Một lát sau, chỉ thấy Trần Như Đóa đang tựa trong ngực Hạ Phong Ngân chậm rãi ghé xuống đùi của hắn, mị nhãn như tơ xấu hổ liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu hé mở đôi môi anh đào nhỏ nhắn ngậm lấy đại nhục bổng cương cứng thẳng tắp, ngọc thủ ôn tồn vuốt ve bìu dái phía dưới, lại đưa đầu lưỡi ngọt mịn thơm tho liếʍ láp xung quanh, thục phụ xinh đẹp quả nhiên có khác biệt, bất luận là động tác hay lực đạo cũng cực kỳ chuẩn chỉ, mới bị Trần Như Đóa khuấy động vài cái, Hạ Phong Ngân đã nhịn không nổi thở dốc không ngừng: "Nga! Đóa Đóa, em thật lợi hại, nga, thật là thoải mái, đúng, cứ như vậy, sướиɠ quá…!"
Trần Như Đóa đắc ý ngẩng đầu, khuôn mặt phong tao vô tận, hai tay ôm lấy Hạ Phong Ngân, ra sức bú ʍúŧ cự bổng như đang ăn kem vậy, mắt thấy con quái vật đó bành trướng tới cực điểm, huyết mạch phún trương, gân xanh gồ ghề, bộ mặt dữ tợn, to như tay em bé, cứng rắn như sắt. Nhìn thục mỹ phu nhân như vậy mà lại cam tâm tình nguyện bú ©υ cho mình, Hạ Phong Ngân không khỏi thích thú rêи ɾỉ thành tiếng, cả người nhẹ nhàng run run. Hạ Phong Ngân biết mình đã sắp ra rồi, lập tức giữ chặt đầu của nàng, ra sức tiến nhập, liên tục thâm hầu, thục phụ Trần Như Đóa ra sức mím môi lại, cổ họng phát ra âm thanh kiều mị, chỉ trong khoảng nửa khắc thì dươиɠ ѵậŧ cảu hắn đã dính đầy nước miếng của Trần Như Đóa, trong suốt sạch sẽ thật khiến cho người ta kích động.
Lúc này Hạ Phong Ngân dị thường hưng phấn, hắn liều lĩnh tiếp tục giữ chặt đầu của nàng, Trần Như Đóa rất cố gắng, nhưng vẫn bị côn ŧᏂịŧ to lớn chèn ép khiến cho thở gấp liên tục, nước mắt như muốn chảy ra, hai má phúng phính đỏ bừng, đột nhiên nhổ côn ŧᏂịŧ to lớn ra, nũng nịu nói: "Đại phôi đản, bảo bối của anh to quá, em thở không nổi!"
"Đóa Đóa, thật xin lỗi!"
Hạ Phong Ngân ngượng ngùng cười cười: "Vậy làm sao bây giờ, nó còn chưa bắn, nín nhịn nhất định sẽ sinh bệnh đấy!"
"Anh vừa bắn một lần rồi còn gì! Hơn nữa người ta cũng chưa từng nghe nói qua cái bệnh này đâu nha!"
Trần Như Đóa biết Hạ Phong Ngân mưu ma chước quỷ, Hạ Phong Ngân cười nói: "Đóa Đóa, kỳ thật nữ nhân ngoài mật huyệt ướŧ áŧ, cái miệng nhỏ nhắn, còn có cúc hoa xinh đẹp này có thể làm thỏa mãn nam nhân a.” Hạ Phong Ngân không dám khẳng định cúc hoa của nàng đã bị chồng dùng qua chưa, nhưng hắn hiện tại sẽ muốDlMBhwZMSỆn chiếm lĩnh lấy c̠úc̠ Ꮒσα khít khao này."
Nói xong, Hạ Phong Ngân cũng không đợi Trần Như Đóa đồng ý, cầm lấy côn ŧᏂịŧ cương cứng quét qua c̠úc̠ Ꮒσα của nàng một cái, bởi vì cúc hoa đã sớm bị dâʍ ŧᏂủy̠ tiến vào, hơn nữa Hạ Phong Ngân cũng đã từng dùng ngón tay đùa bỡn qua, bởi vậy, hắn có thể dễ dàng tiến nhập vào trong, thở dốc nói: "Đóa Đóa, hoa cúc của em thật là khít, thật chặt —— ép ta thật thoải mái —— Đóa Đóa —— cúc hoa của em đã bị người khác dùng qua chưa?"
"Không —— không có —— anh là người đầu tiên!"
