Hạ Phong Ngân đưa ngón tay luồn sâu vào trong u cốc nhỏ hẹp, đem dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nước bọt thoa khắp toàn thân nàng, thậm chí ngay cả tất chân trong suốt cũng bị hắn làm cho ướt nhẹp.
"A —— lão công —— làm gì vậy a —— nga —— không nên như vậy —— "
Thiếu phụ Đặng Xuân Hàm tựa hồ như rất không thích ứng được phương thức điên cuồng này, nhưng toàn thân vẫn vô lực nằm ở trên bàn ăn, vểnh thật cao cặp mông to tròn mềm mại đón nhận công kích của hắn, quái vật của Hạ Phong Ngân không ngừng cắm vào rút ra, c̠úc̠ Ꮒσα của nàng tìm được kɧoáı ©ảʍ tối thượng, đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch, khuôn mặt kiều mỵ phảng phất từng đợt hung phấn, tiến vào trạng thái bán hôn mê.
"A —— a —— lão công ——chừng nào anh mới học xong vậy —— nga —— thật thoải mái —— hảo kí©ɧ ŧɧí©ɧ a!"
Đặng Xuân Hàm quên hết tất cả mọi thứ, nàng cảm thấy cả người mệt lả, thân thể dường như không khống chế được nữa, duy chỉ có ý thức là còn thanh tỉnh, nhưng lại không thể làm được gì hết. Nhất là tử ©υиɠ, nó cứ như đang khẩn cầu nam nhân chà đạp lên dịch nhờn dâʍ đãиɠ của mình.
"Bảo bối, có sướиɠ không?"
Hạ Phong Ngân nhìn vẻ mặt say mê của Đặng Xuân Hàm, biết rõ rồi mà còn hỏi.
"Ân!"
Đặng Xuân Hàm vẫn còn đang trong cảm giác phiêu phiêu dục tiên dục tử, từ khi quen biết Hạ Phong Ngân tới nay, chưa bao giờ hắn thô bạo như vậy, tuy rằng rất đau đớn, nhưng cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này là thứ lần đầu tiên nàng biết đến. Đặng Xuân Hàm nằm bẹp ở trên bàn cơm, không muốn nói gì, cũng không muốn cử động thêm nữa, ngọc thủ trắng nõn đặt ở bên miệng, mυ'ŧ mυ'ŧ lấy ngón tay dinh dính dâʍ ŧᏂủy̠ của mình như đang ăn keo que vậy.
Hạ Phong Ngân nhìn Đặng Xuân Hàm đang phê pha trong khoái lạc, rồi lại liếc sang Lý Nhược Tích đang thoải mái ngồi một bên, trong lòng không khỏi tự khen bản thân, nhanh như vậy đã đem hai nữ lên trời rồi, xem ra sau này phải tăng số lượng, 3P là không đủ, ít nhất cũng phải một cân 4 cân 5 mới được a.
Hạ Phong Ngân đi đến bên người Lý Nhược Tích, kéo thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực của mình, cười hỏi: "Nhược Tích bảo bối, ăn no chưa?"
"Ăn no rồi a!"
Lý Nhược Tích nghịch ngợm nhìn Hạ Phong Ngân, đột nhiên cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong l*иg ngực của hắn, làm nũng nói: "Bất quá bây giờ lại đói bụng rồi, ta còn muốn ăn nữa! Hơn nữa muốn ăn đại tiệc kí©ɧ ŧìиɧ giống như Xuân Hàm a!"
Mả mẹ nó, xem ra nữ nhân đều thích đàn ông cường hãn một chút, khó trách mãnh nam được hoan nghênh như vậy! Hạ Phong Ngân sờ sờ cơ ngực của bản thân, kỳ thật ta cũng có thể coi là mãnh nam a, mặc dù hơi lười tập nên hơi kém một chút, đúng, kém chút xíu mà thôi!
Hạ Phong Ngân dùng ngón tay véo nhẹ lấy cái mũi xinh xắn của nàng, cười nói: "Nào, dạng rộng hai chân ra, lão công đêm nay cho em ăn no!"
"Người ta không muốn ở đây nữa đâu!"
