Lan Lan mặc quần áo xong, liền đi ra cửa biệt thự, không có ý định chờ đời Hạ Phong Ngân.
Tiểu nha đầu này, thật không lễ phép, tương lai phải hảo hảo dạy dỗ một chút mới được! Hạ Phong Ngân vừa chạy theo vừa gọi: "Lan Lan, chậm một chút, ta không đuổi kịp!"
"Được rồi, Lan Lan, ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào a?"
Hạ Phong Ngân cười cười, đuổi theo Lan Lan hỏi.
"Đương nhiên là tới sòng bạc của chúng ta nhìn một chút!"
Tại sao không lên giường chứ, như vậy ta sẽ thích hơn, Hạ Phong Ngân kêu lên: "Đi sòng bạc, nhanh như vậy sao! Uy, Lan Lan, đợi ta một chút!"
Hạ Phong Ngân không ngờ một nữ hài tử như Lan Lan lại đi nhanh như vậy, kỳ thật hắn nào biết rằng, đổ thần Cao Tiến vì sự an toàn của cháu gái bé bỏng, từ nhỏ đã mời người dạy nàng võ nghệ, đừng nhìn bề ngoài nhu nhược, thực ra là cao thủ đó.
"Này, ngươi sao lại dừng lại không đi vậy?"
Lan Lan thấy Hạ Phong Ngân đứng yên trước cửa hàng thuê băng đĩa, đành quay lại giục hắn.
Sao nữ minh tinh này giống Lan Lan thế nhỉ, Hạ Phong Ngân bình thường rất ít xem tivi, ngôi sao ca nhạc cũng chỉ biết mỗi Hạ Hiểu Thiến, đối với Trần Tuệ Lan mặc dù có chút ấn tượng, nhưng không nghĩ đến cháu gái đổ thần lại là một trong hai thiên hậu, hắn nhìn chằm chằm vào áp phích trên tường, ánh mắt phát ra hào quang: "Lan Lan, ngươi có thấy nữ ngôi sao trên poster này rất giống ngươi hay không, ngươi xem, cả tên cũng giống luôn, đều là Trần Tuệ Lan!"
"Vậy thì chính là ta a, đồ đầu đất này!"
Lan Lan đắc ý kiêu ngạo nói.
"Thật ư? Ngươi thật sự là ngôi sao ca nhạc Trần Tuệ Lan?"
"Bảo sao nghe tên quen như thế! Thì ra ngươi chính là ngôi sao ca nhạc Trần Tuệ Lan a! Ngươi biết không, bạn gái của ta rất thích ngươi, chẳng qua là ta chưa thấy hình mà thôi! Ngươi ký tên, à không, đưa cho ta tấm hình, khi ta về tặng bạn gái, nàng nhất định sẽ cao hứng nhảy dựng lên!"
Trong khoảng thời gian ở chung với Tần Như Yến, Hạ Phong Ngân phát hiện nàng rất thích nghe Trần Tuệ Lan hát, bởi vì giọng ca nàng rất tốt, lời bài hát lại còn bao hàm triết lý, nghĩ tới hình ảnh Tần Như Yến cao hứng nhận được ảnh của Trần Tuệ Lan, nét mặt Hạ Phong Ngân lộ ra sự hưng phấn.
"Được rồi, đi nhanh đi!"
Thanh âm Hạ Phong Ngân vừa rồi rất lớn, khiến cho không ít người bu xung quanh, một vài fan của Trần Tuệ Lan fan đã nhận ra nàng, kích động muốn được nàng kí tên.
"Này, đi mau đi!"
Lan Lan thấy càng lúc càng nhiều fan xông tới, vội vàng kéo tay Hạ Phong Ngân chạy.
"Trần Tuệ Lan ở nơi nào, nhanh chút a!"
Trần Tuệ Lan có luyện qua võ công, rất nhanh liền chạy thoát được khỏi vòng vây người hâm mộ, bất quá hình ảnh hai người tay trong tay lại bị phóng viên chụp lấy.
"Chờ ta một chút, đồ lợn chết này!"
