Hạ Phong Ngân lăn qua lộn lại giằng co hồi lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ.
Nửa đêm, Hạ Phong Ngân đang ngủ thì bị tiếng mở cửa đánh thức, bởi vì không bật đèn trong phòng khách, chỉ có thể dựa vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi vào, Hạ Phong Ngân dựa vào cảm giác của bản thân, đoán người đó là Tử Yên, vốn Hạ Phong Ngân đang thấy tiếc nuối khi không được phiêu hồn với hai nàng, xem ra Tử Yên cũng có tâm tư giống như mình, quả nhiên là tâm linh tương thông mà.
Nhưng, thân ảnh kia không có đên chỗ ghế sofa, mà là đi tới chỗ máy lọc nước bên cạnh, Hạ Phong Ngân cực kỳ hưng phấn, nhanh chóng đứng dậy, chậm rãi đi đến sau lưng người kia, lập tức ôm “Tử Yên" vào trong lòng, sau đó nhắm chuẩn môi nàng, cuồng nhiệt hôn hít.
Nhưng hình như khi ôm “Tử Yên" có vẻ sai sai cái gì đó, eo cô gái này tuy rằng mềm mại và cực kỳ đàn hồi, nhưng so với Tử Yên còn đầy đặn hơn một ít, nhưng Hạ Phong Ngân lúc này hưng phấn dị thường, cũng không có suy nghĩ gì, hắn vừa hôn "Tử Yên" vừa thò tay vào bên trong váy ngủ tham lam sờ vuốt, Hạ Phong Ngân chỉ cảm thấy đôi môi thơm của nàng vừa thơm vừa mềm, ấm áp vô cùng, da thịt trên người lại mịn màng bóng loáng, sờ cực kỳ thoải mái.
Kỳ quái là, sau khi bị Hạ Phong Ngân hôn hít như vậy, "Tử Yên" chẳng những không có giống như bình thường mãnh liệt hôn trả lại, ngược lại còn ra sức đánh vào ngực hắn, hàm răng mím lại thật chặt, thỉnh thoảng còn rên ô ô.
Sao vậy nhỉ, chẳng lẽ Tử Yên sợ bị mẹ mình phát hiện nên mới ngượng ngùng như vậy sao, Hạ Phong Ngân nghĩ đến đây, tiếp tục hôn "Tử Yên", hai tay ôm lấy nàng đẩy lên ghế sofa.
"Tử Yên" liều mạng vùng vẫy, bàn tay nhỏ bé hung hăng cấu véo lưng của Hạ Phong Ngân, nhưng nó lại thành ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất trong lòng hắn, hắn một bên vừa dùng đầu lưỡi cố gắng cạy phá hàm răng bên ngoài, một bên luồn tay vào trong váy ngủ của nàng, vuốt ve da bụng phẳng phiu, rồi leo lên ngọn núi cao ngất kia.
Điều làm cho Hạ Phong Ngân vui mừng chính là, "Tử Yên" thế nào lại không có mặc áo ngực, hai cục thịt ngực mềm mại, trắng nõn mà co dãn mười phần được Hạ Phong Ngân chộp lấy, lúc nhẹ lúc nặng, khi chậm khi nhanh, hăng say ôn nhu chà xát, kỹ xảo của Hạ Phong Ngân bây giờ cực kỳ điêu luyện, lúc thì lay động bầu vυ', khi thì kẹp lấy hai cái đầu ti nho nhỏ dễ thương vặn vẹo.
"Ô ô! Ô ô!"
Bị Hạ Phong Ngân áp lên, "Tử Yên" liều mạng giãy dụa, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng làm loạn sau lưng của hắn, miệng không ngừng rên ô ô hừ hừ, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng Hạ Phong Ngân không có cho nàng cơ hội mở miệng.
