Chương 3: Đầu Thai (18+)
Phải biết là một roi này tuy còn chưa đánh tan hồn phách của hắn, nhưng lúc đầu thai vì hồn phách tán loạn mà sinh ra bệnh tật về đầu óc, có khi sẽ bị ngu đi 15 đến 16 năm. Nhân sinh thì được bao nhiêu năm chứ, ngu ngốc từng đó năm còn không bằng gϊếŧ người ta đi cho rồi.
Thấy mục đích đả kích tinh thần Địa Tạng Vương Bồ Tát đã đạt được, hắn biết người này tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ dính câu.
- Địa Tạng Vương Bồ Tát tuy ngài đánh ta suýt hồn phi phách tán, tuy nhiên phật pháp có đạo lý nhân quả. Nếu ngài lỡ gieo nhân không bằng đem quả trả lại, bù đắp tổn thất cho tôi là được rồi.
Hai mắt sáng lên, Địa Tạng Vương Bồ Tát móc từ trong người ra một thứ nhìn như rễ cây mà nói.
- Thí chủ đây là tiên căn mà ta mất 50 vạn năm mới tu hành được, chuẩn bị để dành lúc độ kiếp chứng phật. Tuy nhiên lâu như vậy rồi vẫn còn chưa thành đạo, thôi thì tặng thí chủ để bồi tội vậy.
Nói rồi Địa Tạng Vương Bồ Tát tay bấm pháp quyết, tiên căn cứ như thế mà bay thẳng vào trong thân hồn thể của hắn. Một luồng ánh sáng lóe lên, linh hồn hắn một lần nữa ngủ say.
- Thí chủ có tiên căn trong cơ thể sẽ không bị canh của Mạnh Bà làm lãng quên mất đi ký ức, đây xem như món quà thứ hai bần tăng tặng cho thí chủ ngài. Mô phật!
Nó rồi Địa Tạng Vương Bồ Tát biến mất trong hư vô.
Câu hồn sứ giả ngây ngốc đứng đó một hồi lâu mới tỉnh hồn.
"Thằng nhóc này vậy mà lừa được Địa Tạng Vương Bồ Tát một cây tiên căn, tiền đồ thật vô lượng. Mình cũng phải bấu víu lấy hắn một chút, chẳng mấy chốc hắn sẽ có thể đoạt được tiên vị mình cũng có thể thơm lây".
Nghĩ đến liền làm, câu hồn sứ giả đánh lên mấy cái pháp quyết lên linh hồn hắn, một lát sau mới dẫn hồn hắn rời đi.
...
Thiên Chiến đại lục là một vùng đất hỗn loạn, chiến tranh triền miên. Khi hắn mở mắt thì không có được sự tỉnh táo vốn nên có mà mơ mơ hồ hồ sống bằng bản năng. Có lẽ là vì hồn phách bị tổn thương cho nên trở thành người ngu ngốc. Phụ thân hắn là đại tướng chiến đấu triền miên trên sa trường, đến năm hắn 10 tuổi thì chết trận. Trong Võ gia hắn được xếp hàng đích tôn, tuy nhiên mắc bệnh ngu ngốc cho nên Võ gia quấn quýt lắm. Vì ở đây quan niệm về tôn ty rất mạnh, đích tôn Võ gia chắc chắn sẽ là sẽ lên làm gia chủ Võ gia.
Sau vô số lần bàn bạc thì cả gia tộc Võ gia đưa ra quyết định, đời gia chủ này vẫn là do hắn đảm nhiệm, tuy nhiên các đời trưởng lão sẽ phải xuất động thay hắn quản sự. Chờ hắn đủ tuổi rồi thì làm hắn nhanh chóng sinh ra đời sau để thay thế là được rồi.
Cũng vì thế mà hôm nay là ngày hắn được làm lễ trưởng thành. Có lẽ cũng là lễ trưởng thành dành cho tôn trưởng Võ gia đơn giản nhất, chỉ có hắn cùng các vị trưởng lão dìu hắn đi bái lễ tổ tông. Chọn ra cho hắn 1 vị thị nữ xinh đẹp và tư chất tốt nhất, không nói hai lời dặn dò cô gái xong liền đưa hắn đi thông phòng.
Nằm trên giường ngây ngốc nhìn lên trần nhà, phía dưới là xuân sắc lộ liễu. Một cô gái đang cố liếʍ láp con trym của hắn miệng còn cầu khẩn không ngừng.
