Cuộc đời Hạ Phong Ngân đến bây giờ chỉ có hai ham muốn, một là mỹ nữ, hai chính là ăn uống, vừa nghe thấy ăn bữa tối dưới ánh nến, hắn liền tìm ngay cái ghê ngồi xuống.
"Này, Phong Ngân, sao anh lại ngồi luôn vậy?"
Lý Nhược Tích nhìn Hạ Phong Ngân vội vàng như vậy, cười rộ lên: "Bữa tối còn chưa có có bưng ra đâu, ba người chúng ta cùng nhau vào lấy!"
"Tại sao lại phải cả ba người đi vào vậy?"
Lý Nhược Tích che lấy cái miệng nhỏ nhắn nói: "Muốn ăn thì lăn vào bếp a! Huống chi anh là đàn ông, phải làm việc nhiều mới đúng!"
Ta còn tưởng rằng hai người đã chuẩn bị xong hết rồi, ta đến chỉ việc vui vẻ ăn uống hưởng thụ thôi chứ! Hạ Phong Ngân cười cười, đi theo hai nàng vào trong phòng bếp.
Bít tết, rượu đỏ các thứ Lý Nhược Tích đã chuẩn bị hết từ chiều rồi, ba người chỉ việc bưng ra là được, chốc lát sau, trên bàn đã dọn ra một chai rượu đỏ cùng với ba phần bít tết, ngoài ra còn thêm mấy món lặt vặt khác.
Bàn ăn nhà Lý Nhược Tích là hình chữ nhật, Hạ Phong Ngân ngồi ở giữa, Lý Nhược Tích cùng Đặng Xuân Hàm ngồi ở hai bên, rượu ngon mỹ thực trên bàn, người đẹp trái phải ở bên, hắn cảm thấy nhân sinh như vậy là cực đại rồi, nhìn nữ nhân với khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ cùng váy ngủ khiêu gợi, cả người Hạ Phong Ngân sớm đã nhộn nhạo, chỉ chờ ăn xong là có thể mang hai nàng lên giường leo đỉnh vu sơn.
Lúc này, Lý Nhược Tích đề nghị: "Phong Ngân, Xuân Hàm, vì tương lại của chúng ta, cạn chén!"
"Ân, hảo!"
Hạ Phong Ngân cùng Đặng Xuân Hàm đồng thời đứng lên: "Vì tương lai tươi đẹp của chúng ta, vì hạnh phúc bách niên giai lão, cạn ly!”
Ba ly rượu đỏ đυ.ng nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, từ nay về sau, Hạ Phong Ngân, Lý Nhược Tích, Đặng Xuân Hàm, ba người tâm liên tâm, tay trong tay, cùng nhau đối mặt nhân sinh mưa gió, nắm tay nhau hướng đến ngày mai tốt đẹp!
Kỳ thật, ăn cơm Tây cũng chẳng có hương vị gì mấy, lãng mạn trong mắt Hạ Phong Ngân chỉ như lãng phí thời gian mà thôi, hắn mê đắm nhìn hai nàng trong bộ đồ ngủ, cười phóng đãng nói: "Chúng ta chơi một trò chơi, được không?"
"Chơi gì vậy?"
Lý Nhược Tích cùng Đặng Xuân Hàm đồng thời trừng mắt nhìn Hạ Phong Ngân, cái tên sắc lang này lại nghĩ ra trò gì rồi.
"Cái trò chơi thực ra rất đơn giản!"
Hạ Phong Ngân giảo hoạt cười nói: "Chúng ta vừa uống rượu vừa đoán số, ai thua thì cởi một món trên người ra, các em thấy sao?"
Nói xong, Hạ Phong Ngân nhìn nhìn trên người mình, quần áo cộng thêm qυầи ɭóŧ có 4 cái, còn tổng số của cả hai nàng cũng không khác biệt lắm, như vậy thua được mới giỏi, đến lúc đó nhìn hai nàng ở trước mặt mình từng món từng món rớt ra từ từ, đây chắc chắn là chuyện cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hai nàng nhìn Hạ Phong Ngân đắc ý cười xấu xa như vậy, biết hắn nhất định đang nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi, liền cười nói: "Chơi trò này cũng được, bất quá bọn em là một đội a!"
