"Mỗi người trong chúng ta đều đánh mất đi những thứ vô cùng quý giá. Mất đi cơ hội, mất đi khả năng, những cảm xúc mà không bao giờ ta kiếm tìm lại được. Đó chính là ý nghĩa tận cùng của sự sống"
(Haruki Murakami)
-----------
"Em đang tỏ tình với tôi à?"
Mạc Kỳ Yến đều giọng. Ngón tay nâng cằm của đối phương. Đôi mắt đanh lại quan sát Tần Y Lạc.
Tần Y Lạc khẽ nghiêng đầu, vài sợi tóc liền rơi sang một bên.
"Không, chị sai rồi. Nếu tôi thật sự yêu chị, tôi sẽ hạ thủ với tất cả những kẻ làm hại chị. Mà không bao giờ cho chị biết."
Tần Y Lạc đáp trả. Một người đi trong bóng tối là đủ, không cần kéo cả người mình yêu đi cùng.
Mạc Kỳ Yến và Tần Y Lạc đang mặt đối mặt, khoảng cách rất gần nhau. Họ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Mùi nước hoa nhẹ nhàng của Tần Y Lạc như làn sương mù bao bọc lấy Mạc Kỳ Yến.
"Em rủ tôi gϊếŧ người là chán ghét tôi?"
Mạc Kỳ Yến hỏi lại, cảm xúc có chút phức tạp.
"Không ghét, không yêu"
Tần Y Lạc đáp gọn.
"Em sợ yêu?"
Mạc Kỳ Yến hỏi. Ánh mắt đanh lại, nhìn thằng vào thần thái của Tần Y Lạc. Nữ nhân này trong quá khứ đã trải qua chuyện gì?
Tần Y Lạc cười nhạt.
"Nếu có ai đó gây hại đến tôi, tôi có thể dùng dao tấn công họ. Như chị, chị có thể dùng súng bắn tội phạm. Nhưng còn tình yêu? Nếu ai đó muốn gϊếŧ tôi, tôi liệu có thể dùng tình yêu để chống trả sao?"
Tình yêu chỉ tăng thêm yếu đuối cho tôi!
Tần Y Lạc thầm nghĩ, lời này chỉ giữ lại, không thốt ra.
Mạc Kỳ Yến giãn hàng chân mày đang nhíu chặt ra, bàn tay khẽ chạm vào mặt đối phương.
"Tôi hiện giờ không phải cảnh sát, đương nhiên, em cũng không phải tội phạm."
Mạc Kỳ Yến ôn nhu nói, ánh mắt hướng về đối phương.
"Một ngày thôi cũng được, hãy ở bên tôi."
Mạc Kỳ Yến trầm ấm cất lời, tựa như tiếng thì thầm đầy tình cảm.
Thực tâm, Mạc Kỳ Yến vô cùng yêu thương Tần Y Lạc, chỉ là hai người bọn họ quá khác nhau về lý tưởng. Ở Tần Y Lạc, cô ấy có một ma lực đen tối thu hút người khác. Như cả bóng tối đều nằm trong tâm tư của Tần Y Lạc. Mạc Kỳ Yến không phải là một người quá chính nghĩa, cô từng có hàng vạn suy nghĩ muốn gϊếŧ người. Nhưng Mạc Kỳ Yến biết kiềm chế bản thân.
Con người có thể có thể giống nhau ở tổn thương, thứ làm nên sự khác biệt chính là lựa chọn.
Tần Y Lạc chọn con đường đi dưới bóng tối.
Mạc Kỳ Yến vẫn hiên ngang đi dưới mặt trời.
Mạc Kỳ Yến chưa bao giờ hứa hẹn điều gì với Tần Y Lạc. Bọn họ đều hiểu, nếu có một ngày cả hai yêu nhau, thì đây là loại tình cảm không thể hứa hẹn. Đây không phải tình yêu hoàn hảo, mà là tình yêu được chắp vá từ hai tâm hồn tổn thương. Chính họ cũng hoài nghi liệu bản thân có xứng đáng được hạnh phúc?
