Lý Nhược Tích nghe Đặng Xuân Hàm trêu ghẹo, vội vàng nhìn về phía xe đang đậu, quả nhiên nhìn thấy Hạ Phong Ngân đã đứng sừng
sững bên cạnh xe, tay đang mở cửa, cợt nhả nhìn hai nàng.
Hai má Lý Nhược Tích đỏ bừng, kéo kéo Đặng Xuân Hàm đi về phía Hạ Phong Ngân, hỏi: "Xuân Hàm, ta không hiểu, chồng người đối xử
với người tốt như vậy! Không ngờ ngươi lại đi nuôi trai bên ngoài!"
"Aizzz!"
Đặng Xuân Hàm thở dài một tiếng nói: "Hắn đúng là rất tốt, nhưng không hiểu được cách yêu thương nữ nhân, chỉ biết mỗi ngày lấy tiền
ra mua hoa cho ta, có ích quái gì đâu, thứ chúng ta cần chính là sự quan tâm săn sóc, những vật chất bên ngoài làm sao có thể thay thế được những thiếu sót về mặt tinh thần, huống chi..., huống chi hắn còn không có năng lực ấy...!"
"Chẳng lẽ Hạ Phong Ngân này biết sao?"
Lý Nhược Tích nói tới đây, ghé sát vào tai Đặng Xuân Hàm cười nói: "Tiểu tình nhân này chắc là rất khỏe a?"
"Đúng vậy, hắn rất biết quan tâm người khác, bằng không ta cũng sẽ không lựa chọn ở bên hắn a! Còn về phần đó...!"
Đặng Xuân Hàm nói tới đây, ngừng một chút rồi cười nói: "Dù sao cũng mạnh hơn chồng ta rất nhiều, muốn biết rõ thì tí nữa người lên xe thử tí là biết liền ha!"
"Ta không thèm thử đầu nha, xú nha đầu này!"
Lý Nhược Tích lôi kéo cánh tay nhỏ bé của Đặng Xuân Hàm, hai người vừa bát nháo vừa đi đến bên Hạ Phong Ngân.
"Phong Ngân!"
Đặng Xuân Hàm rốt cuộc không cần phải cố kỵ cái gì nữa, đi đến bên Hạ Phong Ngân vừa cười vừa nói: "Nhược Tích muốn hỏi tự mình hỏi anh một chút vấn đề riêng tư a, còn nói muốn trải nghiệm một chút!"
"Vấn đề gì vậy?"
Hạ Phong Ngân nhìn hai mỹ nữ xinh đẹp mê người bên cạnh, tò mò hỏi.
"Không có nha!"
Lý Nhược Tích bóp nhẹ cánh tay Đặng Xuân Hàm một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: "Chúng ta lên xe nhanh đi, về sớm một
chút!"
"Ân, được rồi!"
Hạ Phong Ngân cùng Đặng Xuân Hàm gật gật đầu, nàng liếc mắt nhìn Hạ Phong Ngân một cái, cười nói: "Lúc trở về thì là ta lái xe, hai người ngồi phía sau nha, Phong Ngân thích nhất là quấy rối đó, như vậy thì Nhược Tích có thể được kiểm nghiệm rồi!"
Dafuq, ta quấy rồi bao giờ, Hạ Phong Ngân cảm thấy mình bị oan uổng, chẳng qua là trong lúc lái xe, vuốt ve bắp đùi một tí, hôn cái môi
dễ thương một cái, mát xa cặρ √υ' nặng nề kia một chút thôi sao? Nhưng khi hắn vừa định mở mồm giải thích, đột nhiên hiểu ra ý của Đặng Xuân Hàm, thật sự là một cô gái tốt, vì hắn có thể lợi hại câu dẫn thêm một tình nhân xinh đẹp như vậy.
Kỳ lạ là, Lý Nhược Tích cũng không có phản đối việc ngồi cùng với Hạ Phong Ngân, ba người cùng nhau lên xe, nhanh chóng nhấn ga
phóng đi. Bất quá hai người ngồi chung một chỗ cũng rất lúng túng, vừa rồi lại còn hôn nhau một cái, Hạ Phong Ngân thì không có việc gì, đôi mắt kì quái không ngừng đánh giá hai nàng, mông cũng càng lúc càng dịch sát lại: "Nhược Tích, người lúc nãy có chuyện gì muốn hỏi ta à! Yên tâm đi, quan hệ của chúng ta đã thân thiết vậy rồi, ngươi hỏi gì ta cũng sẽ trả lời!"
"Đồ da^ʍ tặc, ai có quan hệ thân thiết với người chứ!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhược Tích đỏ bừng, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta mới quen, làm sao thân thiết nhanh như vậy được?"
