Hậu Cung Dưới Trần Gian

Chương 63: ᛕích Ŧìиh Với Em Họ (2)

Hạ Phong Ngân vừa hôn vừa vuốt ve da thịt trơn nhẵn mềm mại như tơ của Tôn Ngọc Tình, hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt tản ra phảng phất trong không gian, cùng với mùi sữa tắm thơm ngát, mùi thơm này thơm mà không nồng, ngọt mà không ngấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ mãnh liệt, du͙© vọиɠ của hắn như củi khô gặp lửa, bốc cháy mãnh liệt.

Đang lúc Hạ Phong Ngân muốn luồn tay vào trong quần của nàng, nhất thời cảm giác được thân thể mềm mại run rẩy nhẹ một cái "Tình Tình, em tỉnh rồi à?"

Mặt Hạ Phong Ngân đỏ bừng, thấy đôi mắt to tròn dễ thương của cô bé đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy thẹn trong lòng, ngượng ngùng nở nụ cười.

"Anh họ, anh về từ bao giờ thế?"

"Anh… Anh mới về thôi, thấy em đạp chăn ra ngoài, sợ em bị cảm lạnh, cho nên muốn đắp lại giúp em!"

"Cám ơn, anh đối với em thật tốt!"

Tôn Ngọc Tình mỉm cười nhìn Hạ Phong Ngân, không biết nàng đang nghĩ gì nữa, đột nhiên, nàng đứng lên, ôm lấy cổ của Hạ Phong Ngân, ngượng ngùng hỏi: "Anh, người em có thơm, có mềm không a?"

"Rất thơm, rất mềm! Mịn như tơ vậy!"

Hạ Phong Ngân được ôm, mùi hương thoang thoảng xông thẳng vào mũi, hắn mê đắm nhìn chằm chằm vào đôi tiểu bạch thỏ trước ngực, hận không thể lột phăng cái váy ngủ ra, để kiểm tra một chút.

Tôn Ngọc Tình đại khái đã nhìn thấu ý đồ của hắn, nhỏ giọng nói: "Anh họ, anh có muốn hôn lên người em một cái không?"

"Muốn, rất muốn, nằm mơ cũng muốn a!"

Hạ Phong Ngân gật gật đầu, tận lực ngăn chặn dục hỏa đang thiêu đốt trong lòng mình, đưa ra vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

Tôn Ngọc Tình đối với sắc đẹp của mình vô cùng tự tin, câu trả lời của Hạ Phong Ngân nằm sẵn trọng dự liệu của nàng, nàng ôm chặt lấy Hạ Phong Ngân, đem đầṳ ѵú mềm mại kiên đỉnh đung đưa trước miệng của hắn, thở hổn hển nói: "Anh đã nghĩ như vậy, còn chờ gì nữa, Tình Tình là người của anh, vĩnh viễn chỉ thích một mình anh mà thôi!"

Tôn Ngọc Tình lớn mật chủ động như vậy, hai ngày trước hắn đã lĩnh giáo qua rồi, có lẽ là do giáo dục bên phương Tây cởi mở, và chắc là nàng thực sự rất yêu Hạ Phong Ngân a! Trước mặt hắn, cô bé có lẽ không cần giấu giếm gì cả, chỉ cần Hạ Phong Ngân thích, bảo nàng làm gì cũng được.

Lúc Tôn Ngọc Tình nói chuyện, luồng nhiệt khí không ngừng đánh thẳng vào não hắn, khiến hắn ngứa ngáy miệng đắng lưỡi khô..., nhưng mà hôm kia cô bé vừa có dì cả đến thămỉ, cũng không biết đã về chưa, đi vào vết xe đổ đêm đó thì đúng là ăn lol, tuy rằng miệng nàng bú rất phê, nhưng Hạ Phong Ngân càng muốn chiếm lấy thân thể thiếu nữ xinh đẹp này, khiến cho nàng dục tiên dục tử, mãi mãi chỉ ở bên hắn mà thôi.

Hạ Phong Ngân cố nhịn đè Tôn Ngọc Tình xuống, nuốt nước bọt hỏi: "Tình Tình, dì cả của em đã đi chưa?"

"Đã đi hai ngày rồi!"

Nói đến kinh nguyệt của mình, cô bé cảm thấy xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Hai ngày rồi hả?"