Như vậy chẳng phải là ta cuối cùng chẳng chiếm được gì hay sao, Hạ Phong Ngân tròng mắt quay lòng vòng, không có việc gì, dù sao kiểu gì chả cởi hết, chẳng qua là muốn thêm tí kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi.
"Hảo! Lão công ta đồng ý!"
Hạ Phong Ngân đáp ứng.
Đặng Xuân Hàm cùng Lý Nhược Tích trao đổi ánh mắt, ba người liền bắt đầu chơi đoán số, nhưng ngay lần đầu đã ngoài dự đoán của hắn, vốn cứ tưởng là thắng rồi, không ngờ lại thua, Hạ Phong Ngân liền cởϊ áσ của mình ra.
"Trước tiên cứ thua trước một ván, để cho các em cao hứng một chút!"
Hạ Phong Ngân bĩu môi, ba người bắt đầu bàn thứ hai, nhưng điều khiến Hạ Phong Ngân giật mình là, cả bàn thứ hai, bàn thứ ba thế nào lại thua hết, cả người còn mỗi cái quần cộc, ngồi ở trước bàn ăn, hình như hơi xấu hổ, Hạ Phong Ngân mặt mũi ửng đỏ, cười nói: "Hôm nay vận khí của các em sao lại tốt vậy chứ?"
"Hì hì, không phải vận khí của chúng ta tốt, mà là chúng ta phối hợp hay nha!"
Đặng Xuân Hàm cùng Lý Nhược Tích cũng không nhịn được nữa, che miệng cười rộ lên.
Ngu người rồi, ta còn tưởng sẽ thắng dễ cơ chứ, không ngờ lại bị hai nàng trêu đùa, Hạ Phong Ngân đỏ bừng cả mặt, một tay kéo Lý Nhược Tích vào trong ngực của mình, Đặng Xuân Hàm vừa định đứng dậy chạy trốn, ai ngờ, Hạ Phong Ngân tay mắt lanh lẹ, lập tức kéo cánh tay của nàng lại, Đặng Xuân Hàm duyên dáng kêu to một tiếng rồi ngồi lên trên đùi của hắn.
"Hắc hắc, bây giờ đã biết khi dễ lão công rồi, vậy thì tương lai còn đến mức nào nữa cơ
chứ!"
Hạ Phong Ngân cố ra vẻ nghiêm túc, nhưng đôi sắc thủ lại ở trên đôi ngọc nhũ của hai nàng sờ tới sờ lui, thật là mềm, thật là trơn, nếu vừa rồi người thua là hai nàng, vậy thì sướиɠ chết ta rồi.
Lý Nhược Tích cùng Đặng Xuân Hàm mỗi người ngồi một bên đùi, Hạ Phong Ngân trên người chỉ mặc mỗi một cái quần đùi, mà hai nàng cũng chỉ mặc mỗi váy ngủ mỏng manh, da thịt gần như ma sát với nhau tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến cho Hạ Phong Ngân bùng lên dục hỏa dữ dội: "Xuân Hàm, Nhược Tích, anh muốn các em, được không?"
"Hì hì!"
Hai nàng nghịch ngợm cười cười: "Kỳ thật chúng ta thông đồng để cho anh thua không phải là chứng tỏ rằng chúng ta cũng muốn sao, chúng ta đang dùng trí tuệ cởϊ qυầи áo cho anh đó a a!"
Hạ Phong Ngân không ngờ hai nàng lai săn sóc mình như vậy, trong lòng cực kỳ cảm động, nhưng thấy hai nàng lại đang đi dép lê, thấy có hơi chút tiếc nuối, nhưng thôi mặc kệ, đổi giày thật quá phiền toái đi, không thể chỉ vì thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình được.
Ai ngờ, động tác của Hạ Phong Ngân đã bị hai nàng thấy được, các nàng là thiếu phụ thành thục sự đời, đối với nam nhân chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy rõ ràng, Lý Nhược Tích mặt nhỏ đỏ lên, che miệng khẽ cười nói: "Phong Ngân, anh có phải cảm thấy chúng ta đi dép lê với váy ngủ nó không hợp đúng không?"
