Sau một phen mây mưa, Hạ Phong Ngân cùng Lý Nhược Tích, Đặng Xuân Hàm ba người mệt mỏi nằm ở trên giường lớn, Hạ Phong Ngân nằm ở giữa, đôi sắc thủ không thành thật vuốt ve đôi ngọc nhũ phập phồng, khi thì dùng ngón tay nắm lấy đầṳ ѵú nho nhỏ, cẩn thận vân vê theo nhịp.
"Nga!"
Hạ Phong Ngân đột nhiên không có nắm chắc lực đạo tay phải của mình, khiến cho Lý Nhược Tích kêu đau một tiếng..., nàng nghiêng người sang, đôi mắt nhu hòa cùng chút sự hờn dỗi nhìn Hạ Phong Ngân, mỉm cười nói: "Đại phôi đản, làm người ta đau quá đi à!"
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Hạ Phong Ngân lại bóp bóp đầṳ ѵú mê người của nàng kiểm tra một chút, cười nói: "May là chưa có bóp hỏng mất, bằng không tương lai con của chúng ta thiếu mất dinh dưỡng rồi!"
Lý Nhược Tích nghe thấy “con của chúng ta”, trong lòng vừa khẩn trương lại hưng phấn, đôi mắt đẹp mỉm cười, bấm vào cánh tay của hắn nói: "Anh nha, chính mình vẫn là một đứa bé, đã muốn nghĩ đến sinh con rồi!"
"Đúng vậy a!"
Đặng Xuân Hàm nằm ở một bên cùng đưa trán của mình chôn vào trong ngực của Hạ Phong Ngân, cười nói: "Chính mình vẫn là một cậu nhóc bú sữa mẹ, thế nào đã muốn làm cha rồi!"
"Ta vẫn còn bú sữa mẹ?"
Hạ Phong Ngân không hiểu nhìn Đặng Xuân Hàm hỏi: "Ta đâu còn bú sữa nữa nha? Lão công các em bây giờ là đại nam nhân đường đường chính chính đó!"
Đặng Xuân Hàm mặt nhỏ đỏ lên, nàng chỉ chỉ vào đầu ti lúc nãy ân ái bị Hạ Phong Ngân mυ'ŧ cho đỏ bừng, thẹn thùng nói: "Vừa ăn xong đã quên rồi à, nhìn xem chứng cớ phạm tội rõ ràng đây này! Sao, muốn trốn nợ hả?"
"Không có, không có!"
Hạ Phong Ngân vội vàng lắc lắc đầu, lại hôn lên ngọc nhũ đầy đặn mượt mà mấy cái: "Sau này ta và con mỗi người một cái, được không?"
"Hì hì!"
Đặng Xuân Hàm cùng Lý Nhược Tích vừa thẹn vừa mừng, nhu tình như nước vuốt ve Hạ Phong Ngân, Lý Nhược Tích cười trêu nói: "Nào có người cha nào lại đi tranh ăn với con cơ chứ, đứa nhỏ nhất định sẽ không đồng ý a!"
Thấy Hạ Phong Ngân trầm ngâm không trả lời, Đặng Xuân Hàm cười đùa một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đáng yêu nghịch ngợm tươi cười, hỏi: "Sao vậy, bị chúng ta nói không thể cãi được a!"
Cái gì mà không phản đối a, đang bận ngồi nghịch cặρ √υ' non mềm mê hoặc này, Hạ Phong Ngân bĩu môi nói: "Nó có lợi hại hơn nữa, cũng là con của ta, không nghe lời ta sẽ đánh đít!"
"Anh dám!"
Hai nàng không có cho nàng nói hết lời, trăm miệng một lời: "Anh nếu dám đánh con, chúng ta sẽ không nấu cơm cho anh ăn!"
Không phải chứ, ai đời lại dùng điều kiện như thế uy hϊếp ta vậy, Hạ Phong Ngân không khỏi cảm thấy buồn cười, bất quá xem ra, địa vị của mình trong nhà xem ra thấp kinh hồn, xem ra nên sinh con muộn một chút a!
"Ta vừa quyết định một điều cực kỳ quan trọng!"
Hạ Phong Ngân trịnh trọng tuyên bố.
"Quyết định gì vậy?"
Hai nàng nhìn Hạ Phong Ngân nghiêm túc như vậy, không khỏi cảm thấy tò mò.
Hắc hắc! Hạ Phong Ngân cười gian một tiếng nói: "Ta quyết định chờ đến tầm 30 rồi mới sinh con, như vậy thì ta là có thể một mình bá chiếm lấy mấy cặρ √υ' xinh đẹp này rồi!"
"Anh nha, ai đời lại đi ghen tị với con cơ chứ!"
Hai nàng nghe xong Hạ Phong Ngân nói..., vừa bực mình vừa buồn cười, đột nhiên, Đặng Xuân Hàm tiến đến bên tai Hạ Phong Ngân nói: "Phong Ngân, còn nhớ chuyện lần trước chúng ta đã nói hay không, nếu như anh muốn, em liền sinh cho anh, có được không?"
Đây chính là ước hẹn giữa hai người khi Hạ Phong Ngân lần đầu đến nhà của Đặng Xuân Hàm, khi đó hắn chỉ coi đó là đùa giỡn mà thôi, nhưng Đặng Xuân Hàm vẫn nhớ rõ như vậy, Hạ Phong Ngân trong lòng cảm động, ôm hai nàng thật chặt, ôn nhu nói: "Đợi sự nghiệp của ta có cơ sở nhất định rồi, chúng ta liền sanh con, được không?"
"Ân, hảo!"