Lý Nhược Tích chỉ chỉ vào trong phòng ngủ, nũng nịu nhẹ nói: "Lão công, chúng ta đi vào trong phòng ngủ được không?"
"Ân, đi phòng ngủ a, bên trong phòng ngủ có giường lớn!"
Hạ Phong Ngân cười cười đồng ý với Lý Nhược Tích, dù sao làʍ t̠ìиɦ trên bàn ăn cơm cũng hơi khiếm nhã a.
Thấy Hạ Phong Ngân đáp ứng mình, Lý Nhược Tích nở nụ cười thỏa mãn, nhưng thân thể mềm mại của nàng vẫn dựa vào trong lòng Hạ Phong Ngân mà không chịu rời đi, nũng nịu nói: "Lão công, ta muốn lão công ôm ta đi lên trên giường a!"
"Được được! Ôm bảo bối lên giường a! Ôm Nhược Tích bảo bối xong, lại đến ôm Xuân Hàm! Không đúng, nên là chăm bón cho bảo bối xong sớm, rồi qua tưới tắm lần nữa cho Xuân Hàm a!"
"Lão công, chàng thật là xấu!"
Lý Nhược Tích nhất thời gọi to một tiếng, cả người bị Hạ Phong Ngân bế lên, đi về phía phòng ngủ.
Đặt Lý Nhược Tích lên trên giường, Hạ Phong Ngân thấp giọng nói đùa: "Bảo bối, chúng ta bây giờ bắt đầu a! Không xuống ôm Xuân Hàm lên nữa, để cho nàng nằm ở bàn ăn cơm ha!"
"Không được! Như vậy Xuân Hàm sẽ lạnh đấy!"
Lý Nhược Tích vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Hạ Phong Ngân, cọ cọ bầu vυ' to bự vào cánh tay của hắn: "Lão công, nhanh đi xuống bế Xuân Hàm lên đây đi, nhân gia không nhịn được nữa rồi!"
Lý Nhược Tích lại làm nũng, khiến cho Hạ Phong Ngân cảm thấy như được ăn mật ngọt, hắn dùng sức bóp lấy ngọc nhũ xinh đẹp của Lý Nhược Tích một cái, đứng dậy đi xuống phòng khách ôm Đặng Xuân Hàm.
"Lão công, anh có phải muốn làm Nhược Tích thêm một lần nữa đúng không?"
Đặng Xuân Hàm quàng cánh tay trắng nõn lên trên cổ Hạ Phong Ngân nũng nịu hỏi.
"Ân, bảo bối, em còn muốn sao?"
Hạ Phong Ngân đưa tay đến vuốt ve c̠úc̠ Ꮒσα đang sưng đỏ của nàng mà ấn nhẹ một cái, nhất thời khiến Đặng Xuân Hàm đau đớn kêu lớn: "Không cần, em đau lắm rồi, không ngờ lão công mạnh như vậy, có khi còn hơn cả lừa!"
"Em dám nói bổn lão công là lừa ư!"
Hạ Phong Ngân cười đùa: "Đợi chút nữa lão công cho em nếm sự lợi hại, đem cái lỗ phía trước cũng sưng vù lên luôn!"
"Không cần a! Lão bà biết sai rồi, mong lão công đại nhân trym hạ lưu tình a!"
Đặng Xuân Hàm vốn bướng bỉnh, hiện tại cư nhiên lại cùng Hạ Phong Ngân hí kịch, lời thoại dâʍ đãиɠ phong tao như vậy, phu thê tán tỉnh, đâu có đứng đắn được như kinh kịch a!
"Hắc hắc! Nhìn em ngoan ngoãn như vậy, đêm nay tha một lần!"
Hạ Phong Ngân ôm lấy thân thể mềm mại của Đặng Xuân Hàm.
"Lão công, anh phải đáp ứng em một điều kiện!"
Đặng Xuân Hàm phả nhiệt khí bên tai Hạ Phong Ngân làm nũng nói.
"Điều kiện, điều kiện gì a?"
Hạ Phong Ngân kỳ quái hỏi.
"Hì hì!"
Đặng Xuân Hàm cười giảo hoạt nói: "Tí nữa phải để em nhìn anh chơi cúc hoa của Nhược Tích nha, để xem cô ấy có dâʍ đãиɠ hơn nhân gia hay không a!"