Tần Y Lạc không nói gì, ánh mắt đen thoáng một sắc màu ảm đạm. Cô vẫn nhìn Mạc Kỳ Yến, nhưng không còn nụ cười trên môi nữa. Mạc Kỳ Yến có chút thất thần, Tần Y Lạc khi không cười trở nên cực độ u buồn.
Vẫn là câu hỏi đó... trong quá khứ, Tần Y Lạc đã trải qua điều gì.
Mạc Kỳ Yến khẽ hôn vào môi của Tần Y Lạc, bờ môi mềm mại màu anh đào của đối phương dần hé mở, quấn lấy nhau. Nhưng rất nhanh Tần Y Lạc tự mình rút lui.
"Mạc Kỳ Yến... tôi không muốn trở thành hối hận của đời chị."
Tần Y Lạc nói, kèm theo nụ cười nhàn nhạt, ưu tư.
Mạc Kỳ Yến nắm chặt tay của đối phương.
"Tôi chưa từng hối hận về điều mình làm nhưng từ khi gặp em, tôi đã hối hận một điều..."
Mạc Kỳ Yến ngưng lời đôi chút, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc của đối phương.
Tần Y Lạc im lặng, cô đang đợi đối phương tiếp tục nói.
"Giá như tôi có thể xuất hiện trong lúc em tổn thương nhất. Trong quá khứ của em..."
Mạc Kỳ Yến nói, giọng nhẹ như gió. Tần Y Lạc bất ngờ vì câu nói này, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.
Khi trải qua một tổn thương, ai mà không từng kêu cứu. Tần Y Lạc cũng không ngoại lệ, cô bất lực trong bóng tối, vươn bàn tay ra ngoài ánh sáng cầu cứu. Nhưng ai sẽ cứu cô? Ai sẵn sàng nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của cô? Thậm chí họ còn sợ cô sẽ làm dơ bàn tay họ, sau cùng, bóng tối nuốt chửng lấy Tần Y Lạc.
Rồi thì có những thời khắc mà tất cả mọi người đều quay lưng với ta. Lúc đó, thế giới cứ như bị tách làm hai. Một thế giới đông người, thế giới tràn ngập vui vẻ. Còn đây, là thế giới của ta, thế giới tràn ngập bi thương, cô độc, chỉ một mình ta.
Nhưng ít ra đây cũng là điều tốt đẹp nhất, bởi tổn thương dạy con người cách sống trong cô đơn.
Cô đơn, là người bạn tốt nhất mà bất cứ ai rồi cũng sẽ có.
Những kẻ than hoài vì cô đơn, là kẻ chưa trải qua tận cùng của đau thương.
Tần Y Lạc chợt bật cười, cô cười thật lớn. Đây không phải là cười nhạo Mạc Kỳ Yến. Cô là đang cười chính bản thân mình.
"Mạc Kỳ Yến! Chị chưa biết gì về tôi. Nếu chị biết, chị sẽ kinh tởm con người tôi!"
Tần Y Lạc hài hước nói. Nhưng không hiểu sao lời này khiến Mạc Kỳ Yến rất đau lòng. Cô cảm thấy tim đang thắt lại.
Tần Y Lạc luôn là một nữ nhân cao ngạo, thích giễu cợt tất cả mọi thứ. Nhưng Tần Y Lạc trước mắt cô là một người đang tự cười nhạo chính bản thân mình. Tần Y Lạc đang tự ghê tởm chính bản thân cô.
Mạc Kỳ Yến không nói gì, cô đứng bật dậy, ôm thật chặt Tần Y Lạc. Giữ đối phương trong vòng tay mình.
"Tôi không để ai làm hại đến em nữa!"
Mạc Kỳ Yến kiên định, trong mắt cô. Tần Y Lạc tựa như một màu xám. Là màu xám của tro tàn, màu của đau thương. Tần Y Lạc đang để tang cuộc đời mình.
"Người đầu tiên tôi gϊếŧ là anh trai của mình."
Tần Y Lạc đột nhiên nói, giọng nói tràn ngập hận ý. Tựa như cô còn muốn đem anh trai mình chặt thành trăm mảnh.
Mạc Kỳ Yến bất ngờ, cô cứ nghĩ Tần Y Lạc không có người thân. Bởi trong hồ sơ, Tần Y Lạc là ở cô nhi viện.