- Thiếu gia ơi! Nể tình huyết mạch Võ gia ngài cố gắng làm con trym cứng lên một lần có được không! Tuyết nhi mỏi miệng mất rồi, trym thiếu gia còn không cứng lên thì làm sao Tuyết nhi cho vào bên trong bím được chứ.
Chỉ là kẻ ngu ngốc nào đó nhắm mắt mơ màng, hắn còn không biết cứng lên là vật gì, đến phải cứng còn không biết nói gì đến chuyện giao hoan ân ái chứ.
Chỉ là lúc này bỗng dưng con mắt hắn mở lớn, trong đầu vang lên một âm thanh khiến cho hắn bừng tỉnh.
- Tiểu tiên gia! Chúc mừng ngài hố được Địa Tạng Vương Bồ Tát một cái cực phẩm tiên căn. Ngài nên biết là một cái tiên căn phải hao tổn của một vị Đại La Kim Tiên nửa đạo hạnh một đời mới tạo ra được. Phàm nhân có nó thì không cần tu luyện cũng có thể nhanh chóng đạt được tiên vị. Ta là Câu hồn sứ giả Quỷ Hắc Thanh, tiện thể kết với ngài một cái thiện duyên. Lúc hồn phách ngài được chữa trị đầy đủ thì hãy kiển tra lại thân thể của mình, nếu thích thì sau này thành tiên, nhớ chiếu cố tiểu quỷ ta một chút nhé. Ta xin đa tạ trước!
Tâm thần tỉnh táo, ký ức kiếp trước ùa về, chỉ là kiếp này mười mấy năm sống trong tình trạng ngây ngốc nên chẳng có ký ức gì ngoài ăn với ngủ.
- Hít...
Đột nhiên cảm giác thư sướиɠ từ phía dưới truyền đến khiến hắn phải hít vào một hơi sảng khoái, đưa mắt nhìn xuống thì thấy một cô gái xinh đẹp đang hớn hở mυ'ŧ lấy con trym của hắn.
- Lớn rồi, lớn rồi... Tổ tiên Võ gia có mắt, thiếu gia có cảm giác với Tuyết nhi rồi.
Mộng bức mà trợn mắt hốc mồm.
- Cô gái, cô là ai vì sao lại bú trym tôi vậy?
Cô gái còn đang vui vẻ ngậm lấy trym của hắn mà mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để, nhưng âm thanh này khiến cho cô hoảng hốt mà nhìn lên hỏi.
- Thiếu! Thiếu gia đang nói chuyện với Tuyết nhi sao?
Hắn gật đầu nhưng tầm mắt của hắn chợt nhìn đến vật còn đang nằm trong tay cô gái gọi là tuyết nhi kia. Một con trym to tổ bố đang dựng đứng nơi đó. Nó to đến nỗi bàn tay nhỏ bé của cô gái cũng chỉ nắm được có một nửa.
Chợt nhớ tới lời nói của câu hồn sứ giả Quỷ Hắc Thanh hắn liền hiểu ra món của của người kia là gì rồi. Đầu óc nóng lên, miệng cười toét đến tận mang tai, hắn mở miệng nói.
- Cô nương mau bú tiếp, ta thật là sướиɠ muốn chết rồi.
Nghe lời hắn nói cô gái tên là Tuyết nhi không có tiếp tục mυ'ŧ trym nữa, mà đứng bật dậy bỏ chạy ra ngoài hét lớn.
- Phu nhân! Phu nhân tiểu thiếu gia hết ngốc rồi, ngài mau vào xen.
Chuyện duy trì nòi giống cho Võ gia là chuyện trọng đại, bên ngoài dĩ nhiên là còn có một đám lo lắng chổng mông ngồi chờ thành quả. Trong đám người một vị thiếu phụ xinh đẹp, trẻ trung như thiếu nữ 18 đứng bật dậy chạy vào.
- Võ Quảng Binh! Nó không còn ngốc nữa, Tuyết nhi nói thật chứ?
Cả một đám lão gia hỏa cũng đứng bật dậy, cái cổ vươn cao mà nhìn ngó. Bọn hắn không có được đi vào bên trong, dù sao là thê thất tiểu gia chủ Võ gia, nếu còn chưa mặc quần áo bọn hắn vào thì chết cũng không hết tội.
Lúc này thiếu phu nhân chạy thẳng vào, đập vào mắt lại là nột thanh niên thân thể cường tráng, con trym non to lớn sừng sững đỉnh thiên địa.
