"Mày đừng chõ mõm vào chuyện của người khác, hay là như vậy đi, để tao xoạc con này xong, rồi tao cho mày xoạc?"
Kẻ bắt cóc không muốn đánh nhau với Hạ Phong Ngân đánh, nên dùng chiêu này. Hạ Phong Ngân tiếp tục quát lớn:
"Tốt nhất mày nên thả người ra, nếu không...."
"Mày cứ đợi đấy!"
Kẻ bắt cóc móc dây thừng ra, rồi trói Tần Như Yến lại, rồi dùng băng dính dán miệng nàng lại, tuy rằng Tần Như Yến đã phản kháng, nhưng nàng ko khỏe bằng kẻ bắt cóc. Hạ Phong Ngân cũng không vội vàng xông lên cứu người, hắn thừa dịp kẻ bắt cóc không có chú ý tới hắn, thì hắn nhặt lên một cục đá rồi dấu ở sau lưng.
"Bây giờ thì đến lượt mày!"
Này kẻ bắt cóc đấm Hạ Phong Ngân, nhưng hắn lại thấy tay mình đau vl ra, hắn cúi người ôm tay.
"Nắm đấm của mày mà cứng hơn đá à!"
Hạ Phong Ngân giơ lên cục đá, rồi hắn đột nhiên đập lên đầu kẻ bắt cóc, hai mắt của kẻ bắt cóc trợn lên, rồi hắn ngã xuống đất. Hạ Phong Ngân đá hắn hai phát, thấy hắn ngất rồi thì ném cục đá đi, rồi chạy tới chỗ Tần Như Yến rồi cởi trói, tháo băng dính ra.
"Bạn không sao chớ?"
"Cảm ơn Bạn nhiều lém."
Tần Như Yến thở hổn hển, nàng cười cười với Hạ Phong Ngân. Nàng đi tới chỗ kẻ bắt cóc, rồi đá cho hắn mấy phát, rồi Tần Như Yến báo công an.
"Chúng ta đợi chút đi, công an sẽ đến ngay thôi!"
Tần Như Yến nói với Hạ Phong Ngân:
"May mà có bạn, lần trước bạn đã cứu ông ngoại mình, lần này bạn lại cứu mình. Ko biết mình phải báo đáp bạn như thế nào đây?"
Dương nhiên là phải lấy thân báo đáp rồi, Hạ Phong Ngân vừa nghĩ vừa nhìn bô ngực của Tần Như Yến.
"Này, bạn đang nhìn cái gì vậy?"
Tần Như Yến thấy Hạ Phong Ngân chưa trả lời, mà con mắt thì nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, thì khuôn mặt của nàng đỏ lên, nàng duỗi tay, quơ quơ trước mặt Hạ Phong Ngân.
"Này! Mình đang hỏi bạn đấy?"
"Ah! Ah!"
Hạ Phong Ngân tỉnh lại, hắn nước miếng bên khóe miệng, rồi nói:
"Tần Như Yến, sao nửa đêm rồi mà bạn còn không quay trở lại ký túc xá, bạn ở chỗ này làm gì?"
"Bạn kêu mình Yến Yến là dk!"
Tần Như Yến cười cười, rồi nói típ:
"Mình đi làm thêm từ chín giờ tối đến mười một giờ, cho nên.... "
Chị họ của Tần Như Yến là ca sĩ, nên chắc nhà nàng giàu vl ra, nhưng sao nàng phải đi làm thêm nhỉ? Nàng thấy Hạ Phong Ngân nhìn mình 1 cách khó hiểu, thì nàng thở dài một hơi rồi nói:
"Khi mình còn nhỏ, thì ba mẹ mình đã chết vì tai nạn xe cộ, những năm gần đây, tiền học phí và tiền sinh hoạt đều do ông ngoại chi trả. Bây giờ mình lớn rồi, nên muốn kiếm thêm chút tiền."
Thì ra Tần Như Yến là cô nhi, nên tính cách của nàng rất cao ngạo. Nghĩ tới đây, thì Hạ Phong Ngân thề, hắn nhất định phải chăm sóc nàng thật tốt. Đúng lúc này, công an đã chạy tới, sau khi công an biết rõ tình hình, thì công an bắt kẻ bắt cóc lên xe, Hạ Phong Ngân và Tần Như Yến cũng bị gọi đi lấy khẩu cung. Đến lúc ba giờ sáng, thì hai người mới đi ra từ đồn công an, 2 người đi bộ cùng nhau, hắn ước gì con đường dài mãi, để dk đi cùng nàng.
"Mình về ký túc xá đây."
Khi Tần Như Yến đi đến một cái ngã ba , thì nàng nói ra, vẻ mặt nàng mang theo tí cô đơn, hình như nàng có điều j muốn nói, nhưng ko nói ra. Hạ Phong Ngân biết ký túc xá đã đóng cửa, Tần Như Yến sẽ ko vào ký túc xá dk, nghĩ tới đây, thì Hạ Phong Ngân cố lấy dũng khí, mà nói ra:
"Yến Yến, bây giờ ký túc xá đã đóng cửa, chỗ ở của mình cách nơi này không xa, nếu như bạn không chê, thì hãy tới chỗ mình mà nghỉ ngơi?"