"Tôi đã đâm hắn một dao, vào ngay bụng. Lại thêm một nhát, thêm một nhát... nhiều đến mức tôi không thể đếm được."
Tần Y Lạc vừa nói vừa bật cười, cô dường như đang trở lại ký ức xưa. Mạc Kỳ Yến không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tần Y Lạc, cô chỉ có thể ôm lấy đối phương.
Vài giây sau, Mạc Kỳ Yến đột nhiên hỏi:
"Hắn đáng chết phải không?"
Tần Y Lạc đáp:
"Hắn đáng chết"
"Vậy thì đáng phải gϊếŧ!"
Mạc Kỳ Yến trả lời, cô ôm trọn Tần Y Lạc. Hai bàn tay bao bọc quanh bờ lưng gầy của đối phương.
"Phải, đáng chết.... đáng chết.... đáng gϊếŧ..."
Tần Y Lạc vô thức nhắc lại.
Mạc Kỳ Yến cảm thấy tâm can đang đau đớn từng hồi. Tần Y Lạc bây giờ mới đúng với độ tuổi của cô. Là một cô gái cô đơn giữa nỗi đau của mình. Chỉ khiến Mạc Kỳ Yến muốn bảo vệ. Muốn trở thành chỗ dựa cho Tần Y Lạc.
"Tôi sẽ buông bỏ khẩu súng của mình. Buông bỏ lý tưởng của mình"
Tôi sẽ không còn là một cảnh sát nữa. Chỉ như thế, tôi mới có thể ở bên em.
Tần Y Lạc không đáp, gương mặt không rõ cảm xúc. Ánh mắt trở nên phức tạp. Rất nhiều suy nghĩ đang lướt qua đầu cô. Có phải cô đã khiến Mạc Kỳ Yến sa ngã?
Lúc này Mạc Kỳ Yến chợt hôn Tần Y Lạc, cắt đứt mạch suy nghĩ của đối phương. Mạc Kỳ Yến đặt môi mình chạm nhẹ vào môi Tần Y lạc. Tần Y Lạc đáp trả. Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.
"Vào phòng, đang là ban ngày. Không thích hợp hành sự ở phòng khách."
Tần Y Lạc nhắc nhở.
Mạc Kỳ Yến nghe thấy, nhưng không bận tâm.
"Kính một mặt, sẽ không ai thấy!"
Mạc Kỳ Yến tiếp tục hôn vào cổ Tần Y Lạc.
"Tôi biết, nhưng vào phòng đi."
Tần Y Lạc không nhượng bộ. Cô dùng tay đẩy kẻ đang vùi mặt vào cổ mình ra.
"Em ngại sao? Tần Y Lạc cũng biết ngại sao?"
Mạc Kỳ Yến hỏi, giọng tràn đầy châm chọc.
Tần Y Lạc im lặng. Cô không nói gì, hàng chân mày nhíu chặt, ánh mắt đanh lại nhìn Mạc Kỳ Yến.
"Được rồi, thì vào phòng"
Mạc Kỳ Yến nhượng bộ. Cô tiếc nuối buông lỏng tay mình ra khỏi người đối phương. Tần Y Lạc một lời cũng không nói. Chỉ đi thẳng vào phòng ngủ của đối phương.
Khi Mạc Kỳ Yến vừa vào phòng, Tần Y Lạc liền đóng cửa. Tiếng "cạch" khô khốc vang lên. Chợt Mạc Kỳ Yến cảm thấy rợn xương sống. Hình như cô vừa rơi vào cái bẫy nào đó...
Tần Y Lạc nở nụ cười.
"Mạc Kỳ Yến, thực hiện lời hứa của chị. Nằm xuống."
Tần Y Lạc ra lệnh. Không sai, là ra lệnh, giọng cô hoàn toàn chứa bá khí, không cho đối phương ý nghĩ có thể thương lượng.
Mạc Kỳ Yến đứng sững... Tần Y Lạc lúc nãy và Tần Y Lạc bây giờ như hai người hoàn toàn khác nhau.