"Chúng ta vừa rồi cũng đã môi kề môi rồi, quan hệ chẳng lẽ vẫn chưa đủ thân mật sao?"
Hạ Phong Ngân mở to hai mắt hỏi.
Lý Nhược Tích nghe xong lời của Hạ Phong Ngân..., ngẫm lại thấy cũng đúng, bất quá nàng không muốn dễ dàng thừa nhận như vậy: "Hì
hì, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi, đừng có để ý!"
"Không để ý sao?"
Hạ Phong Ngân lại tiếp tục mặt dày nhích lại bên Lý Nhược Tích, đùi hai người đã chạm vào nhau rồi, cặp đùi ngọc ngà mềm nhẵn của
nàng không ngừng truyền nhiệt lượng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của hắn, hắn thâm tình nhìn Lý Nhược Tích, đột nhiên hôn lên má nàng một cái, cười nói: "Lần này không phải là ngoài ý muốn nha, vậy là được rồi?"
"Ngươi... Ngươi... Tên đại sắc lang này!"
Lý Nhược Tích bị Hạ Phong Ngân rình rập hôn một cái, nhất thời ngượng ngùng, đấm vào l*иg ngực của hắn, khẽ kêu lên: "Tên đại bại hoại nhà ngươi, dám khi dễ ta, sao ngươi không đi khi dễ Xuân Hàm a! Nàng còn nói người rất thương nàng đấy!"
Đặng Xuân Hàm nhìn về phía sau, cười cười nhưng không nói gì cả, Hạ Phong Ngân nhân cơ hội bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Nhược
Tích, ôn nhu nói: "Anh quả thật rất thương yêu Xuân Hàm, nhưng sau này anh cũng sẽ yêu thương em, anh muốn các em thành những người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!"
"Nhưng ta ?"
Lý Nhược Tích nói tới đây, cảm thấy khó xử, Hạ Phong Ngân vội vàng nhân cơ hội hỏi tiếp: "Sao vậy, em khó xử chỗ sao? Nói với anh, anh nhất định sẽ giải quyết giúp em!"
Lúc này, Đặng Xuân Hàm thấy Lý Nhược Tích đang rất đắn đo, liền thay nàng giải thích: "Nhược Tích ở trong nhà rất khổ, bố mẹ sinh bệnh, các em thì đang tuổi đến trường, vì gánh nặng thuốc men, sinh hoạt phí cùng với học phí, Nhược Tích nàng... nàng ấy đến nơi này kiếm sống, cuối cùng vạn bất đắc dĩ bị một lão già bao nuôi!"
Hóa ra là như vậy, tình trạng của Lý Nhược Tích không khác gì mẹ kế Lý Tư Tư của hắn, một đại mỹ nhân như vậy lại bị một lão già dâʍ đãиɠ chà đạp, thật sự quá đáng tiếc, Hạ Phong Ngân nhìn Lý Nhược Tích, trịnh trọng nói: "Nhược Tích, em rời khỏi lão già kia đi, anh nuôi em, tất cả gánh nặng mà em đang phải chịu cứ để anh gánh vác!"
"Phong Ngân, ta..."
Lý Nhược Tích không thể khống chế mình được nữa, ở thành phố lạ lẫm này, lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được có một bờ vai
ấm áp mạnh mẽ có thể để mình dựa vào, nàng không hề bận tâm tỷ muội tốt sẽ giễu cợt mình hay không, hai tay ôm lấy cổ của Hạ Phong Ngân, khóc rống lên, dường như muốn đem tất cả những ủy khuất trước kia hóa thành nước mắt, chảy ra, rồi lại bốc hơi không còn thấy bóng dáng gì nữa.
"Bảo bối, khóc đi, đem tất cả những ủy khuất trong lòng khóc hết ra là tốt rồi!"
Hạ Phong Ngân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Lý Nhược Tích, nhẹ giọng an ủi.
Thật lâu sau, Lý Nhược Tích rốt cục cũng ngừng tiếng khóc, nhưng nàng vẫn không muốn buông tay ra..., mà là ngoan ngoãn như một
Con mèo lười nho nhỏ, nằm yên trong lòng Hạ Phong Ngân, lẩm bẩm nói: "Cám ơn anh, Phong Ngân, cám ơn anh đã tốt với em như vậy, nhưng em không thể làm được, em vẫn sẽ phải để lão ta tiếp tục bao nuôi, nhà em một năm đã tiêu tốn trên dưới 5 vạn tệ, số tiền này không phải một gia đình bình thường có thể gánh được, anh có lòng như vậy em đã thỏa mãn lắm rồi, sau này em sẽ giống như Xuân Hàm, làʍ t̠ìиɦ nhân của anh a!"