Con mẹ nó, kí©ɧ ŧìиɧ với vợ của mình buổi đêm, mà cứ như cưỡиɠ ɠiαи hϊếp da^ʍ vậy, chẳng lẽ Tử Yên bảo bối lại thích như vậy sao, nghĩ đến đây, Hạ Phong Ngân lại càng thêm yêu nàng, căn bản cũng không cho "Tử Yên" một cơ hội để phát ra tiếng động, cơ thể rắn chắc của hắn áp sát dính chặt lên thân thể mềm mại của nàng, thật giống như là đang cưỡиɠ ɧϊếp vậy.
Nếu muốn thử cảm giác cưỡиɠ ɠiαи, vậy thì phải làm thật một chút, Hạ Phong Ngân cầm lấy cái băng dính ở trên ghế, dính miệng của nàng lại, như vậy thì mình có thể dễ dàng tiến xuống bú ʍúŧ bộ ngực sữa tròn trĩnh đầy đặn với ngọc thể trắng muốt tinh khôi này rồi, chẳng được bao lâu, cặρ √υ' mê người kia lại cương phình lớn hơn nữa, càng thêm đầy đặn mê hồn, hai hạt đậu nhỏ bé dễ thương có lẽ cũng cảm thấy dễ chịu, càng lúc càng cứng rắn.
"Tử Yên" dưới thân cũng không ngừng vũ động tứ chi của mình, muốn tránh khỏi sự khinh bạc phi lễ của hắn, bất quá điều này càng khiến cho Hạ Phong Ngân trở nên hưng phấn, xem ra Tử Yên bảo bối trời sinh còn có thiên phú làm diễn viên, không đi lăn lộn giới giải trí thật sự là đáng tiếc.
Kỳ thật, người đang bị Hạ Phong Ngân áp dưới thân thể không phải là Tử Yên, mà là mẹ của nàng Vương Hiểu Linh, nàng ấy lúc này, hai má nhỏ nhắn đỏ bừng, thậm chí còn nhục nhã đến bật khóc, nhưng tất cả điều đó, Hạ Phong Ngân lại nhìn không thấy, bởi vì bên trong phòng khách quá tối, hơn nữa hắn hiện tại chỉ nghĩ rằng đây là bảo bối Tử Yên của hắn đang muốn được cá nước thân mật ân ái, căn bản cũng không có chú ý đến những biến hóa trên sắc mặt của nàng.
Hạ Phong Ngân vừa bú ɭϊếʍ mẹ vợ của mình, vừa cởϊ qυầи của mình ra, đem côn ŧᏂịŧ cương cứng nóng bóng để ra bên ngoài nơi riêng tư của nàng, không ngừng cọ sát ở bên ngoài, có đôi khi còn ấn ấn nó chui vào bên trong mặc dù còn cách một lớp vải qυầи ɭóŧ.
Vương Hiểu Linh chỉ còn cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh là sẽ tiếp xúc thân thể toàn bộ với Hạ Phong Ngân, cảm nhận được côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng của hắn, nàng không biết nên làm thế nào mới phải, toàn thân không được tự nhiên, nàng muốn hét lớn lên, nhưng miệng đã bị bịt chặt, chỉ có thể rên ô ô yếu ớt, dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Hạ Phong Ngân, từng dòng từng dòng xuân thủy ấm áp từ tận đáy lòng của Vương Hiểu Linh từ từ trào ra ngoài.
Vương Hiểu Linh chỉ cảm thấy toàn thân dần dần trở nên nhẹ bẫng, không có nửa phần khí lực, hạ thân cũng co rút kịch liệt. Đầu lưỡi của hắn cũng không ngừng liếʍ láp cổ của nàng, khiến cho tứ chi của Vương Hiểu Linh trở nên căng thẳng, thở dốc không ngừng, đang từ ngắt quãng trở nên dầy đặc.