"Quỷ nha đầu! Không có đứng đắn!"
"Tí nữa ở bên cạnh nhớ nhìn cho thật kỹ, hai em không phải hảo tỷ muội sao, ta sẽ khiến cho c̠úc̠ Ꮒσα hai người cũng là một đôi tỷ mỹ đỏ rực luôn!"
Lúc Hạ Phong Ngân ôm Đặng Xuân Hàm vào phòng ngủ, cư nhiên phát hiện Lý Nhược Tích nằm ở trên giường, tay trái đang không ngừng vuốt ve bím hồng ướŧ áŧ, miệng không ngừng phát ra từng tiếng nỉ non, dâʍ đãиɠ cực kỳ.
Hạ Phong Ngân ôm Đặng Xuân Hàm đi lên trên giường, tiến đên trêu đùa: "Nhược Tích bảo bối, em bây giờ càng lúc càng dâʍ đãиɠ nha?"
"Lão công!"
Lý Nhược Tích mị nhãn như tơ nhìn Hạ Phong Ngân: "Nhân gia cũng chỉ phóng đãng trước mặt lão công thôi, thích không?"
"Thích, thích, thích vô cùng a!"
Nam nhân thích nhất là phu nhân bên ngoài, da^ʍ phụ trên giường, đương nhiên, Hạ Phong Ngân cũng không ngoại lệ, nữ nhân trước mặt mình như thế nào không quan trọng, chỉ cần trước mặt người khác thủ thân như ngọc, không cho hắn gấp đôi canxi là được rồi!
"Nhược Tích bảo bối, anh muốn chơi c̠úc̠ Ꮒσα của em, có được không?"
Hạ Phong Ngân sờ sờ hạ thân của nàng, phát hiện nơi đó sớm đã ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ, căn bản chả cần phải dạo đầu nữa, nhìn cái cúc hoa khít khao mê người kia, Hạ Phong Ngân lập tức giương cung bò lên giường.
Ta thấy chàng làm c̠úc̠ Ꮒσα đến nghiện rồi a! Lý Nhược Tích nghe lời gật đầu, xoay người sang chỗ khác như mẫu cẩu, vểnh lên cặp mông đầy đặn căng tròn, bất chợt còn lắc lắc một cái, kiều mị câu dẫn.
Hạ Phong Ngân đưa đầu khấc đến khe bím của nàng mà cọ cọ bên ngoài: "Nhược Tích bảo bối, hang động màu mỡ ghê ha! Mông to tròn đẹp ghê! Tách hoa cúc của em ra để ta vào nào, được không? Bảo bối?"
Lý Nhược Tích tựa hồ không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa ân một tiếng, chu cái miệng nhỏ nhắn liếc mắt nhìn Hạ Phong Ngân một cái, hai má ửng hồng lộ ra một tia ai oán thẹn thùng, tự dùng ngón giữa cùng ngón trỏ tách đóa hoa xinh đẹp ra, tất cả phô bày hết trước mắt Hạ Phong Ngân.
Hạ Phong Ngân chính mình cũng không nhịn được nữa, dùng sức nâng eo nhỏ của Lý Nhược Tích lên, quái vật lớn từ phía sau đâm thẳng tới, khiến cho nàng hung phấn ngã gục xuống giường, chỉ còn chút khí lực nâng mông lên đón lấy từng cú nhấp của hắn.
Hạ Phong Ngân vừa làm vừa ôm lấy cặρ √υ' no tròn, nhìn cái c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ đáng yêu kia, Hạ Phong Ngân đầu tiên đè thật chặt lấy mông của Lý Nhược Tích, sau đó rút con trym đang thấm đầy dâʍ ɖị©ɧ ra ngoài. Lý Nhược Tích nhất thời "A" một tiếng, quay đầu lại không hiểu nhìn Hạ Phong Ngân.
"Anh chẳng phải đã bảo là muốn chơi c̠úc̠ Ꮒσα của em sao?"
Hạ Phong Ngân cười phóng đãng nói: "Anh lúc này muốn phá trinh lỗ hậu của bảo bối, để em hoàn toàn thuộc về bên anh a."
