Sáng ngày hôm sau, Hạ Phong Ngân rời khỏi nhà của Lý Nhược Tích, vừa định gọi điện cho Tiếu Tư Nhã hai nàng báo chuyện mình phải đi Macao, thì nhìn thấy tin nhắn của mẹ vợ tương lai Vương Hiểu Linh, Hạ Phong Ngân lần trước không có đẩy ngã được nàng, thật sự tiếc nuối không thôi, lúc này nhận được tin nhắn, lập tức mở ra nhìn.
Thì ra, Vương Hiểu Linh gọi hắn đến nhà, nói là có một vài chuyện quan trọng, nhưng Hạ Phong Ngân biết rõ, Vương Hiểu Linh là đang nhớ tới mình, sau khi bắt được trái tim của nàng xong, Vương Hiểu Linh nhất định vẫn sẽ coi Hạ Phong Ngân vừa là con rể tương lai, vừa là tiểu tình lang mà nàng hằng mong nhớ.
Hạ Phong Ngân nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ mới tám giờ sáng, vẫn con sớm, liền quyết định đi đến nhà Tử Yên tìm Vương Hiểu Linh, cho dù không thể ăn nàng ngay, nhưng cũng có thể chấm mυ'ŧ được một chút, nghĩ đến thân thể mềm mại thơm ngát tràn ngập co dãn, Hạ Phong Ngân sung sướиɠ không thôi, lúc này không ăn, còn chờ đến bao giờ nữa, Vương Hiểu Linh ở nhà của Tử Yên cũng không quá lâu.
Hạ Phong Ngân gọi xe taxi đi tới nhà Tử Yên, theo như hắn phỏng đoán, hai nàng lúc này ắt hẳn là vừa tới trường, nói cách khác chính là chỉ có Vương Hiểu Linh ở nhà một mình, Hạ Phong Ngân xoa xoa đôi bàn tay, nhấn chuông cửa.
Cửa mở, Vương Hiểu Linh thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt Hạ Phong Ngân, nàng vẫn mặc bộ sườn xám trắng lần trước, bàn tay nõn nà trắng muốt lộ ra bên ngoài, lóe quang mang nhàn nhạt, cặρ √υ' no tròn trước ngực nhô lên, rung động mãnh liệt, đùi ngọc thon dài bị tất chân màu da bao chặt xung quanh, vừa đoan trang vừa quyến rũ, nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng sẽ không tin, Vương Hiểu Linh lại có tình cảm trái với luân thường đối với con rể của mình.
"Sao vậy, Linh Linh, chẳng lẽ không chào đón ta tới sao?"
Hạ Phong Ngân thấy Vương Hiểu Linh nhìn mình chằm chằm, ngọc thủ vẫn giữ lấy cửa, có vẻ như không muốn cho mình vào, liền cười xấu xa hỏi.
Đột nhiên, Vương Hiểu Linh không khống chế được tình cảm của mình, thân thể mềm mại run rẩy, nhào vào trong lòng Hạ Phong Ngân, giống như một tiểu cô nương làm nũng nói: "Phong Ngân, em nhớ anh lắm, em cứ tưởng anh nhận được tin nhắn, sẽ chỉ gọi điện thoại lại thôi, không ngờ lại đến nhanh như vậy!"?/
Xem ra người mẹ vợ này thích mình thật rồi, Hạ Phong Ngân một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, tay còn lại vuốt ve sau lưng, miệng cười nói: "Vừa thấy tin nhắn của Linh Linh là anh chạy đến liền, lúc ấy kích động thiếu chút nữa đi nhầm chỗ a!"
Hạ Phong Ngân thêm chút mắm muối vào lời nói, càng khiến cho Vương Hiểu Linh cảm động hơn, dù sao nàng cũng không biết, mà điều nữ nhân cần chính là sự quan tâm của nam nhân.
Quả nhiên như Hạ Phong Ngân nghĩ, Vương Hiểu Linh cảm động đến nỗi rối tinh rối mù, bọng mắt còn óng ánh mấy giọt nước mắt, nàng lần đầu tiên chủ động dâng lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn hôn hắn.
Lúc này hai người đứng ở cửa, vạn nhất bị người khác nhìn thấy thì không hay, Hạ Phong Ngân một tay ôm lấy eo Vương Hiểu Linh, một tay ôm lấy cổ của nàng, hai người vừa trao nhau nụ hôn mãnh liệt, vừa tiến vào phòng khách, rồi đóng cửa lại.
"Ô ô!"
Lưỡi của Vương Hiểu Linh bị Hạ Phong Ngân khuấy đảo chấm mυ'ŧ vừa ngứa ngáy vừa thoải mái, liền ra sức hút ngược lại, ngậm đầu lưỡi của hắn trong miệng của mình, hai người người tới ta đi, phiên giang đảo hải, cho đến khi Vương Hiểu Linh thở hồng hộc, mới chịu lưu luyến tách ra.
Ngồi ở trên ghế sa lon, Hạ Phong Ngân nhìn nhìn về phía trong phòng, cười hỏi: "Tử Yên cùng Tư Nhã có ở nhà không?"
Hỏi thừa quá đi, các nàng ở nhà, ta sẽ vừa mở cửa liền nhào vào trong lòng ngươi chắc, cho ngươi hết sờ soạng rồi chiếm hết tiện nghi ư, Vương Hiểu Linh đi tới tủ lạnh lấy chai nước đưa cho Hạ Phong Ngân, ngượng ngùng hồi đáp: "Các nàng sáng sớm đã đi dạy rồi, đại khái phải tầm hai canh giờ nữa mới có thể trở về!"
