Hậu Cung Dưới Trần Gian

Chương 65: ᛕích Ŧìиh Với Em Họ (4)

Nhìn Tôn Ngọc Tình đang bị du͙© vọиɠ thiêu đốt mà thân thể trở nên đỏ bừng, Hạ Phong Ngân quyết định không do dự nữa, hắn lột bỏ toàn bộ quần áo quẳng xuống dưới, đem khúc côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng đặt vào trong tay của Tôn Ngọc Tình, nàng đối với thứ này chẳng hề xa lạ, lần trước cũng đã thân mật với nó rồi! Nàng ngượng ngùng bóp bóp con quái vật khổng lồ này, trong lòng gấp gáp đến cực độ. Chỉ thấy nó nổi gân xanh, nóng vô cùng, nhất cái đầu khấc căng cứng, bốc hơi nóng hừng hực, đằng đằng sát khí.

"Trym anh họ lớn như vậy, bím nhỏ của mình có thể chịu được sao?"

Hạ Phong Ngân đặt Tôn Ngọc Tình nằm ở trên giường, sau đó quỳ xuống nâng chân ngọc của nàng lên, đầu khấc len lỏi tách tách mép thịt nho nhỏ, mật động lúc này chỉ chừa có một cái khe hở hẹp, đó là bởi vì nó chưa từng được khai phá, hai mép thịt hồng dần dần tách ra, theo hướng qυყ đầυ tiến tới, Tôn Ngọc Tình nhất thời bị đau, duyên dáng gọi lớn: "Anh ơi… Đau…"

Hạ Phong Ngân lúc này đã nứиɠ không chịu nổi nữa rồi, nhưng không đành lòng nhìn nàng chịu khổ, đành phải hoạt động phía bên ngoài trước, cô bé nhìn anh họ mình mặt mũi đỏ bừng, biết hắn đang vì mình mà cố gắng nín nhịn, cuối cùng dứt bỏ cái nỗi sợ đau đớn kia qua một bên, chủ động câu dẫn côn ŧᏂịŧ của hắn đem: "Hảo biểu ca, đến đây đi! Tình Tình không sợ đau đâu, Tình Tình muốn làm nữ nhân của anh, anh chiếm lấy em đi!"

Hạ Phong Ngân thấy nàng đã hạ quyết tâm như vậy, cũng không do dự nữa, đau dài không bằng đau ngắn, hắn thúc eo tới, giống như một thanh kiếm sắc đâm vào hai mép miệng thịt non mềm hồng nộn, đại qυყ đầυ giải khai âʍ đa͙σ xử nữ non nớt kia, từ từ đẩy mạnh vào trong, màиɠ ŧяiиɧ mỏng manh ương ngạnh chống trả, cố gắng làm phòng tuyến cuối cùng bảo vệ cho chủ nhân của mình. Nhưng rốt cục, dưới áp lực quá cường đại, màиɠ ŧяiиɧ bị đột phá, giờ khắc này, Tôn Ngọc Tình toàn thân bất động run rẩy, từng trận đau đớn xen lẫn khoái hoạt điên cuồng náo động, một đóa hoa nhỏ được bảo vệ mười tám năm nay đã nở rộ, thân thể trắng nõn không tì vết từ nay về sau chân chính thuộc về Hạ Phong Ngân, từ một cô gái ngây thơ trong trắng biến thành một người phụ nữ.

"Ah… Đau… Ah…. "

Một dòng máu tươi từ âʍ đa͙σ nhỉ ra, đó là trinh tiết xử nữ quý giá đó a! Trym Hạ Phong Ngân đâm một phát lút cán, Tôn Ngọc Tình đau đến nổi toàn thân run rẩy, nàng ôm thật chặt lấy Hạ Phong Ngân, móng tay đều cắm sâu vào trong da thịt hắn, dường như bất cứ nữ nhân nào trong đời đều phải trải qua hai lần đau đớn đến nỗi tê tâm liệt phế, một lần chính là lúc phá trinh, một lần khác đương nhiên là lúc lâm bồn sanh con rồi.

Hạ Phong Ngân đã phá trinh mấy người rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đau đớn đến vậy, khả năng chịu đựng của mỗi người thật không giống nhau a! Trym Hạ Phong Ngân dừng lại bên trong cơ thể, không dám nhúc nhích, hắn cúi đầu, hôn lên ngọc nhũ của nàng, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, khiến cho bím nàng nhỉ nước liên tục, để có thể giảm bớt đau đớn.

Kỹ thuật của Hạ Phong Ngân thành thục không thể bàn cãi, chỉ chốc lát sau, Tôn Ngọc Tình đang vì hạ thân đau đớn mà nhăn mặt cũng bắt đầu dãn ra, dần dần hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ truyền tới, nàng vuốt ve Hạ Phong Ngân một lượt, nhẹ giọng nói: "Anh họ, em không đau nữa, anh… anh có thể bắt đầu a!"