Vừa dứt lời hắn liền đem con quái vật lớn đặt lên c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ đáng yêu của Lý Nhược Tích.
Lúc nãy nhìn Đặng Xuân Hàm bị Hạ Phong Ngân chơi cúc hoa, mặc dù bản thân cũng rất muốn thử một lần, nhưng khi thực sự lên sân khấu, vẫn là có chút e ngại, biến sắc, liền vội vàng lắc đầu: "Không được a! Nơi đó không phải chỗ để làm chuyện này được!"
Nhưng khi nàng muốn lùi lại thì lại bị tay của Hạ Phong Ngân bắt lấy, giữ chặt không di chuyển được.
"A! Thân lão công, thật to a!"
Hạ Phong Ngân không tiến vào được bên trong, lỗ nhị của nàng khít khao phi thường, hơn nữa nàng cũng rất khẩn trương nên cơ bắp co rút lại, khiến cho Hạ Phong Ngân khó có thể vào được. Vì thế Hạ Phong Ngân bèn lòn hai ngón tay cắm vào bên trong huyệt động để phân tán sự chú ý của nàng, còn con quái vật lớn vẫn tiếp tục thẳng tiến về phía trước.
Tuy rằng chật hẹp, nhưng có lẽ vẫn dễ hơn so với hắn nghĩ, Lý Nhược Tích đối với việc chơi lỗ nhị này có lẽ cũng không quá bài xích, hao hết sức chín trâu hai hổ, rốt cục Hạ Phong Ngân cũng đút được cái đầu khấc vào trong.
Lý Nhược Tích thở phì phò, tựa hồ như đang cố gắng thích ứng việc trong c̠úc̠ Ꮒσα mình có con quái vật lớn này trong mông đít đầu quái vật lớn mang tới cảm giác khó chịu.
Một lát sau, Lý Nhược Tích cuối cùng cũng thích ứng, Hạ Phong Ngân cảm thấy bắt đầu thông thoáng..., liền trêu ghẹo nói: "Nhược Tích bảo bối, em thật là dâʍ đãиɠ a, chơi lỗ nhị mà cũng thấy khoái hoạt, có sướиɠ không?"
Lý Nhược Tích hai tay nắm thật chặc lấy thành giường, rêи ɾỉ nói: "Vẫn hơi hơi đau, nhưng —— nhưng ——sao lại thế này —— vì sao —— vì sao nhân gia —— lại muốn động nhanh một chút —— a —— đều là tại lão công hư đốn thôi!"
Hạ Phong Ngân nghe thấy lời cổ vũ như vậy, mãnh liệt tiến lên, va chạm thô bạo, vừa nói vừa gia tăng thêm tốc độ, coi mông nàng như da^ʍ huyệt mà điên cuồng tiến nhập.
"A —— a —— a! —— lão công —— a! —— "
Lý Nhược Tích toàn thân run rẩy, chỉ cần vài phút nhấp là đã đạt đến cao trào. Hạ Phong Ngân cũng đã đạt đến cực hạn, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phóng thẳng vào trong trực tràng của nàng.
Mây mưa xong xuôi, Hạ Phong Ngân yêu thương ôm Đặng Xuân Hàm cùng Lý Nhược Tích mà tận hưởng khoái lạc.
Lý Nhược Tích không thuận theo, mị nhãn như tơ gắt giọng: "Đại phôi đản — đến ngay cả mông cũng —— đau chết nhân gia rồi —— "
Hạ Phong Ngân vuốt ve nắn bóp cặp nhũ phong to bự của Lý Nhược Tích cười nói: "Nhược Tích bảo bối không phải cũng rất sướиɠ sao? Hắc hắc, c̠úc̠ Ꮒσα của em vừa ấm vừa ướt lại còn khít lịt nữa, thật đúng là nơi tuyệt hảo nha! Cũng giống như Xuân Hàm vậy, khiến cho người ta lưu luyến khó quên!"
"Phi! Phi! Phi!"
Hai nữ đồng thời gắt giọng: "Nhân gia vốn không muốn đâu, nhưng cứ đè cổ nhân gia xuống không cho trốn, đau quá đi mất!"
"Hắc hắc, lần đầu tiên mới đau thôi, sau này sẽ hết à!"