một cái rổ được đan bằng dây rừng đựng lấy chai nước treo lơ lửng ở giữa không trung.

Nước suối dù có trong sạch đến đâu vẫn sẽ có rất nhiều vi khuẩn,vì vậy nếu như muốn uống được vẫn là cần phải đun sôi lên.

Lúc này thịt rắn có lẽ đã được nướng chín.Trương Thành cầm lấy một que thịt rắn đưa cho Dương Mịch.Còn lại hai que chính là bữa ăn tối của hắn.

Vì sao mà Cúc Tịnh Y không có phần,đương nhiên không phải vì nàng lợn chê cám,mà là Trương Thành cảm thấy không cần thiết.

Bản thân Trương Thành cả ngày bao quát tất cả công việc nặng nhọc cho nên thể lực tiêu hao rất nhiều,hắn không thể bạc đãi chính mình được.Còn Cúc Tịnh Y đâu cả ngày ngoài đi theo hắn lải nhải thì có cái tác dụng gì ? Lại nói bản thân Trương Thành tính tình vốn là tàn độc,ích kỷ,chỉ thấy có lợi mới làm việc,nếu như bây giờ không thể triệt để vạch mặt,hắn thậm chí còn chả muốn để ý sống chết của Cúc Tịnh Y.

Về phần Dương Mịch,nàng rất thông minh lại hiểu chuyện,tuy là một cái nữ nhân có tâm cơ nhưng đáng giá để Trương Thành lấy lòng.Nếu như có thể trở về loại nữ nhân như Dương Mịch chắc chắn sẽ trả ơn cho hắn còn Cúc Tịnh Y đương nhiên là không,trong mắt Cúc Tịnh Y chỉ có hai loại nam nhân,một là liếʍ chó,hai chính là bạch mã hoàng tử,Trương Thành cả hai loại đều không phải,nhưng nên nhớ rằng hắn có là loại nào đi nữa nhưng đã không phải là bạch mã hoàng tử thì Cúc Tịnh Y luôn luôn chỉ có suy nghĩ tiêu cực về hắn mà thôi,có làm cái gì thì cũng không thể thay đổi được,bởi vì trong thâm tâm nàng vốn đã ghét cay ghét đắng hắn.

Cuối cùng mặc dù là đại minh tinh,nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết thân phận của Dương Mịch kinh khủng hơn rất nhiều,Trương Thành cũng không phải chúa cứu thế,kiến thức,thể lực của hắn có giới hạn,nhiều nhất là bao bọc được thêm một người,vì thế nếu đã như vậy hắn đương nhiên chọn Dương Mịch.

Khi Cúc Tịnh Y nhìn thấy Trương Thành không chia đồ ăn cho mình,sắc mặt cũng khó chịu,nhìn hắn một cách giận dữ và chán ghét,nhưng cũng không tiện nói cái gì.Rắn là do Trương Thành bắt được,mọi việc hầu hết cũng là hắn làm,căn bản là không có lý lẽ để nàng đòi hỏi Trương Thành đồ ăn nữa,nhưng mà hắn cũng quá ích kỷ,xấu tính đi.Nàng là nữ nhân yếu đuối,hắn cứ phải như thế chấp nhất từng tí một với nàng sao,hơn nữa Mịch Mịch tỷ cũng giống như mình,vì cái gì nàng có thịt rắn còn mình thì không.Trương Thành ngươi đây là đang phân biệt đối xử,tỏ rõ thái độ ta sao ?

Cúc Tịnh y thèm thuồng nhìn về hai miếng thịt rắn ở trên đống lửa,nhưng mà tính cách cứng đầu cùng tự ái của nàng không cho phép mình đi cầu xin Trương Thành,nàng chỉ có thể ở trong đầu không ngừng nguyền rủa,chửi bới Trương Thành,đoán chừng nếu như suy nghĩ có thể gϊếŧ người,Trương Thành đã bị nàng đâm chết không biết bao nhiêu lần.

Hành động phân biệt đối xử này của Trương Thành khiến Dương Mịch có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ),nhớ lại thái độ của Trương Thành đối với mình từ đầu đến giờ không khỏi khiến Dương Mịch khổ sở,hắn chẳng lẽ là thích nàng ư ?

Nếu như đây là sự thật,vậy thì hơi phiền phức rồi.Dương Mịch không phải là chê Trương Thành,ngược lại cảm thấy hắn rất tốt,nhưng mà nàng cùng hắn căn bản là không có khả năng.

Suy nghĩ này lướt qua trong đầu,làm cho Dương Mịch có chút hơi sợ sệt,không hiểu nổi bản thân đang điên khùng cái gì,nhanh chóng loại bỏ đi suy nghĩ đó,sau đó cẩn thận ngẫm nghĩ lại.

Rất có thể Trương Thành đây chỉ là thật tâm yêu thích nàng giống như fan hâm mộ một một dạng,bởi vì trẻ tuổi cho nên biểu hiện có hơi chút bốc đồng.Đúng vậy,chính là trường hợp như vậy.

Chỗ thịt rắn này tuy không nhiều,nhưng nàng cùng Tịnh Y buổi sáng đã ăn no,cả ngày không làm việc nặng nhọc gì,lại thêm là đại minh tinh nên khẩu phần ăn hàng ngày cũng bị cắt giảm rất nhiều.Vậy nên chịu đói một chút cũng chả có vấn đề gì.Dương Mịch bản thân cũng luôn phải giữ hình ảnh,một phần cũng là lòng tốt xuất phát từ thật tâm bên trong,thấy Cúc Tịnh Y như vậy cảm thấy nàng rất đáng thương,liền chia chỗ thịt rắn này cho nàng một nửa.