Đây rõ ràng là đang ám chỉ rằng lúc này là thời điểm làm chuyện đó tốt nhất sao, Hạ Phong Ngân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiều mỵ dụ hoặc của Vương Hiểu Linh, hận không thể lập tức kéo nàng vào trong ngực, tận tình hưởng thụ một phen, nhưng Hạ Phong Ngân không có làm như vậy, hắn muốn nàng chủ động ngồi vào trong ngực của mình, tự cởi bỏ bộ sườn xám ra, để cho hắn vuốt ve, xoa nắn, hôn lên đôi môi dễ thương, như vậy mới là cảnh giới cao nhất. Hạ Phong Ngân biết lúc này Vương Hiểu Linh nhất định là đang ngứa ngáy khó nhịn, hy vọng mình có thể mau chóng tới chăm bón cho nàng, nhưng hắn vẫn cố tình giả bộ hồ đồ cười nói: "Nếu các nàng còn hai giờ nữa mới về, chúng ta ngồi tán gẫu một chút a, rồi tí làm cơm trưa!"
Vương Hiểu Linh không ngờ Hạ Phong Ngân lại không hiểu ý tứ của mình, hai má đỏ bừng, trong lòng thất vọng, nếu Hạ Phong Ngân không chủ động, nàng thân là mẹ vợ của hắn, sao có thể chủ động cởϊ qυầи áo kɧıêυ ҡɧí©ɧ được, Vương Hiểu Linh sinh ra ở danh môn, từ nhỏ đã được hun đúc khuôn khổ, vì vậy tự tôn của bản thân cực kỳ quan trọng.
Hạ Phong Ngân đặt chai nước Vương Hiểu Linh đưa tới lên trên mặt bàn, cố ý nói: "Linh Linh, ta không thích uống loại nước có ga này, cổ họng khó chịu lắm!"
"Thật sao?"
Vương Hiểu Linh thôi suy nghĩ lung tung, đứng dậy đổi lấy chai nước khoáng cho hắn. Lúc nàng cúi người xuống, Hạ Phong Ngân nhất thời thấy từ cổ áo được màu sắc áo ngực bên trong, cười phóng đãng nói: "Linh Linh, anh biết em mặc áo ngực màu gì nha!"
"Anh… Anh làm sao mà biết được?"
Vương Hiểu Linh lại đặt chai nước xuống, ngượng ngùng ngồi bên người Hạ Phong Ngân, nàng biết Hạ Phong Ngân cũng không ngồi yên được, bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, mà Vương Hiểu Linh lại thích được kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, vừa ấm áp vừa lãng mạn.
Hạ Phong Ngân cười cười nói: "Là tối hôm qua nằm mơ thấy a, trong mộng có người nói cho ta biết, Linh Linh hôm nay sẽ nhắn tin đến, hơn nữa còn mặc áo ngực ren viền đen cực kỳ quyến rũ a!"
Nằm mơ cái quái gì chứ, Vương Hiểu Linh không tin chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Anh đang lừa em đúng không, sao có chuyện như thế được?"
Hắc hắc! Hạ Phong Ngân lướt qua đôi ngọc nhũ no đủ mê người kia, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Thật nha, chẳng lẽ em không tin, vậy thì cởi sườn xám ra đi nha, chúng ta tới nghiệm chứng một chút!"
Vương Hiểu Linh hôm nay thực sự mặc một bộ đồ lót ren đen, để khi Hạ Phong Ngân cởi ra sẽ tặng cho hắn một màn kinh hỉ, lúc này thấy Hạ Phong Ngân lại đoán được, vừa thẹn vừa mừng, nhưng nàng rất nhanh liền phản ứng được ý đồ của hắn, nũng nịu nói: "Không cho xem! Anh đang muốn xem trộm chiếm tiện nghi của em nha, hì hì, không có cửa đâu!"
Lúc này Vương Hiểu Linh có hơi hướng như cô gái hoài xuân, trước mặt tình lang làm nũng, xem ra tình yêu quả thật có thể khiến cho con người ta trẻ ra nhiều a, ít nhất là tâm tính sẽ thay đôi, Hạ Phong Ngân thấy Vương Hiểu Linh thẹn thùng động lòng người như vậy, cảm thấy những kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy rất có ích, chẳng những có thể tạo không khí trước khi giao hoan, cũng có thể khiến cho tâm hồn hai người xích lại gần hơn.
Hạ Phong Ngân cố ý dí mặt mình tới trước ngực Vương Hiểu Linh, hắc hắc nói: "Em đã không muốn cởi hết, vậy thì chúng ta cởi một nửa nha?"
"Cởi một nửa là sao a!"
Hạ Phong Ngân biết thục phụ xinh đẹp này, chắc chắn là có thể hiểu được ý nghĩa rồi, cởi một nửa đương nhiên là cởi phía bên ngoài, giữ lại, nửa lộ nữa che, nữa kín nửa hở, Hạ Phong Ngân nói: "Em ngồi vào trong lòng của anh đi, anh giải thích cho em một chút!"
"Nhân gia sẽ không mắc bẫy của anh đâu a!"
Vương Hiểu Linh liều mạng nhịn không ngồi trên đùi của hắn, bất động ở yên trên ghế sa lon.
Xem ra không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy a, Hạ Phong Ngân tự cảm thấy thất bại, đôi tay đột nhiên kéo Vương Hiểu Linh qua, ngồi lên trên đùi của mình, Vương Hiểu Linh kinh hãi hô một tiếng, đầu tiên quẫy người nhẹ một cái, lập tức hai tay liền ôm lấy cổ của Hạ Phong Ngân, ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi của hắn.