"Em đi đâu vậy?"
Đặng Xuân Hàm không có quay mặt lại, nàng tựa đầu vào trong ngực Hạ Phong Ngân.
"Ồ! Xuân Hàm, tại sao chị ko nhìn xem là ai, nếu là người khác ôm chị, thì chị đã bị tổn thất nặng á"
Hạ Phong Ngân hôn lên má Đặng Xuân Hàm rồi hỏi.
"Còn phải nhìn ư, nếu như là người khác , thì chị đã đạp hắn bay zô hàng rào."
Đặng Xuân Hàm thấy Hạ Phong Ngân rất là kinh ngạc, thì nói típ:
Chị đã quen với mùi trên người em rồi. Hơn nữa, vừa rồi chị đã thấy em từ bên kia chạy tới đây rồi."
Xem ra cái mũi của nữ nhân thính vl ra, Hạ Phong Ngân âm thầm bội phục.
"Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Đặng Xuân Hàm nhìn Hạ Phong Ngân.
"Nghĩ đến chị á. Lúc nào cũng nghĩ đến chị."
"Chị không tin đâu á."
Đặng Xuân Hàm làm nũng.
"Chị không tin sao?"
Hạ Phong Ngân đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn, nên nói tiếp:
"Mọi người thường nói, con mắt là cửa sổ của tâm hồn, bây giờ chị nhìn vào ánh mắt của em, chị có thấy ai ko?"
Nói xong, thì Hạ Phong Ngân chỉ vào mắt của mình, Đặng Xuân Hàm gật đầu rồi nói:
"Chị nhìn thấy chị trong đấy."
"Thế là được rồi, điều này chứng minh rằng trong lòng của em chỉ nghĩ đến chị."
Hạ Phong Ngân ôm Đặng Xuân Hàm vào trong ngực, rồi đi vào nhà trọ.
"Ukm, mỗi ngày chị đều nghĩ đến em."
Mặc dù Đặng Xuân Hàm biết Hạ Phong Ngân đang lộn xào thôi, nhưng nàng lại rất thích. Lúc Đặng Xuân Hàm say mê trong sự ngọt ngào, thì đột nhiên nàng cảm thấy 1 bàn tay từ dưới váy mò lên bắp đùi của nàng, hơn nữa nó còn không ngừng vuốt ve bím nàng.
"Em xấu quá đó, em đúng là dê cụ mà."
Đặng Xuân Hàm duỗi bàn tay, nàng ấn lên trán Hạ Phong Ngân một cái, nàng cầm lấy tay của Hạ Phong Ngân, nàng ngượng ngùng:
"Bây giờ đang ở bên ngoài, nếu bị người quen thấy thì xong phim."
Hạ Phong Ngân thề, sau này mình phải cưới Đặng Xuân Hàm, đến lúc đó mình có thể ôm nàng ở giữa đường. Hạ Phong Ngân rút tay ra khỏi váy của Đặng Xuân Hàm, rồi hắn móc chìa khóa ra để mở cửa phòng.
"Chị muốn uống gì?"
Hạ Phong Ngân từ trong tủ lạnh lấy ra nước trái cây và sữa.
"Nước trái cây, uống nó sẽ không sợ béo"
Đặng Xuân Hàm cười tủm tỉm nhận lấy nước trái cây, nàng đua ống hút vào trong miệng, sau đó nàng từ từ uống. Dkm, nhìn mà phê vkl, nếu để nàng thổi kèn thì sao nhỉ, không biết nàng có đồng ý hay ko, nếu nàng mà đồng ý thì đừng hỏi. Hạ Phong Ngân vừa uống sữa vừa tính kế để Đặng Xuân Đặng Xuân thổi kèn. Lúc này, Hạ Phong Ngân nhìn xuống váy của Đặng Xuân Hàm thì thấy 1 chiếc qυầи ɭóŧ màu đen. Mé, sεメy vkl Hạ Phong Ngân nuốt nước miếng, ngay cả sữa mà hắn cũng quên uống.
"Con dê cụ này, em nhìn đi đâu vậy?"
Tuy Đặng Xuân Hàm đã bị Hạ Phong Ngân xoạc rồi, nhưng bị hắn nhìn như vậy thì nàng vẫn chịu ko nổi. Nàng kẹp 2 chân của mình lại, kẹp 2 chân lại là xong sao? Hạ Phong Ngân đã nứиɠ rồi, hắn đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh Đặng Xuân Hàm bên người, hắn ôm nàng vào lòng.
"Em làm gì đó? Em làm để hết nước trái cây của người ta rồi á!"
Tuy Đặng Xuân Hàm nói như vậy, nhưng nàng lại nằm chết dítrong ngực Hạ Phong Ngân.
"Xuân hàm! chị thật là thật đẹp! Nhất là lúc chị mặc váy"
Hạ Phong Ngân mò tay vào váy của Đặng XuânHàm, sau đó thì sờ mó lung tung, đồng thời hắn cũng hôn lên môi Đặng Xuân Hàm. Lúc này Đặng Xuân Hàm cũng nứиɠ rồi, nàng chủ động ôm cổ Hạ Phong Ngân.