Thật ra, với chuyện tìиɧ ɖu͙©, Mạc Kỳ Yến hoàn toàn không có khoái niệm trên hay dưới. Trong một cuộc ân ái, cả hai người đều phải đạt cao triều, nếu chỉ một người đạt cao triều thì đó là một cuộc ân ái thất bại. Nếu Tần Y Lạc muốn nằm trên, thì nguyện ý cho đối phương đè lên mình.
Tần Y Lạc tiến gần, cô dùng một tay đẩy ngã Mạc Kỳ Yến vào giường. Mạc Kỳ Yến vốn không có ý đề phòng, nên liền ngã ập xuống giường. Mạc Kỳ Yến cảm thấy tim mình đang đập loạn lên.
Tần Y Lạc không nói không rằng, cô bước lên giường, ngồi trên người Mạc Kỳ Yến. Bàn tay nhanh nhẹn cởi đi cúc áo đối phương, chiếc áσ ɭóŧ màu đen cũng bị Tần Y Lạc không thương tiếc quăng sang bên. Tần Y Lạc cắn mạnh vào phần xương đòn. Lực cắn rất mạnh...
Mạc Kỳ Yến cảm thấy đau...
Xương đòn có rất ít da thịt, bị cắn thật sự rất đau. Mà đối phương còn không ngừng gia tăng lực. Đến khi trong miệng có chút vị tanh Tần Y Lạc mới dừng lại. Cô mở hộc tủ của Mạc Kỳ Yến, cô tìm đến đoạn dây thừng, trói tay của Mạc Kỳ Yến lên đầu giường. Mạc Kỳ Yến không phản kháng, cô sợ sẽ làm đau Tần Y Lạc, đành bất lực nhìn đối phương tuỳ ý hành động.
"Tần Y Lạc!!! em đang trả thù thôi!!!"
Mạc Kỳ Yến gằn từng lời.
"Không sai, tôi là đang trả thù chị."
Tần Y Lạc vui vẻ đáp
Cô vẫn còn nhớ giọng điệu dương dương tự đắc của Mạc Kỳ Yến cách đây không lâu. Nữ nhân họ Mạc này còn nhiều lần khiến cô ngất đi dưới thân. Lần này phải báo thù, lấy lại cả vốn lẫn lãi.
"Em..."
Mạc Kỳ Yến đanh giọng.
"Tôi thế nào?"
Tần Y Lạc giễu cợt, hoàn toàn phớt lờ biểu tình giận dữ của đối phương.
Tần Y Lạc tiếp tục hôn vào cổ. Bàn tay bắt đầu lần tìm đến ngực đối phương.
Mạc Kỳ Yến cảm thấy cơ thể đang nóng bừng, hô hấp bắt loạn nhịp.
Có gì đó không đúng lắm... Tần Y Lạc tuy nói muốn trả thù nhưng cử chỉ cũng không đến nỗi quá mạnh bạo. Điều này trái lại khiến đại não Mạc Kỳ Yến căng lên, cô đang trong trạng thái lo sợ không biết nữ nhân này sẽ làm gì. Nhưng biểu hiện lo lắng này rất nhanh không còn, bởi cơ thể bắt đầu có kɧoáı ©ảʍ và ham muốn.
Tần Y Lạc vừa hôn, vừa di chuyển từ cổ xuống ngực. Tay không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngực của đối phương. Môi của Tần Y Lạc hé mở, chạm vào phần đỉnh màu hồng nhô cao của Mạc Kỳ Yến, răng nhẹ nhàng cắn vào. Dùng lực vừa đủ, khiến đối phương vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng lại không quá đau đớn.
Mạc Kỳ Yến phát ra tiếng rêи ɾỉ. Tần Y Lạc đang dấy lên ngọn lửa du͙© vọиɠ của Mạc Kỳ Yến, khiến cô chỉ muốn dùng tay cởi đi quần áo trên người Tần Y Lạc.
Nữ nhân này tại sao vẫn còn mặc nguyên quần áo? Nhìn chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn nguyên trên người Tần Y Lạc khiến Mạc Kỳ Yến thật khó chịu. Cô muốn dùng tay mình cởi đi nhưng không thể...
Tần Y Lạc chơi đùa chán chê phần ngực, liền hôn xuống bụng. Bàn tay bắt đầu cởi đi khuy quần của Mạc Kỳ Yến. Chẳng mấy chốc Mạc Kỳ Yến đã không còn mảnh vải che thân.