Tuân lệnh! Rốt cục có thể thoải mái tận hưởng Tình Tình ngoan ngoãn dễ thương này rồi, hai tay Hạ Phong Ngân nắm lấy đùi nàng, bắt đầu thúc động, mỗi một lần ra vào, đều mang theo lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, chỉ chốc lát sau, âʍ đa͙σ nàng trở nên trơn nhẵn trong suốt, mềm mại vô cùng. Tôn Ngọc Tình dần dần chuyển từ đau đớn trở thành sảng khoái, từng đợt kɧoáı ©ảʍ như dòng điện lan ra khắp ngõ ngách trong cơ thể, mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến nàng kìm lòng không nổi rên hừ hừ không thôi, phóng đãng vô cùng: "Ah… Ah… Ân… Không cần… Không được… Ư… Ư… Nha… Biểu ca… Ah… Ah… Sướиɠ… Thoải mái quá… Ah… Cảm giác… rất… kỳ diệu… nha… nha… Ah… Ah… Nha… Ah…"

Hai người liền điên cuồng ái ân, sau mấy trăm cú thúc, tức khắc thiên rung địa chuyển, toàn thân không nhịn được run rẩy, Hạ Phong Ngân cảm thấy âʍ đa͙σ Tôn Ngọc Tình như có lực hút co rút lại xoay tròn, kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, vạn phần thoải mái, không ngừng vặn vẹo khuấy động thịt non, khiến cho nàng thét lớn một tiếng chói tai, một dòng nước lũ ồ ạt trào ra, nóng bỏng đến độ trym Hạ Phong Ngân giật bắn lên, phóng cả vào lưng Tôn Ngọc Tình, cả hai người không ngừng thở gấp, hai gò má ửng hồng, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng.

Lúc này Hạ Phong Ngân thấy Tôn Ngọc Tình toàn thân vô lực đang trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ, đưa đến bên miệng nàng, cười phóng đãng nói: "Bảo bối, em dùng miệng chăm sóc cho nó nha!"

Lần trước Tôn Ngọc Tình đã bú cho hắn một lần rồi, hơn nữa còn ra hết vào trong miệng nàng, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc kia vẫn còn khiến cho nàng phản cảm, nhưng nhìn Hạ Phong Ngân đang mong chờ như vậy, trong miệng nàng hờn dỗi một tiếng "Biểu ca, Anh xấu lắm! Lại bắt em bú nữa à!"

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng Tôn Ngọc Tình lại vuốt ve trong ngực hắn, xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu mở đôi môi anh đào nhỏ ngậm vào, ngọc thủ vuốt ve bìu dái, ngậm lấy phun ra nuốt vào vài cái, lại duỗi ra cái lưỡi thơm tho liếʍ láp con quái vật lớn không ngừng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Phong Ngân mãnh liệt, trym hắn bành trướng đến cực điểm, huyết mạch phun trào, gân xanh gồ ghề, bộ mặt dữ tợn, to như tay em bé, cứng rắn như sắt. Hạ Phong Ngân rút côn ŧᏂịŧ ra, sau đó lại đam làm lút cán, dùng lực kéo động, tiến xuất liên tục, cổ họng nàng kiều mị rên hừ hừ, Hạ Phong Ngân chỉ cảm thấy ngứa ngáy, dính đầy nước miếng của nàng, ướt đẫm, trong suốt khiến cho người ta cực kỳ kích động.

"Anh ơi… em sướиɠ… ư… ư… To quá… ư… ư… Sướиɠ quá a… "

Tôn Ngọc Tình không ngừng lắc lư bờ mông đẫy đà đón nhận những cú thúc vào của hắn, phát ra những tiếng vang “ba ba ba”, trong miệng thì ân a không ngừng, ngữ điệu kiều mỵ dụ hoặc càng lúc càng thêm cuồng bạo, cứ như vậy, Hạ Phong Ngân mỗi một phát là sâu tận trong hoa tâm, khiến cho Tôn Ngọc Tình lên tới đỉnh của sự sướиɠ khoái: "Ah… Thật thoải mái… Ah… Ah… Sướиɠ quá… Biểu ca… Ah… Đến… Đến đây… Mạnh nữa lên… Ah… Ah… Ah… Phê quá… Ah…. "

"Biểu ca… ư… ư…. Giỏi quá… l-n của Tình Tình được đ- sướиɠ quá… Ah… Ah… Biểu ca… Tình Tình… Sướиɠ… Anh cố gắng… Ah.. Ah… Đ-… Đ- mạnh nữa lên…ư…ư… "

Tôn Ngọc Tình lúc này da^ʍ tao cực kỳ, Hạ Phong Ngân không ngờ rằng cô nhóc ôn nhu nghe lời này lại tao lãng như da^ʍ phụ, nàng không chỉ có di chuyển mông của mình, mà còn vươn tay ôm lấy mông hắn để cho đ- dễ dàng hơn. Điều này cũng giống với một câu, ở ngoài là nữ thần, trên giường là da^ʍ phụ, cũng là cái cảnh giới mà mọi nam nhân đều thèm khát ở người phụ nữ của mình.

"Biểu ca… Ah… Ah… Tình Tình sướиɠ chết… ư… ư… Rất sảng khoái… Được anh đ-t vào l-n phê quá đi… Ah… Ah… Biểu ca… Mạnh nữa lên… Dùng sức… Dùng sức đ-t em… Ah… Ah… Sướиɠ chết em rồi… ư… ư…"

"Lỗ l-n như muốn bay… Ah… Ah… Tình Tình không nhịn được… Ah… Không được… Biểu ca thật lợi hại… Ah… Ah… Em… Ah… Ah… Ah… "

Tử ©υиɠ Tôn Ngọc Tình co rụt lại, ma sát đến thống khoái, hơn nữa bị âm tinh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn không nhịn được nữa lại tăng nhanh tốc độ. Cuối cùng thì sau một trận cuồng phong hoán vũ, Hạ Phong Ngân phóng ra dương tinh, toàn bộ đều đưa thẳng đến tử ©υиɠ sâu thẳm của nàng.