Bàn về tốc độ, Trần Tuệ Lan tuyệt đối không thua, nhưng so về sức chịu đựng thì kém xa, chạy được một đoạn nàng liền thở dốc hồng hộc, trên mặt cũng rịn ra đầy mồ hôi.
"Ân!"
Hạ Phong Ngân biết được Lan Lan chính là ngôi sao ca nhạc Trần Tuệ Lan mà Tần Như Yến thích nhất, thái độ liền hay đổi hoàn toàn, đương nhiên trong lòng đã sớm coi nàng là nữ nhân của mình, bằng vào mị lực cùng với da mặt dày hơn lốp xe của hắn, muốn theo đuổi cô gái này thực sự không khó.
"Chúng ta bây giờ đi sòng bạc sao?"
Hạ Phong Ngân thở phì phò hỏi.
"Đi cái đầu ngươi a, đều tại ngươi, ngày mai báo chí không biết sẽ viết như thế nào đây!"
Lan Lan tức giận trừng mắt với Hạ Phong Ngân, mấy cái tòa soạn báo này uy lực to lớn, chúng có thể đem một người trong một đêm tỏa sáng, cũng có thể khiến cho một minh tinh như mặt trời ban trưa ngã xuống chỉ trong một đêm.
"Ân, ta hỏi ngươi a, làm minh tinh có thích hay không?"
Hạ Phong Ngân tiến lên trêu chọc hỏi.
"Thích a, thoải mái chết được, ngươi không thấy cảnh vừa rồi sao, chẳng qua là hơi thiếu không gian cho riêng mình, tới chỗ nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm mọi người chú ý!"
"À mà, lúc nãy ngươi nhìn cái poster kia có phải rất đẹp đúng không?"
Lan Lan nhớ tới lúc nãy Hạ Phong Ngân nhìn thấy cái poster kia của nàng trở nên kinh diễm, kìm lòng không được hỏi.
"Ân, quả thật rất đẹp! Bất quá không đẹp bằng ngoài đời!"
Hạ Phong Ngân chân thành tán dương, Lan Lan nghe xong liền nở nụ cười hài lòng.
"Bất quá, so với bạn gái của ta thì vẫn con kém một chút!"
Hạ Phong Ngân nghiêm trang nói bổ sung, ở trước mặt nữ hài tử cao ngạo này, phải đả kích nàng một chút, cũng là để kiếm chút vốn liếng sau này cùng nàng kết giao.
"Cái gì, ta không tin, bạn gái ngươi ở nơi nào, ta bây giờ sẽ đi tìm nàng nhìn thử một lần!"
Lan Lan luôn tự xưng mình tướng mạo xinh đẹp, bây giờ nghe Hạ Phong Ngân nói bạn gái của hắn còn đẹp hơn cả mình, lòng hiếu thắng bùng cháy dữ dội, kỳ thật Lan Lan cùng Tần Như Yến đều là loại tuyệt thế mỹ nữ khó gặp, dung nhan thực tế không hơn kém nhau là bao.
"Nàng ấy ở nhà ta chứ đâu!"
Hạ Phong Ngân thấy Lan Lan không phục, không khỏi cảm thấy buồn cười, phát hiện nàng không hẳn là giống như người không nói lý như lần đầu gặp mặt, mà chỉ là có chút trẻ con, rất là đáng yêu.
"Được rồi, chúng ta trở về đi, lần sau khi tới nhà người, ta nhất định sẽ nhìn xem nàng như thế nào!"
Lan Lan nói xong, quay đầu đi về.
Về nhà của ta, hắc hắc, khi đó chỉ sợ ngươi đã là nữ nhân của ta rồi! Hạ Phong Ngân nhìn bóng lưng tuyệt mỹ kia, dâʍ đãиɠ nở nụ cười.
Hạ Phong Ngân cùng Lan Lan về đến nhà, Cao Tiến đang cùng Trần Đức Sinh thương lượng, thấy Lan Lan nổi giận đùng đùng, vội vàng cười hỏi: "Lan Lan nhà chúng ta sao vậy, ai lại chọc giận cháu rồi?"