Chồng chết đã lâu, bây giờ lại thấy nam nhân như vậy ngon lành, phu nhân cũng có chút rạo rực. Tuy nhiên ngời đó lại là con trai bà, ăn không được. Nuốt một ngụm nước bọt phu nhân chạy đến ôm lấy hắn mà hỏi.
- Bình nhi! Con thật sự hết ngốc rồi, mau nói cái gì đó với mẫu thân đi.
Thiếu phụ xinh đẹp ôm chầm khiến con trym hắn đỉnh luôn vào giữa hai chân nàng làm hắn hít vào mấy ngụm khí mà thốt lên.
- Người là mẫu thân ta sao? Mẫu thân người thật là đẹp.
Run rẩy lên mấy cái, cái trym cứng ngắc kia vậy mà xỏ xuyên qua giữa hai chân của nàng, cà lên thành bím khiến cho bà có chút xao động không thôi. Tuy nhiên phu nhân vẫn cố lấy lại bình tĩnh mà nghe ra lời hắn nói không còn ngu ngơ như trước.
- Hít.... Mẫu thân con trai cảm thấy bên dưới bành trướng khó nhịn, người cho Tuyết nhi tới trươc có được không.
Nghe ra lời hắn, phu nhân cảm thấy con trym hắn lại co dật mấy lần. Cà lên bím nàng, bên trong bím vậy mà còn đang chảy nước. Phu nhân tuốt nhẹ trym hắn ra trong tiếc nuối, vẫy tay cho Tuyến nhi đến bà quay người bỏ ra bên ngoài.
- Bình nhi đã trở thành người bình thường rồi, không cần lo lắng nữa. Chờ tiểu nữ kiểm tra thân thể cho nó xong, thì sẽ mang nó đến ra mắt các vị trưởng lão.
Một đám người thở phào, trước đây cũng có không ít người bẩm sinh ngu ngốc, tuy nhiên sẽ có một ngày tỉnh táo lại. Chỉ là thông thường những người này sau khi tỉnh táo thì tư chất dồn nén lại sẽ được phát huy mạnh mẽ, sẽ biến thành thiên tài ở một số năng lực nào đó. Đám trưởng lão Võ gia rất là tò mò, bọn họ cũng không tin rằng phu nhân sẽ lừa bọn họ, vì kiểu gì cũng lộ ra, làm như thế chỉ có thiệt cho phu nhân mà thôi.
Hắn cương cứng khó nhịn, lại muốn thử xem sự thay đổi to lớn của bản thân cho nên lập tức xách súng lên sàn. Đẩy Tuyết nhi nằm xuống dường hắn nâng hai chân cô gái lên, ngẫm nghĩ một chút rồi cúi đầu hôn lên bím cô nàng. Lè lưỡi liếʍ lên hai mép lá liễu làm cho cô gái rên lên từng chặp không thôi.
Làm ớt bím Tuyết nhi xong hắn lập tức thay vào đó là dương căn nóng hổi và to lớn. Mạnh mẽ đẩy vào bên trong bím, khiến cho Tuyết nhi kêu lên một tiếng đau đớn không thôi.
Vì đã có kinh nghiệm một lần hắn không tiếp tục đẩy vào, để nguyên cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ đầu của trym. Cảm giác ấm áp, co bóp truyền lại khiến cho hắn càng trở nên sảng khoái, không nhịn được mà từ từ ấn sâu vào.
Cho đến khi lút cán tryn mình thì hắn cũng cảm giác được bên trong đã cấn lấy một bộ phận mềm mại, hắn đoán chắc là đã đυ.ng vào cổ tử ©υиɠ của Tuyết nhi.
Không còn tiếp tục hoạt động hắn cúi người xuống hôn lên đôi môi của Tuyết nhi, ngâm lên đôi môi mềm mại mà mυ'ŧ lấy. Thả hai chân cô nàng ra, hắn đưa tay tóm lấy hai bầu ngực sữa căng mọng mà xoa nắn. Cảm xúc thư sướиɠ thoải mái tràn đầy thân thể, mùi vị của đôi môi ngọt ngào làm tâm trí hắn trở nên mông lung.
Tay vân vê nhũ hoa, con trym chầm chậm rút ra. Bên trong cảm giác co bóp càng mãnh liệt khiến cho hắn rên lên ư ử. Cô gái phía dưới nhịp thở càng lúc vàng dồn dập. Hắn bắt đầu đẩy con trym to vào bên trong cái bím non nớt ngập tràn nước.