Sinh ta là phụ mẫu, hiểu ta là Nhược Tích a! Hạ Phong Ngân gật đầu một cái nói: "Trông nó hơi không liên quan lắm! Nếu —— "
"Nếu như thay bằng cao gót thì tốt hơn, đúng không?"
Hạ Phong Ngân còn chưa nói hết, Lý Nhược Tích liền cười cắt ngang: "Phong Ngân, ta đã chuẩn bị xong hết rồi, Xuân Hàm là đôi màu trắng, ta là đôi màu đen, đêm nay để cho ba người chúng ta hảo hảo hoan ái một phen a!"
"Nhược Tích bảo bối, anh thật sự là quá yêu em đi mất!"
Hạ Phong Ngân kích động ôm Lý Nhược Tích vào trong ngực, hôn hít không ngừng: "Nhược Tích bảo bối, tương lai nhà chúng ta nhất định em phải làm quản gia, chuyện chúng ta buổi tối tất cả do em bố trí hết!"
"Đúng vậy a! Ta cũng tán thành!"
Đặng Xuân Hàm cũng không ngờ Lý Nhược Tích lại có thể an bài mọi chuyện hoàn hảo như vậy, đầu tiên là buổi chiều gọi mình đến, hai nàng tắm xong thì gọi Hạ Phong Ngân qua, hơn nữa còn chuẩn bị bữa tối lãng mạn cùng với những món đồ nâng cao tình thú, nữ nhân chu đáo như vậy, không làm quản gia thật là quá đáng tiếc.
Lý Nhược Tích được Đặng Xuân Hàm cùng Hạ Phong Ngân khen, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, nhưng trên miệng lại lầu bầu nói: "Ta không thèm làm bà quản gia đâu! Như vậy sẽ rất cực khổ!"
"Ân, nói cũng đúng a! Tương lai nhà chúng ta nhất định sẽ có gia tài bạc triệu, đâu cần bảo bối nahf ta phải tự mình xử lý cơ chứ!"
Hạ Phong Ngân nghĩ nghĩ, cười nói: "Đến lúc đó, chúng ta làm một căn phòng thật lớn, mời vào bên trong thật nhiều cô nương xinh đẹp làm bảo mẫu cùng với người hầu, em nói như vậy có tốt không a?"
"Không tốt!"
Hai nàng đồng thanh hủy bỏ đề nghị của hắn, hơn nữa ngữ khí cực kỳ kiên định, không có chút vẻ có thể thương lượng nào.
Sao lại quyết liệt như vậy được a, ta không phải là vì để mọi người không phải làm lụng vất vả sao! Hạ Phong Ngân ủy khuất hỏi: "Vì sao a, ta làm như vậy đều chỉ để giảm bớt gánh nặng của các em thôi mà, làm thê tử của ta là để hưởng phúc, không phải tìm kiếm vất vả đâu!"
"Nhưng nếu làm như anh nói..., thì thà tỷ muội chúng ta nguyện khổ mệt một chút, sự tình trong nhà cứ để chúng ta tự làm!"
Đặng Xuân Hàm vội vàng trả lời.
"Là sao..., sao giống như lúc nãy ta nói sai cái gì đó vậy?"
Hạ Phong Ngân ủy khuất hỏi.
"Anh không có nói sai cái gì đâu a!"
Lý Nhược Tích mỉm cười lắc lắc đầu, giải thích: "Chính là vì anh nói muốn mời nhiều cô nương xinh đẹp để làm người hầu, tỷ muội chúng ta trong lòng rất không thoải mái a! Lúc chúng ta gặp nhau, đều đã không phải là xử nữ rồi, vạn nhất tương lai anh nhìn thấy cô gái nào tốt hơn, ghét bỏ chúng ta, thì nên làm cái gì bây giờ?"
"Thì ra các em lo lắng chuyện này a!"
Hạ Phong Ngân xem như trút được gánh nặng cười cười, thề nói: "Ta Hạ Phong Ngân xin thề, ta là thật tâm yêu Lý Nhược Tích cùng với Đặng Xuân Hàm, vô luận tương lai như thế nào, nhất định phải lấy hai nàng làm vợ, hảo hảo chiếu cố các nàng cả đời, nếu như vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt —— "