"Còn không phải đồ đệ tốt của gia gia sao!"
Lan Lan tức giận trả lời.
"Đại ca, chuyện này quyết định vậy nha, ta đi ra ngoài trước!"
Trần Đức Sinh thấy Cao Tiến có chuyện nhà cần giải quyết, vội vàng đứng dậy cáo từ.
"Ân, hảo, ngươi đi xuống làm a!"
"Gia gia, ông phải giúp cháu làm chủ a, Hạ Phong Ngân hắn khi dễ cháu!"
Lan Lan thấy Trần Đức Sinh lui xuống, thân mật ôm lấy cánh tay của Cao Tiến, làm nũng nói.
Mả mẹ nó, vừa rồi ở bên ngoài không phải rất tốt sao, như thế nào lại bảo ta khi dễ ngươi rồi, đúng là nữ nhân mà, nói thay đổi là thay đổi liền!
"Nga!"
Cao Tiến nhìn nhìn Hạ Phong Ngân, Hạ Phong Ngân lập tức giả một bộ dạng ủy khuất vô tội.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Cao Tiến nhìn Lan Lan hỏi.
"Tại hắn mà cháu bị fan nhận ra, còn có phóng viên nữa, ngày mai báo chí có lẽ sẽ viết loạn lên mất!"
Lan Lan nói xong, lại tức giận nhìn Hạ Phong Ngân một cái.
"Vậy bọn họ có biết thân phận cháu không!"
Cao Tiến lo lắng hỏi.
"Không có rồi, chúng ta đã rất cẩn thận rồi, hai năm qua xuất đạo, thân phận chân chính của ta chưa ai biết cả!"
Lan Lan kiêu ngạo nói.
"Vậy là tốt rồi! Lan Lan, gia gia mấy ngày tới có việc gấp phải đi ra ngoài một chút, mẹ cháu cũng sẽ đi theo, cháu và Hạ Phong Ngân ở nhà nha! Phong Ngân, ngươi không được khi dễ Lan Lan nhà chúng ta đó!"
"Ta biết rồi, sư phụ!"
Hạ Phong Ngân cười đáp, trong lòng thầm nghĩ, ta nhất định sẽ không khi dễ nàng, yêu còn không kịp ý chứ! Hắc hắc! Bất quá lúc ông trở lại, thì cháu nội chỉ sợ không còn là một tiểu cô nương nữa rồi!
"Gia gia, người không phải mới trở về sao? Muốn đi đâu nữa à?"
Lan Lan nghe Cao Tiến nói lại muốn đi ra ngoài, thân thiết hỏi.
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là có một số việc phải xử lý thôi!"
Lúc Cao Tiến nói lời này, mang trên mặt nụ cười nhẹ nhõm, nhưng Hạ Phong Ngân từ trong ánh mắt thâm thúy kia bắt được một tia chua xót, xem ra, lần này Cao Tiến đi ra ngoài mục đích tuyệt đối không đơn giản.
"Tốt lắm, ta bây giờ phải đi rồi, chính các ngươi phải chú ý an toàn!"
Nói xong, Cao Tiến cũng cho Lan Lan cơ hội làm nũng, lập tức đi ra ngoài.
"Lan Lan, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề!"
Hạ Phong Ngân ngồi bên người Lan Lan, kỳ quái nói: "Thời điểm gia gia ngươi đi ra ngoài làm việc, đều mang theo mẹ ngươi đi à?"
Chẳng lẽ là bố chồng con dâu, Hạ Phong Ngân xấu xa thầm nghĩ trong đầu.
"Đó là bởi vì mẹ ta là Thiên Thần Môn đường chủ a, quản lý những thành viên nữ của hội!"
Nguyên lai là như vậy a, Hạ Phong Ngân đứng lên nói: "Lan Lan tiểu thư, ta trở về phòng của mình trước!"
"Không được, ngươi đi rồi, ai theo giúp ta!"
Lan Lan không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tịch mịch mà thôi.