Trước đây hắn ăn cô gái dân tộc kia chưa từng có cảm giác như vây giờ. Sung sướиɠ như điện giật từng hồi truyền đến khiến cho hắn chìm sâu vào trong mộng mị. Chậm chạp nhẹ nhàng càng trở nên điên cuồng và mạnh bạo.
- Bạch! Bạch! Bạch!...
Âm thanh da thịt đập mạnh vào nhau vang lên trong căn phòng, từng tiếng rêи ɾỉ đầy thống khoái cũng không ngừng lại mà liên tục vang theo.
Chỉ là bây giờ bên ngoài cửa đang có một đôi mắt chăm chú nhìn vào bên trong, bàn tay không nhịn được mà vươn vào trong quần mình, hai ngón tay từ lúc nào đã đâm sâu vào trong bím. Tiếng thở nhẹ đồn dập của người này cũng chậm rãi vang lên, con mắt chăm chút mà nhìn đến con trym to lớn đang đâm sâu vào trong bím của Tuyết nhi.
- Ư! A....
Ba tiếng kêu rên, cơn kɧoáı ©ảʍ tràn đến, hắn bắn ra từng dòng tình dịch mạnh mẽ vào tận sâu bên trong lỗ bím của Tuyết nhi.
Sướиɠ đến chân tay bủn rủn hắn nằm gục xuống l*иg ngực mềm mại. Tuy nhiên đôi mắt tò mò vì âm thanh kêu rên thứ ba vang lên cùng lúc với hắn. Nhìn đến khe hở cánh cửa, phu nhân bởi vì thần trí không rõ mà lỡ tay đυ.ng mở lớn hơn một chút, vừa đủ để hắn nhận ra bên ngoài lài ai.
Phu nhân hoảng hốt nhìn vào bên trong, thấy ánh mắt hắn đang nhìn bà, miệng vậy mà nhếc lên môt nụ cười. Đóng của lại phu nhân hoảng hốt mà chạy đi.
...
Võ gia tập hợp lại tất cả thành viên trưởng lão trong gia tộc, lão gia chủ thất bại khi trúc cơ mà qua đời. Dù sao gia chủ cũng đã quá già, cố gắng trúc cơ cũng chỉ là kéo dài tuổi thọ của bản thân mà thôi. Cha hắn để chứng tỏ bản thân nên ra chiến trường đánh giặc, lấy mẫu thân hắn lúc còn 14 tuổi rồi chỉ hú hí một đêm mà sinh ra hắn. Từ ngày đó cho đến khi ông hi sinh ngoài chiến trường cũng chỉ như thế có một lần duy nhất.
Được mẫu thân hắn dẫn đến từ đường Võ gia, nơi này đã tụ hợp không ít lão giả râu tóc bạc phơ. Trong đó một người mở miệng nói.
- Tiểu thiếu gia cảm thấy thân thể như thế nào? Thị nữ hầu hạ ngài có tốt không?
Hắn mỉm cười tư thái thong dong mà nói.
- Cảm tạ lão nhân gia ngài quan tâm, ta rất thoải mái, tuy nhiên ngài mời ta tới không phải là để hỏi ta chơi có thoải mái không thôi sao?
Lời nói của hắn tuy có chút lỗ mãng, nhưng mà chỉ cần có vậy là đủ rồi. Thần trí của hắn đã tốt như người bình thường, trưởng lão gật đầu rồi nói.
- Quả thật là lão già ta dây dưa chuyện giường chiếu của tiểu thiếu gia là không nên, tuy nhiên thiếu gia vừa mới thần trí ổn định, nên tập trung vào học tập và tu luyện. Hiện tại đám lão già chúng tôi tạm thời tiếp nhận công việc của thiếu gia. Một năm sau thỉnh thiếu gia tại vị gia chủ Võ gia.
Nói rồi lão giả đưa tay ra dấu đưa tiễn, hiểu ý hắn chắp tay chào hỏi một vòng rồi quay người rời đi.
Sau khi hắn rời đi thì một lão giả lên tiếng nói.
- Không biết đại trưởng lão cảm thấy tiểu thiếu gia như thế bào.
Lão giả già nhất mỉm cười nói.
- Thân thẳng như tùng, ánh mắt sáng ngời như sao, khí thế không thua gì cha hắn. Tuy nhiên ta vẫn mong là hắn sẽ không học theo cha hắn mà chạy lên chiến trường.
Nói rồi ông phất áo rời đi, các vị trưởng lão khác cũng đựng dậy đi theo.