Cúc Tịnh Y giống như rất vui mừng,lại quấn quýt với Dương Mịch ở một bên,thỉnh thoảng ngửa mặt lên nhìn Trương Thành một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ như muốn nói: Tiểu tử,anh lại đây mà đánh tôi,tôi đứng đây cho anh đánh này.

Trương Thành để cho Dương Mịch thịt rắn,về phần nàng đem nó cho ai hắn không để ý.Đối với ánh mắt cợt nhả của Cúc Tịnh Y xem như không quan tâm,tiếp tục tính toán các bước tiếp theo.

Bây giờ đã có lều rồi,tạm thời hắn không cần lo bị lạnh chết trên đảo hoang nữa,vấn đề tiếp theo cần quan tâm chính là thức ăn.Với tình hình hiện tại mà nói,nguồn thức ăn đã biết có hai thứ,một là dừa,hai là hải sản.

Nhưng mà,cho dù là dừa hay là hải sản thì đều ở trên bãi cát.Nơi này cách bờ biển ít nhất là một tiếng đi bộ,không kịp giờ thủy triều rút vào sáng sớm được.

Còn về dừa...nó chỉ cung cấp được carbohydrate,hơn nữa cùi dừa không nhiều,căn bản không no bụng nổi.

Ngày mai có lẽ là nên đến chỗ rừng chuối mà Dương Mịch nói xem thế nào đã,không chừng có thể phát hiện chuối.

Lúc này,tuy là đang mải mê suy nghĩ nhưng Trương Thành chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác cả,không giống với ngoài bờ biển,trong rừng dã thú rất nhiều,nếu như không cẩn thận rất dễ mất mạng.

Trương Thành nghe thấy một bước chân chậm phía sau lưng chỗ Cúc Tịnh Y cùng Dương Mịch.Bước chân này rất yên tĩnh,và giống như nó đang bí mật tiếp cận ba người.Hắn ngay lập tức cầm lấy con dao cùng một thanh gỗ rút từ đống lửa rồi đứng dậy chầm chậm tiến lên quan sát.

Cúc Tịnh Y cùng Dương Mịch bị động tác này của hắn dọa cho xanh mặt,nhất là Cúc Tịnh Y,nghĩ rằng hắn sẽ thật sự ra tay với nàng trong cơn thịnh nộ,khuôn mặt nàng tái nhợt.Đang muốn hét lên.

Trương Thành mắt hổ trợn lên lườm Cúc Tịnh Y một cái,thì thầm nói.

-Câm mồm! Dường như có gì đó đang đến!

Trương Thành không có quan tâm đến hai nữ đang căng thẳng,run sợ ở bên cạnh,dơ cao cây đuốc.Phát hiện động tĩnh trong bụi đột nhiên yên lặng,liền thử hét lớn nói.

-Người nào ?

-Khoan đã...khoan đã...tôi không có ác ý...

Bên trong vọng ra một giọng nói vội vàng giải thích khá là hoảng hốt,sau đó liền chui ra một người thanh niên tầm tuổi Trương Thành,bộ dạng hắn tiều tụy đến đáng sợ,giống như một người tị nạn,đến bước đi còn không vững.

Hắn dơ hai tay lên tỏ rõ ý đồ của mình,lê lết về phía Trương Thành một cách khó khăn.

Rất có thể là do hắn nhìn thấy ánh sáng nên đi lại đây.

-Huy thiếu,là anh sao ?

Cúc Tịnh Y thấy rằng đó không phải là một con thú mà là người,nàng rất vui mừng.Nhìn bộ dạng này xem ra là quen biết tên Huy thiếu này.

Huy thiếu đi đến ngồi bên mép lửa trại,ngay sau khi ngồi xuống,hắn vội vàng nói.

-Tôi sắp chết đói rồi,cô có gì để ăn không !

-A,Dương Mịch tỷ cũng ở đây a...

Cúc Tịnh Y:Tôi không có,à vẫn còn một que thịt rắn đó!!

Trương Thành chưa kịp nói gì.Cúc Tịnh Y liền chỉ vào que thịt rắn gần chỗ đống lửa mà Trương Thành chưa ăn xong.

Huy thiếu thấy có đồ ăn thì mắt sáng lên,vội vã lao đến cầm lấy ăn như hổ vồ,không thèm để ý đến cái gì khác.

Trương Thành cực đoan ích kỷ,đương nhiên không có cái gì lòng tốt.Lại nhìn thấy Huy thiếu động tác như vậy liền đi đến vỗ vỗ vào người hắn,nói

-Huy thiếu,xiên thịt rắn này là của tôi ?

Tuy nhiên,Huy vẫn không quan tâm đến Trương Thành,tiếp tục ăn.Không chỉ gạt tay Trương Thành đi,vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào hắn.

Trương Thành trong lòng cười lạnh,chộp lấy xiên thịt rắn từ tay Huy thiếu.

Huy thiếu nhìn chằm chằm vào Trương Thành một cách giận dữ và mắng.

-Thằng ranh kia,mày làm gì vậy ? Trả đồ ăn lại cho tao nếu không đừng trách tao ác ! Mày có biết....

Chưa nói hết câu,hắn đã bị Trương Thành túm lấy cổ áo và đấm một phát vào mặt.Huy thiếu ngay lập tức ngã xuống,máu từ trong miệng chảy ra.