Trần Như Đóa gấp giọng nói: "Phong Ngân —— nơi đó không được —— chồng em em cũng không cho —— a —— đau quá —— sắp nứt ra rồi —— Đóa Đóa đau quá —— van anh mà —— mau rút ra a!"
Lúc này Hạ Phong Ngân, toàn thân trên dưới đều đang cực kỳ thống khoái, đâu có quản việc Trần Như Đóa cầu xin tha thứ, hắn cười phóng đãng nói: "Hảo Đóa Đóa, phá trinh cúc hoa cũng giống như ở hạ thân vậy, mới bắt đầu sẽ hơi đau một chút, nhưng sau đó, sẽ sướиɠ chết người nha.".
Mà Trần Như Đóa lúc này toàn thân vô lực, chỉ có thể mặc cho Hạ Phong Ngân bày bố, ngón tay của hắn vỗ về chơi đùa ngọc huyệt đang ngập tràn dâʍ ŧᏂủy̠, toàn bộ đều được chuyển xuống cúc hoa bé nhỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ theo côn ŧᏂịŧ của Hạ Phong Ngân tiến vào khiến cho nơi đó càng lúc càng trơn tru, rất nhanh, Hạ Phong Ngân đã sắp có thể đâm sâu lút cán rồi.
Mà Trần Như Đóa sau một hồi chịu đựng, đau đớn cũng bớt dần đi, một loại cảm giác nói không ra lời từ từ tiến tới, cảm giác này rất quái lạ, nhưng thực sự quá thoải mái, không giống như giao hoan thông thương, khiến cho Trần Như Đóa rêи ɾỉ ra tiếng: "Ân —— ân —— ân —— "
Nàng tự động lay động mông ngọc, nghênh hợp với nhịp tiến công của côn ŧᏂịŧ.
Hạ Phong Ngân biết lúc này Trần Như Đóa đã cảm thấy sướиɠ, liền ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, tăng nhanh tốc độ, một loại cảm giác tê rần như điện giật, lan ra toàn thân.
Hạ Phong Ngân lúc này cũng rơi vào trạng thái vô ý thức, chỉ biết là liều mạng tiến nhập côn ŧᏂịŧ, khiến nó càng lúc càng sâu hơn: "Hảo Đóa Đóa —— cúc hoa của em làm ta phế quá đi—— thật chặt —— ân —— ta muốn bay —— "
"—— Ân —— Đóa Đóa cũng sắp ra —— ân —— Đóa Đóa sắp ra rồi —— thật thoải mái —— Đóa Đóa muốn chết —— ân —— muốn chết —— thật thoải mái —— hảo Phong Ngân —— hảo bảo bối —— nhanh chút —— nhanh hơn chút nữa —— chúng ta cùng bay —— cùng nhau bay đến bầu trời —— "
Theo như ý muốn của Trần Như Đóa, Hạ Phong Ngân xuất ra một điểm khí lực cuối cùng, nhiều lần nhấp cũng sâu lút cán, chỉ cảm thấy một cơn nhức mỏi dồn lên tận não, gầm lớn một tiếng, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙, phụt thẳng vào cúc hoa của nàng, khiến cho toàn thân nàng cảm thấy như nó bắn vào trong tử ©υиɠ mình vậy, toàn thân nóng bỏng ẩm ướt.
Chỉ nghe thấy Trần Như Đóa tự lẩm bẩm: "Đóa Đóa cũng ra —— thật thoải mái —— ta sống lâu như vậy —— ân —— chưa bao giờ phê như thế —— trước kia sống thật phí thời gian —— ân —— "
Hạ Phong Ngân bắn xong toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhẹ nhàng rút côn ŧᏂịŧ đang cắm trong lỗ nhị của nàng ra, nằm ở trên giường, ôm Trần Như Đóa vào trong ngực, khẽ liếʍ lấy vành tai của nàng, hỏi: "Hảo Đóa Đóa, hảo bảo bối, Phong Ngân đùa nàng có sướиɠ không?"
"Ân, thoải mái, thực thoải mái, Phong Ngân chơi Đóa Đóa quá sướиɠ đi mà, Đóa Đóa chưa bao giờ phê như vậy!"
Trần Như Đóa mắt say lờ đờ, toàn bộ thân thể mềm mại nằm gọn trong lòng Hạ Phong Ngân.
"Vậy Đóa Đóa sau này có muốn được Phong Ngân chơi hay không?"
Hạ Phong Ngân cười hỏi.
"Muốn, Đóa Đóa về sau mỗi ngày đều muốn được Phong Ngân ngoạn, Đóa Đóa nguyện bị Phong Ngân áp dưới giường, hung hăng sáp vào tiểu huyệt với cúc hoa a!"