Không đợi Hạ Phong Ngân đích thân tiến vào, toàn thân Vương Hiểu Linh đã không ngừng run rẩy, từ lỗ mũi phát ra một tiếng hừ hừ sảng khoái, Vương Hiểu Linh không ngờ rằng, mình bị con rể tương lai khinh bạc mà lại lêи đỉиɦ nhanh như vậy, càng không dám tưởng tượng bím hồng thần bí của nàng lại co rút liên tục, phóng ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nguyên một mảng qυầи ɭóŧ, khiến nó càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại gia hỏa kia trong quần Hạ Phong Ngân.
Bởi vì ngay sau khi lêи đỉиɦ, nàng sẽ ở trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, dù có một lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh, nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được cái trym kia giật giật vài cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng đỏ bừng, nước mắt không kìm nén được mà trào ra. Trong lòng cực kỳ hổ thẹn, thậm chí là nhục nhã. Thân thể nàng ngứa ngáy khó chịu, mềm yếu vô lực, ngọc thể vùng vẫy, thế nhưng không tự chủ được thật sự muốn nuốt chửng lấy cái trym nóng bỏng của Hạ Phong Ngân, nàng không cách nào có thể khống chế được cơ thể nhạy cảm của bản thân, cặp đùi ngọc tuyết trắng có lẽ đã động tình ôm lấy hông của hắn, hai tay quàng lên lưng, thân thể thành thục nhanh chóng nóng bừng, dục hỏa thiêu đốt cũng càng lúc càng mạnh.
Đang ở Hạ Phong Ngân muốn lột bỏ cái qυầи ɭóŧ đã sớm bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt đẫm kia, thì trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến thanh âm mơ hồ của Tiếu Tư Nhã: "Tử Yên, bên ngoài phòng khách hình như có âm thanh gì đó kỳ quái, chúng ta đi ra ngoài nhìn một chút a!"
"Ân, hảo!"
Tử Yên trả lời một tiếng, từ trong phòng ngủ vang lên tiếng cạch cạch, xem ra là Tử Yên đang bật đèn phòng ngủ.
Tư Nhã cùng Tử Yên đều ở trong phòng, như vậy người ở đây là...
Thôi chết cđm nó rồi, Hạ Phong Ngân cảm thấy đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy khắp sống lưng, hắn nhanh chóng xé băng dính dán lên miệng của Vương Hiểu Linh ra, cũng lấy tốc độ nhanh nhất để mặc lại quần áo trên người, Vương Hiểu Linh đạt được tự do cũng không có thời gian đi trách cứ Hạ Phong Ngân, rất nhanh chỉnh sửa lại váy ngủ, đi đến bên máy lọc nước, giả bộ như đang uống nước vậy.
Ngay lúc hai người đang kinh hoảng làm tốt hết mọi thứ, thì cửa phòng ngủ được mở ra, Tiếu Tư Nhã cùng Tử Yên mặc váy ngủ mơ màng đi ra, Tiếu Tư Nhã bật đen phòng khách lên, trông thấy Vương Hiểu Linh đang rót nước.
"Thì ra là mẹ a!"
Tử Yên mỉm cười mê người, quay đầu lại nhìn Hạ Phong Ngân đang ngủ trên sofa.
Nha đầu kia, sẽ không nhìn ra gì đó chứ! Hạ Phong Ngân nhắm mắt thật chặt, lỗ tai vểnh lên thật cao, tập trung chú ý đến động tĩnh của cả ba nàng.
"Ba ba!"
Một tiếng bước chân nhè nhẹ hướng về phía Hạ Phong Ngân, Hạ Phong Ngân vội vàng mở mắt, len lén nhìn về phía Tử Yên, thấy hai nàng đang đi về phía này, mẹ nó, không biết là bị phát hiện chưa nhỉ, Hạ Phong Ngân đổ mồ hôi lạnh, hắn vừa định đứng dậy, làm bộ như mình bị các nàng đánh thức vậy, nhưng lại thấy hai nàng đã đi đến bên cạnh mình rồi.