Nhìn thấy ngọc thể thiếu nữ lồ lộ hiện ra trước mắt, Hạ Phong Ngân cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tim đập chân run..., hắn rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hào mềm mại vô cùng, đầu tiên là nhẹ nhàng đảo qua đảo lại, tiếp đó là điên cuồng cắи ʍút̼, đồng thời, tay của hắn cũng không có nhàn rỗi, nắm lấy bên ngực trắng muốt còn lại, tận tình xoa bóp chơi đùa.
Rất nhanh, hai má của Tôn Ngọc Tình bất tri bất giác ửng hồng diễm lệ, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập, cặρ √υ' non mềm cao ngất đang bị người anh họ kia không ngừng âu yếm, cũng bởi vì những kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt đó, khe rãnh âm u phía dưới bị rung động, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt đã sớm cuồn cuộn trào ra, biến cái qυầи ɭóŧ dễ thương trở nên ướt đẫm. Hạ Phong Ngân nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Tôn Ngọc Tình đang xuân tâm nhộn nhạo, chậm rãi cởϊ qυầи lót của nàng ra, giơ giơ trước mặt nàng, cười phóng đãng nói: "Tình Tình, bím em ướt sũng rồi đó, có cần anh tới chắn sóng không a?"
"Ân! Biểu ca, anh đừng gọi em là Tình Tình nữa mà!"
"Không gọi là Tình Tình nữa?"
Hạ Phong Ngân kỳ quái nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặt mày xuân sắc của Tôn Ngọc Tình, tò mò hỏi: "Không gọi em là Tình Tình, vậy thì gọi là gì?"
"Em muốn anh gọi em là…"
Nói tới đây, nàng ngượng ngùng cúi đầu: "Em muốn được anh gọi là bảo bối cơ! Sau này luôn thương em, yêu em!"
Hóa ra là như vậy à! Hạ Phong Ngân vẫn tưởng, sợ rằng cách xưng hộ này quá mập mờ, bởi vậy cho nên không có gọi nàng là bảo bối như những người khác, hiện tại được đích thân Tôn Ngọc Tình đề nghị, hắn cười ha hả, ôm lấy cô bé vào trong ngực mình: "Bảo bối, Tình Tình là bảo bối mà anh yêu nhất a, Hạ Phong Ngân anh đời này nhất định sẽ luôn thương em, yêu em! Biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian!"
"Ân, anh ơi, Tình Tình cũng yêu anh lắm!"
Tôn Ngọc Tình chủ động hôn lên mặt Hạ Phong Ngân: "Anh họ, dùng bảo bối của anh chặn lũ giúp em đi! Em muốn chân chính làm người phụ nữ của anh!"
Tốt quá, vì bảo bối của mình mà ngăn lũ chính là bổn phận của ta mà. Hạ Phong Ngân đưa bàn tay dịch chuyển xuống dưới, vuốt ve cặp mông to bự tròn trĩnh đầy đà, mông nàng cực kỳ đàn hồi, sờ cực kỳ sướиɠ. Hắn vuốt ve một trận, liền lấn thêm một bước, lòn qua cặp đùi thon dài thẳng tắp, đưa bàn tay tiến vào trong mật đạo, vừa sờ soạng ngọc câu vừa vuốt ve mông bự. Hắn yêu thích không nỡ rời tay, nhẹ nhàng vuốt ve khe l-n hồng hào mũm mĩm, cảm giác ấm nóng ướŧ áŧ trong khe thụt truyền ra khắp toàn thân, khiến con trym trong quần Hạ Phong Ngân cương cứng, chổng lên thật cao, như dựng lều bên trong quần vậy.
Hạ Phong Ngân bên trên thì bú ʍúŧ mãnh liệt bờ môi đỏ mọng cùng cái lưỡi thơm tho, phía dưới thì một tay xoa nắn vυ' mềm êm ai, tay còn lại thì khuấy động khe thịt thần bí khít khao ẩm ướt, khiến hắn sung sướиɠ không nói nên lời: "Cực phẩm! Thật sự đúng là cực phẩm! Em đúng là đóa hoa xinh đẹp vạn người có một a." Nói xong, động tác tay của hắn cũng nhanh lên, không ngừng chọc vào rút ra liên tục, khiến cho Tôn Ngọc Tình sướиɠ lên tận trời, đùi mông trắng bóc không ngừng rung đông, nghênh hợp với nhịp tay đút vào của hắn: "Anh ơi… ư…ư… Anh làm em sướиɠ quá… ư… ư… ngứa… "
Hạ Phong Ngân vươn run rẩy hai tay, hai mắt nhìn thẳng vào Tôn Ngọc Tình đang vặn vẹo cái mông ngọc non mềm, Hạ Phong Ngân rốt cục không nhịn được nữa, há miệng, phủ lên động đào nguyên mê người kia, hút chùn chụt liếʍ láp không ngừng, cô nàng giống như bị sét đánh vậy, lục phủ ngũ tạng bên trong như bị hắn hút hết ra ngoài, nội tâm hoảng hốt, một dòng nước lũ bắn mạnh ra ngoài, cư nhiên đã đạt tới cao triều, khiến ướt hết cả mặt lẫn cổ của Hạ Phong Ngân, Tôn Ngọc Tình xưa nay ôn nhu xinh đẹp lại bị Hạ Phong Ngân kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, thể xác và tinh thần đều nhộn nhạo, bây giờ lại bị Hạ Phong Ngân trơ mắt nhìn mình đạt đến cao trào, nhất thời xấu hổ, hai mắt nhắm nghiền. Hạ Phong Ngân không ngừng liếʍ láp khe mông đang ướt sũng, vừa thấy nhột vừa cảm thấy ngượng ngùng, khiến cho nàng giãy dụa một chút, ngượng ngùng nói: "Anh… Đừng mà… Đừng liếʍ nữa… bẩn lắm… "
"Bảo bối, trên người em đâu có chỗ nào bẩn chứ! Anh thích liếʍ nó lắm nha!"
Nghe Tôn Ngọc Tình nói như vậy, Hạ Phong Ngân lại càng không dừng, hai tay nắm chặt lây hông của nàng, không cho nàng giãy dụa nữa, đầu lưỡi linh hoạt di động liên tục giữa đùi đến hai mép thịt hồng hào mập mạp, mùi hương nhàn nhạt hăng hăng xen lẫn mùi hương cơ thể, quả thực chính là mỹ vị nhân gian, tràn đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong lòng của hắn, hắn không tự chủ được nữa mà càng thêm điên cuồng liếʍ láp loạn lên, động tác miệng càng lúc càng nhanh.
"A… Anh ơi… Em muốn… Ngứa quá… ư… ư… Tình Tình muốn anh ơi…"
Đùi ngọc của Tôn Ngọc Tình kẹp chặt lấy eo của Hạ Phong Ngân, hạ thân không ngừng nhún nhẩy, dường như muốn hòa làm một thể với hắn, toàn thân nóng bỏng như thiêu như đốt, dục hỏa thiêu đốt hừng hực đầu óc của nàng, lúc này, nàng chỉ hy vọng biểu ca của mình có thể mạnh mẽ tiến nhập vào cơ thể, đem đến sự sướиɠ khoái dục tiên dục tử.