Tần Y Lạc ngắm nhìn cơ thể của Mạc Kỳ Yến, gương mặt có chút vui vẻ. Ngón tay lướt dọc một bên đùi của đối phương.
"Kỳ Yến, cơ thể của chị rất đẹp."
Tần Y Lạc khen ngợi.
Có thể nhiều người cho rằng cơ thể phủ đầy sẹo này thực xấu xí. Nhưng Tần Y Lạc hiểu, chính tổn thương mới làm nên một con người. Cơ thể này là những gì Mạc Kỳ Yến trải qua. Và cô thật sự thấy chúng rất đẹp.
Mạc Kỳ Yến nhìn Tần Y Lạc, khoé môi xuất hiện nụ cười.
Tần Y Lạc nếu cuộc đời này không có được em, mới là hối hận lớn nhất của tôi.
Mạc Kỳ Yến thầm nghĩ.
Tần Y Lạc tách hai chân của Mạc Kỳ Yến, để nơi tư mật nhất của đối phương hiện ra. Tần Y Lạc cúi người, dùng lưỡi chạm vào nơi ấy. Nơi ấy liền run lên, cơ thể Mạc Kỳ Yến vì hưng phấn mà cựa quậy. Càng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nơi tư mật càng nở rộ, tựa như đoá hoa vừa trải qua đêm. Phủ đầy sương...
Khi cảm nhận đối phương đã sẵn sàng, Tần Y Lạc từ từ, chậm rãi. Đưa ngón tay của mình vào nơi ấy. Thoạt đầu nơi ấy không tiếp nhận có dị vật nhưng rất nhanh liền chào đón. Tần Y Lạc di chuyển, khi nơi ấy đã thích ứng liền tăng tốc.
Mạc Kỳ Yến không còn kiềm nén, cô để mặc bản thân phát ra tiếng rêи ɾỉ, chuẩn bị đón nhận đợt cao triều sắp đến. Nhưng lúc nơi đó chuẩn bị co thắt cao triều thì Tần Y Lạc đột nhiên rút tay ra.
Cảm giác này giống như thức ăn đã đến miệng thì bị giật ra. Chết cũng không cam tâm.
Mạc Kỳ Yến mặt mày biến sắc, lúc này não hoàn toàn bị du͙© vọиɠ khống chế. Cơ thể cô muốn được thoả mãn...
Tần Y Lạc nhìn Mạc Kỳ Yến khó chịu liền nở nụ cười đắc ý.
"Khó chịu lắm phải không?"
Tần Y Lạc buông lời châm chọc.
Mạc Kỳ Yến nghiến chặt răng. Giờ cô đã hiểu cách mà Tần Y Lạc muốn trả thù.
"Cầu xin tôi. Biết đâu tôi sẽ thoả mãn chị?"
Tần Y Lạc tiếp tục châm chọc. Ngón tay của cô xoa nhẹ vào nơi tư mật của Mạc Kỳ Yến, tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Mạc Kỳ Yến tay nắm chặt, nghiến răng cố khống chế du͙© vọиɠ. Cô không muốn để Tần Y Lạc đắc ý, bất quá không cần cao triều, không cần cầu xin nữ nhân này.
Tần Y Lạc trông thấy biểu tình chịu đựng của đối phương càng thích thú. Càng ra sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cô lần nữa đưa ngón tay vào hoa hạch. Nơi đó lập tức đón nhận, còn co thật chặt. Đây là dấu hiệu của việc hưng phấn sắp cao triều. Mạc Kỳ Yến biết Tần Y Lạc lần nữa đã sáp nhập ngón tay, khi ngón tay đối phương di chuyển, lưng Mạc Kỳ Yến cong lên. Cơ thể bây giờ trở nên cực kỳ nhạy cảm, đại não trống rỗng.
Nhưng lần nữa, ngay lúc chuẩn bị đạt cao triều, Tần Y Lạc liền lấy ngón tay ra.
"Tần Y Lạc... em thật quá đáng!!!"
Mạc Kỳ Yến gằn giọng, nhưng vì kɧoáı ©ảʍ nên tiếng nói pha lẫn hơi thở. Tạo ra một loại mê hoặc, khiến đối phương càng muốn chơi đùa.