Lý Nhược Tích gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Phong Ngân, em muốn sinh con cho, sinh một đống đứa lớn đứa nhỏ a!"
"Ân, em cũng thế!"
Đặng Xuân Hàm cũng phụ họa nói.
Không phải chứ, hai nàng lại lấy đơn vị một đống ra để hình dung, Hạ Phong Ngân không khỏi cảm thấy toát mồ hôi lạnh, mỗi người phụ nữ của mình mà sinh ra một đống, cộng lại chắc chắn là con số khổng lồ, mặc dù mấy đứa bé rất dễ thương, nhưng số lượng vừa phải là được rồi, bằng không chúng nó sẽ quậy long trời lở đất mất, Hạ Phong Ngân nghĩ thôi cũng thấy sợ: "Các em khi sinh con sẽ rất đau, hơn nữa ta nghe nói rất nhiều nữ nhân khi sinh sẽ giống như kiếp nạn sinh tử, nhất là khi khó sinh, cực kỳ nguy hiểm a!"
"Vì lão công, chúng ta không sợ!"
Đặng Xuân Hàm hòa Lý Nhược Tích không chút do dự hồi đáp.
Hạ Phong Ngân không ngờ hai nàng lại không hiểu ý của mình, đành phải cười khổ nói: "Các em đều sinh một đống đứa lớn đứa nhỏ, như vậy nhà chúng ta tương lai trực tiếp làm một cái nhà trẻ rồi a!"
"Ân, tốt a!"
Hai nàng vỗ tay đồng ý nói: "Nhà chúng ta mở nhà trẻ, chúng ta vừa làm mẹ vừa làm lão sư, lão công làm ba ba cũng kiêm luôn hiệu trưởng a!"
Ôi thôi toang cmnr, Hạ Phong Ngân lắc lắc đầu, đơn giản không muốn nói chuyện này nữa, lái sang chuyện khác: "Ngày mai ta đi Macao rồi, thật không nỡ rời xa, muốn đưa cả hai em sang đó quá đi mất!"
Nhắc đến ly biệt, hai nàng liền cảm thấy đau thương nồng đậm, tuy rằng các nàng ở bên hắn không quá lâu, nhưng ở trong lòng hai người, sớm đã coi Hạ Phong Ngân là chồng của mình, nay mặc dù chỉ là ngắn ngủi chia lìa, cũng khiến cho hai người buồn bã, Lý Nhược Tích thậm chí hai mắt đỏ bừng, vài giọt nước mắt từ hốc mắt không ngừng lăn xuống, Hạ Phong Ngân vội vàng lau cho nàng, cũng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, an ủi: "Đừng khóc, lão công đến Macao rồi về sớm mà, lập tức có thể trở về thăm các em mà! Đừng khóc, ngoan!"
"Ân!"
Lý Nhược Tích biết mình rơi lệ chỉ phá hỏng không khí, vì thế cố gắng nín nhịn, đem nước mắt nuốt vào trong bụng. Đặng Xuân Hàm cũng không thôi nhìn Hạ Phong Ngân, đột nhiên tựa như nhớ ra cái gì đó, lo lắng hỏi: "Phong Ngân, anh làm đồ đệ của đổ thần, đi theo ông ấy đến Macao, liệu có nguy hiểm gì không?"
Nguy hiểm nhất định là có, bằng không đêm đó đổ thần cũng sẽ không bị đuổi gϊếŧ, lăn lộn trên giang hồ ắt sẽ có cừu nhân, vì không để cho hai nàng lo lắng vì mình, Hạ Phong Ngân cười cười: "Yên tâm đi, thế lực của đổ thần rất lớn, huống chi Macao là địa bàn của mình, tuyệt đối không có khả năng gặp nguy hiểm, lão công của các em chỉ đi Macao giải sầu mà thôi, rất nhanh sẽ về mà!"
Nghe Hạ Phong Ngân nói như vậy, lo lắng của hai nàng giảm đi rất nhiều, đột nhiên, Hạ Phong Ngân nhớ tới chuyện của Lý Nhược Tích với tên thương nhân kia, hỏi: "Nhược Tích bảo bối, sao em chưa nói với tên thương nhân kia à, em rời khỏi hắn nhanh đi a!"
"Aizzzz!"
Lý Nhược Tích thở dài một cái thật dài, ưu thương nói: "Cái tên kia lần trước đi Đài Loan, bây giờ vẫn chưa có về, hình như là mai trở về thì phải, nhưng lần trước ta gọi điện thoại cho hắn, hắn lại không đồng ý!"
"Vì sao không đồng ý? Hắn có quyền lực gì?"
Hạ Phong Ngân nhất thời tức giận, mẹ nó, một tên thương nhân ở đại lục mà cũng dám lớn lối như vậy, Hạ Phong Ngân tức giận nói: "Hắn không cho phép, em liền trực tiếp dời ra ngoài, vừa vặn nhà ta có rất nhiều phòng, em có thể qua đó ở cùng với mẹ kế với em họ của ta!"
Lý Nhược Tích thấy Hạ Phong Ngân nói lớn như vậy, hình như tức giận, vội vàng giải thích: "Đều tại em không tốt, lúc trước em với hắn ký hợp đồng, phải tròn ba năm mới được!"
Không phải chứ, lại còn ký kết cái hợp đồng phi pháp này, được rồi, nếu ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa, Hạ Phong Ngân ở trong lòng âm thầm tính toán, khi đi Macao phải xử lý cả tên thương nhân cùng với tên Ngô Địch đang thèm nhỏ dãi Tần Như Yến, mà trợ thủ chính là thế lực to lớn của sư phụ Cao Tiến.