Hạ Phong Ngân bấm ngón tay tính toán một chút, hỏi: "Vậy chẳng phải là đêm hôm kia em đã hết kỳ rồi sao? Sao lại không muốn cho anh vậy?"

"Đêm đó còn chưa khô nha!"

Tôn Ngọc Tình ngượng ngùng cười cười: "Huống chi Tư Tư tỷ lúc đó cũng ở trên giường, em không thể làm chuyện đó trước mặt chị ấy nha! Xấu hổ lắm!"

"Hóa ra Tình Tình nhà chúng ta cũng biết thẹn thùng trước mặt Tư Tư tỷ ha?"

Hạ Phong Ngân cười cười, cởi bỏ hoài nghi trong lòng, hắn ôm lấy eo thon mềm mại của Tôn Ngọc Tình, cười phóng đãng nói: "Tình Tình, vậy bây giờ dì cả của em đi rồi, Tư Tư tỷ cũng không có ở nhà, chúng ta có thể làm chuyện đó không hả?”

Nói xong, Hạ Phong Ngân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm đang đỏ bừng một cái.

"Anh hư lắm! Chỉ biết trêu em thôi!"

Tôn Ngọc Tình hờn dỗi một tiếng, tiến đến bên tai Hạ Phong Ngân nhẹ giọng nói: "Tình Tình là người của anh, bây giờ hãy cho em đi! Em muốn làm người phụ nữ của anh, sinh con cho anh, có được không?"

Những lời này của cô nàng không khác gì xuân dược đối với Hạ Phong Ngân, hắn chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên, ôm ngang lấy eo của Tôn Ngọc Tình đè nàng xuống giường, xoay người áp lên thân thể mềm mãi không xương, thập phần co dãn. Lúc này hô hấp của Tôn Ngọc Tình đã trở nên dồn dập, hai má hồng nhuận, môi anh đào khẽ nhếch, hương thơm khiêu gợi từ trong miệng phả ra, đôi thỏ ngọc trước ngực tuyết trắng, tròn trĩnh, non mềm, phập phông theo hơi thở hổn hển của nàng.

Cảm nhân được thân thể mềm mại của nàng đang không ngừng tỏa ra tia ấm áp, Hạ Phong Ngân làm sao có thể chịu được nữa, hắn cúi đầu, chậm rãi hôn lên đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, bú ʍúŧ, cắn liếʍ liên tục, khoogn bao lâu sau đã biến đôi môi hồng hào phấn nộn trở nên sưng vù rực đỏ, mê người vô cùng. Hôn qua bên ngoài một lượt, Hạ Phong Ngân liền lè lưỡi, bò qua hàm răng trắng bóng chỉnh tề, tiến nhập tham lam nuốt lấy nước miệng ngọt ngào trong miệng cô nàng, đầu lưỡi triền mien quấn lấy nhau, nghịch ngớm qua trái qua phải, lên lên xuống xuống nhịp nhàng.

Hạ Phong Ngân hôn một trận đã đời, đương nhiên không thể thoả mãn khi mới đến bước này, hắn hôn lấy trán nàng một cái nói: "Tình Tình, anh giúp em cởi váy ra nhé?"

"Vâng!"

Tôn Ngọc Tình ôn nhu đứng dậy, hai tay Hạ Phong Ngân run rẩy cởi váy ngủ của nàng ra, thân thể hoàn mỹ toàn bộ hiện ra trước mắt Hạ Phong Ngân, chỉ trừ địa phương kín đáo bí mật nhất đang bị cái quần tam giác nho nhỏ bao bọc phía bên ngoài.

Chỉ thấy thân hình Tôn Ngọc Tình đẫy đà no đủ, làn da tuyết trắng sáng bóng như ngọc, đường cong mềm mại tao nhã. Làm người ta chú ý nhất, chính là đôi song nhũ kiên đỉnh thánh khiết, no đủ vừa tay, hai hạt anh đào hồng nhuận phong tình, non nớt xấu hổ nhưng kiêu ngạo đứng thẳng. Eo thon trơn bóng trắng mềm, cặp đùi thon thả tinh tế, nhìn thế nào cũng chỉ muốn tiến tới âu yếm một phen, đây đúng là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế a!