Nếu Lý Nhược Tích cũng có chồng giống như Đặng Xuân Hàm, Hạ Phong Ngân có lẽ vẫn sẽ tạm thời đáp ứng, nhưng khi nghe nói nàng
rơi vào đường cùng để cho một lão già bao nuôi, Hạ Phong Ngân cảm thấy rất khó chịu, hôn lên khuôn mặt mịn màng của Lý Nhược Tích một cái nói: "Không phải chỉ là 5 vạn tệ một năm thôi sao, anh có thể nhịn ăn nhịn tiêu, mỗi ngày chỉ ăn bánh uống nước lạnh là được rồi! Yên tâm đi, Nhược Tích, anh không bao giờ muốn để em phải chịu khổ nữa, anh muốn em ở bên anh, làm nữ nhân của anh! Em có nguyện ý không?"
"Ân, em nguyện ý, một trăm, một ngàn lần em cũng nguyện ý mà!"
Hạ Phong Ngân hoàn toàn đã nắm lấy trái tim của Lý Nhược Tích, khiến cho nàng cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, nhưng sau đó nàng vẫn lắc đầu cười nói: "Ai cho phép anh mỗi ngày nhịn ăn nhịn tiêu như vậy, sẽ tổn hảo nhiều sức khỏe lắm, Phong Ngân, em hiện tại đã rất hạnh phúc rồi, cũng biết vì sao Xuân Hàm đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, anh thật sự rất biết dụ người mà!"
Xem ra Nhược Tích thực sự thích mình, nhưng nghe khẩu khí của nàng giống như không hề tin tưởng hắn có đủ thực lực gánh được chi
tiêu của cả gia đình nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của Nhược Tích, Hạ Phong Ngân thật sự không muốn lại để cho nàng vì cuộc sống phải làm chuyện mình không thích, hắn hì hì cười nói: "Xem ra em vẫn chưa tin năng lực của anh a! Anh sẽ nói cho em biết a, anh vậy nhưng thật ra là... là con trai duy nhất của Phó thị trưởng Hạ Đình Thiên, với điều kiện của gia đình anh hiện tại, chút tiền ấy căn bản không đáng là bao!"
Hạ Phong Ngân vốn không muốn nói ra thân thể của mình, hắn luôn hi vọng dựa vào bản lĩnh của mình có thể theo đuổi nữ nhân, nhưng trong tình huống như vậy không có sự lựa chọn nào khác.
"Cái gì?"
Lý Nhược Tích quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, Đặng Xuân Hàm đang lái xe cũng quay đầu lại, thần sắc hết sức kinh ngạc:
"Anh là con trai của Hạ Đình Thiên sao?"
Hạ Phong Ngân sớm đã đoán được phản ứng của hai nàng, hắn nhìn Lý Nhược Tích, rồi lại tiến lên phía trước hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Hàm một cái: "Đúng vậy, thấy các em kinh ngạc như vậy, có lẽ anh nên nói sớm một chút a, như thế đã có thể dễ dàng câu được hai em rồi!"
"Da mặt anh sao dày quá vậy, chúng ta không thèm quan tâm anh là con ai đâu nhá, chúng ta chỉ thích anh thôi!"
Lý Nhược Tích nhu tình như nước nhìn Hạ Phong Ngân, cười nói: "Hóa ra là công tử của Phó thị trưởng a! Nhưng em vẫn không muốn lấy tiền của anh, như thế khác nào là gánh nặng của anh đâu chứ!"
Xuân Hàm cùng Nhược Tích đều không phải cái loại nữ nhận thấy tiền là sáng mắt, thật không có nhìn lầm người mà: "Gánh nặng gì chứ, chờ anh sau khi tốt nghiệp sẽ lấy các em làm vợ, vậy thì tiền của anh chẳng phải đều là tiền của các em rồi sao?"
Nói tới đây, Hạ Phong Ngân chặn miệng Lý Nhược Tích đang muốn nói gì đó: "Nhược Tích, em không cần nói nữa, nếu em thật sự thích anh, thì nghe anh có được không?"
"Ân!"
Lý Nhược Tích thật sự không có cách nào cự tuyệt Hạ Phong Ngân nữa, gật đầu đáp ứng, sau đó chủ động hôn lên mặt Hạ Phong Ngân một cái nói: "Phong Ngân, cám ơn anh! Bất quá em không muốn dùng tiền của anh đây, em muốn tìm một công việc, như vậy sẽ không cần lúc nào cũng lấy tiền của anh nữa!"