"Quá đáng hơn còn được!"
Tần Y Lạc dương dương tự đắc đáp trả.
Mạc Kỳ Yến cảm thấy cơ thể khó chịu, vặn vẹo không ngừng. Nơi đó muốn được thoả mãn...
"Cầu xin tôi!"
Tần Y Lạc dụ hoặc. Ngón tay lần nữa xoa vào hoa hạch, động tác chậm rãi. Tuyệt không cho đối phương được thoả mãn.
Mạc Kỳ Yến cắn chặt răng, nhưng du͙© vọиɠ vẫn lớn hơn.
"Cầu xin em..."
Mạc Kỳ Yến sau cùng không nhịn được đành phải dẹp bỏ tôn nghiêm.
"Cầu xin điều gì? Nói rõ hơn tôi mới biết!"
Tần Y Lạc thừa thắng xông lên.
Mạc Kỳ Yến thầm rủa trong lòng, được! Lần này coi như cô thua. Lần sau, thề không cho Tần Y Lạc xuống được giường.
"Cầu xin em đưa ngón tay vào, thoả mãn tôi..."
Mạc Kỳ Yến nói. Cô không tin được bản thân cũng có lúc nói ra những lời như thế. Thật muốn bóp chết nữ nhân đang ở trên cô.
Tần Y Lạc lúc này rất thực vui vẻ, có thể nói. Cô vui vẻ nhất chính là khi trêu chọc Mạc Kỳ Yến.
"Tủ lạnh của cô hôm nay có thịt bò không?"
Tần Y Lạc đột nhiên hỏi một chuyện không liên quan.
"Hả? Có!"
Mạc Kỳ Yến đại não đang mơ mơ hồ hồ, mãi mới nhận thức được câu hỏi của Tần Y Lạc.
"Lần trước chị làm bít tết bò đãi tôi, lần này tôi cũng nên đáp lễ." Tần Y Lạc gian ác nói.
"TẦN Y LẠC!!!..."
Mạc Kỳ Yến gằn giọng. Nữ nhân nhỏ mọn, Tần Y Lạc đang trả thù lần trước khi họ ân ái. Mạc Kỳ Yến bỏ ra ngoài nấu ăn. Tần Y Lạc là nữ nhân cực kỳ nhỏ mọn.
"Thả tôi ra!"
Mạc Kỳ Yến cựa quậy. Nhưng sợi dây thừng trói ở tay đã giữ chặt cô.
Tần Y Lạc chỉ cười mỉa mai đáp lại:
"Chừng nửa tiếng thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố trong người chị sẽ tự biến mất. Nếu khó chịu thì chị tìm cách tự thoả mãn xem!"
Tần Y Lạc mỉa mai. Cô tự mình bước xuống giường. Quần áo trên người Tần Y Lạc vẫn chỉnh tề nguyên vẹn.
Khi sắp bước ra cửa. Tần Y Lạc cất lời:
"Tôi nấu bữa trưa cho cả hai. Chị nằm chờ một chút nhé!"*
Mạc Kỳ Yến trong người vô cùng khó chịu. Tần Y Lạc nhỏ nhen, đồ nữ nhân nhỏ nhen. Không thể tin cô ta còn để trong lòng chuyện giường sự lần trước.
*Đây là lời của Mạc Kỳ Yến nói ở chương 22, khi trói và bỏ mặc Tần Y Lạc trên ghế.
---
Hết chương 52: Buông
---
Lời author:
Tâm lý của Tần Y Lạc vô cùng phức tạp lẫn mâu thuẫn trong chuyện tình cảm. Có thể, vốn cô ấy đã yêu Mạc Kỳ Yến, nhưng bản thân sợ hãi, cô sợ yêu lần nữa. Và cô sợ chính mình rồi sẽ gϊếŧ Mạc Kỳ Yến. Nhưng lại không thể rời xa khỏi đối phương.
Câu nói: "Tôi không muốn trở thành hối hận của đời chị"
Thật sự quá buồn, không ai căm ghét Tần Y Lạc hơn chính Tần Y Lạc.
P.s: Chỉ muốn nói là ảnh minh hoạ cho chương này do mình chụp!