"Chúng ta ở đây làm gì a, cô nam quả nữ, hơn nữa ngươi xinh đẹp như vậy, vạn nhất ta nhất thời nhịn không được, đem ngươi ăn —— "
Nói tới đây, Hạ Phong Ngân liền ngừng lại, hắn muốn nhìn xem nữ hài tử này rốt cuộc là thanh thuần thật hay là giả đứng đắn, bình thường nữ nhân lăn lộn trong giới giải trí rất ít người có thể thủ thân như ngọc.
"Đem ta ăn là sao?"
Lan Lan không những không tức giận, ngược lại còn dương khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tò mò hỏi.
"Đem ngươi làm vui vẻ a!"
Hạ Phong Ngân vốn muốn nói là đem ngươi cường bạo, nhưng hắn không nghĩ tới Lan Lan ở trong giới giải trí lâu như vậy, ngay cả điều này cũng không biết, kỳ thật, Hạ Phong Ngân làm sao hiểu được, phàm là kẻ nào dám có ý đồ xấu với cô bé, đều bị đổ thần âm thầm phái người diệt trừ, cho nên Lan Lan trong giới giải trí căn bản không có bị ai khi dễ, bằng vào tài năng của bản thân để làm nên tiểu thiên địa thuộc về mình.
"Vậy càng không được rời đi, nếu ngươi khiến cho ta vui vẻ, như vậy nợ nần trước đo coi như xóa sạch!"
"Vậy thì tốt, ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu ngươi trả lời, ta sẽ đồng ý với ngươi một điều, nếu không trả lời được, ngươi hôn ta một cái a!"
Hạ Phong Ngân nhìn Lan Lan nở nụ cười, xấu xa nói.
"Như vậy sao được?"
Lan Lan hai má đỏ bừng nói.
"Sao hả, không có lòng tin với bản thân à! Câu hỏi này của ta trẻ con tiểu học cũng biết làm, chẳng lẽ ngươi đến học sinh tiểu học cũng không bằng sao?"
"Ai nói hả, hỏi đi!"
Lan Lan thấy Hạ Phong Ngân dám xem thường mình, nhất thời tức giận nói.
"Đề mục là như vầy, vợ của Lý Bạch là ai, con gái tên là gì?"
Nói xong, Hạ Phong Ngân trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, cái câu này ngươi trả lời được mới là lạ, trừ phi là một da^ʍ nhân giống như ta vậy!
"Ngươi dờ hơi à, thân thế Lý Bạch rất bí mật, ai mà biết thê tử với con gái của hắn tên gì cơ chứ?"
Lan Lan suy nghĩ hồi lâu, cũng không trả lời.
"Không trả lời sẽ thua!"
Hạ Phong Ngân xấu xa cười nói.
"Vậy ngươi nói đáp án đi, nếu ngươi không trả lời được thì là ngươi thua!"
"Nếu ta nói ra đáp án, ngươi sẽ không giựt nợ chứ?"
"Sẽ không, Trần Tuệ Lan ta nói chuyện từ trước đến giờ đều rất giữ chữ tín."
"Vậy thì tốt, Lý Bạch thê tử tên Triệu Lư Hương, nữ nhi tên Tử Yên!"
Hạ Phong Ngân hì hì cười nói.
"Ngươi ở đây nói lung tung, ta làm sao mà biết ngươi nói thật hay giả!"
Lan Lan không tin hỏi.
"Đương nhiên là thật sự, có thơ làm chứng a, ánh sáng mặt trời lư hương sinh tử yên!"
Hạ Phong Ngân cố ý tạm dừng, khiến cho người ta vừa nghe liền hiểu được ý tứ trong đó.
"Ngươi vô sỉ, ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Lan Lan nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, lớn tiếng mắng.
"Là ngươi bảo ta nói, ngươi đáp ứng điều kiện rồi đó a, ân, Lan Lan, ngươi đừng ném đồ vào ta chứ, ta đi ra ngoài còn không được sao!"
Hạ Phong Ngân thấy Lan Lan cầm chén trà trên bàn, nhanh chóng chạy vội ra ngoài.