Lần này Hạ Phong Ngân không nói gì nữa, giúp Lý Nhược Tích tìm một công việc cũng tốt, như vậy thì nàng cũng sẽ không buồn chán, nhìn nữ nhân đẹp như tiên tử bên cạnh, sắc lang sau vài phút đứng đắn lại bắt đầu ngứa ngáy.., ma thủ kìm lòng không nổi bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng bộ ngực sữa cao ngất, thậm chí cho dù cách một lớp váy cũng có thể cảm nhận được da thịt mềm nhẫn êm ái, thấy nàng không có phản đối, ngược lại nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, Hạ Phong Ngân mừng rỡ không thôi, hai tay cùng nhau ra trận, một bàn tay dọc theo cặp đùi đẫy đà tiến đến khu vực thần bí dưới bụng kia, một bàn tay dọc từ trên cổ từ từ đánh xuống, trong chớp mắt, hai tay cùng lúc đi đến đích.
"Nhược Tích, để anh đoán xem em mặc qυầи ɭóŧ màu gì được không?"
Hạ Phong Ngân vừa chăm chú vuốt ve, vừa cười dâʍ đãиɠ.
"Ân, được!"
Hô hấp của Lý Nhược Tích trở nên khó khăn, thân thể cũng bất an giãy dụa, hai luồng điện mặt trên một dưới mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của thiếu phụ.
"Màu xanh nước biển a!"
"Đại bại hoại, anh mới mặc qυầи ɭóŧ xanh ý!"
Lý Nhược Tích đột nhiên giữ chặt tay Hạ Phong Ngân nói: "Không đoán ra được thì không cho sờ! Chỉ có ba cơ hội a!"
"May vkl, vẫn còn ba lượt!"
Hạ Phong Ngân thầm nghĩ trong lòng, ta không tin hôm nay vận khí đen đủi như vậy, nữ nhân mặc qυầи ɭóŧ màu gì, vốn chỉ có mấy loại
cơ bản.
"Hì hì!"
Lý Nhược Tích giảo hoạt cười nói: "Anh không có đủ ba lượt đâu, vừa rồi đã đoán sai một cái rồi đó!"
"Không phải chứ? Lúc nãy cứ tưởng là demo thôi, anh đoán là màu đỏ a, màu đỏ vừa quyến rũ vừa gợϊ ȶìиᏂ, bình thường các thiếu phụ
đều thích!"
"Không phải, còn một lượt!"
"Mả mẹ nó, màu đen, màu đen có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ!"
"Không phải a, nhìn anh ngốc như vậy, cho anh đoán thêm một lần nữa đó!"
"Đó là...!"
Hạ Phong Ngân nói tới đây, lại ngừng lại, suy nghĩ một chút nói: "Chẳng lẽ em giống như Xuân Hàm, mặc qυầи ɭóŧ màu da người?"
"Sai rồi a! Anh không có cơ hội nữa đầu, hì hì!"
Lý Nhược Tích cười rộ lên, trên mặt tràn đầy nụ cười chiến thắng.
"Không phải chứ, có khi anh đoán đúng rồi nhưng em lại chối bảo bối à, xốc váy lên cho anh xem một chút đi!"
"Không được, anh đang phá luật đó!"
Lý Nhược Tích lắc đầu cự tuyệt nói, bản tính háo sắc của Hạ Phong Ngân người lạ liếc qua cũng biết, huống chi là thông minh như Lý Nhược Tích.
"Đi mà!"
Hạ Phong Ngân khẩn trương: "Anh cam đoan không nghịch ngợm thêm đầu, cho anh xem đi mà, nếu không khẳng định là em nói lung
tung!"
"Tốt, đây chính là anh nói đó nha!"
Lý Nhược Tích tin lời của Hạ Phong Ngân..., từ từ xốc váy lên: "Để cho anh thua tâm phục khẩu phục a!"
"Ôi vkl!"
Hạ Phong Ngân mê đắm nhìn cảnh xuân dưới váy Lý Nhược Tích, thấy cái qυầи ɭóŧ màu trắng, mả mẹ nó, vừa rồi nhìn thấy áσ ɭóŧ của nàng màu trắng, váy màu trắng thì hẳn sẽ xác định được rồi, Hạ Phong Ngân trong lòng tự mắng mình sơ ý, lúc này, Đặng Xuân Hàm không nhịn được cười lớn: "Phong Ngân, em nói cho anh biết một bí mật a! Nhược Tích thích nhất là màu trắng, dường như tất cả váy của nàng đều là màu trắng đó!"