Ám Thị

Chương 1: Tương kiến (h)

"Tình yêu vĩ đại nhất cũng có thể lụi tàn."

Margaret Mitchell

------

Trên chiếc giường trong một phòng khách sạn, hai thân thể không một mảnh vải quấn lấy nhau. Mạc Kỳ Yến tách hai chân, ngồi lên eo đối phương. Nữ nhân bên dưới, Tần Y Lạc, dung mạo thanh tao, mái tóc đen dài, nhưng thân người thì lại quá ốm, tựa hồ không chăm sóc kỹ lưỡng bản thân. Cứ như thể mỗi lần gặp lại nữ nhân này, cô ấy lại càng ốm hơn. Lần cuối họ gặp nhau là một năm trước...

Mạc Kỳ Yến lướt ngón tay lên má Tần Y Lạc, rồi áp môi vào cổ đối phương. Nhẹ nhàng cắn lấy, bàn tay ôm lấy bờ lưng gầy của nữ nhân nằm dưới. Hơi thở của cả hai dần trở nên đứt quãng.

Mạc Kỳ Yến tăng lực đạo, cắn mạnh hơn vào cổ đối phương. Tần Y Lạc vì đau mà ôm chặt lấy lưng đối phương. Khi đã chơi đùa chán chê ở cổ, Mạc Kỳ Yến lướt tay xuống ngực, ngón tay thon dài kẹp lấy phần đỉnh màu hồng. Hai ngón tay se lấy đỉnh ngực, khiến nơi ấy dựng đứng lên.

Tần Y Lạc cất tiếng rên. Mạc Kỳ Yến hài lòng trước biểu hiện của đối phương, liền hé môi, hôn lấy nơi ấy. Chiếc lưỡi hư hỏng chạm vào, vẽ vòng tròn bên trên đỉnh ngực. Không để bên ngực kia trống trải, Mạc Kỳ Yến lấy tay ôm trọn bên còn lại.

Ngực của Tần Y Lạc không quá lớn nhưng căng tròn. Đầy khiêu gợi du͙© vọиɠ của người khác, Mạc Kỳ Yến thật muốn đêm nay ăn sạch nữ nhân này.

Hàm răng hé mở, ôn nhu cắn lấy đỉnh ngực. Tần Y Lạc vì kɧoáı ©ảʍ mà khẽ run người.

Mạc Kỳ Yến từ từ di chuyển môi xuống bụng. Làn da trắng ngần của Tần Y Lạc như thách thức Mạc Kỳ Yến để lại dấu vết.

Mạc Kỳ Yến liền mυ'ŧ chặt một mảnh da thịt trên vùng bụng, rất nhanh nơi đó liền ửng đỏ. Mạc Kỳ Yến luôn rất hảo cảm với làn da người này, vì lẽ gì luôn trắng như thế. Trắng đến không thật.

Bàn tay Mạc Kỳ Yến di chuyển xuống bộ phận giữa hai chân của Tần Y Lạc. Khẽ chạm vào bên ngoài.

Bàn tay liền cảm nhận được ẩm ướt từ người kia. Khóe môi liền cất giọng trêu ghẹo:

"Tần, ngươi ướt rồi!"

Tần Y Lạc nhắm mắt thở dốc. Nhưng vẫn cố trả lời:

"Đây chẳng phải là tác phẩm của chị sao?"

Mạc Kỳ Yến cười tinh quái. Cô chính là thích nữ nhân này như thế. Dù trong du͙© vọиɠ vẫn bật lại được mình.

Mạc Kỳ Yến quỳ giữa hai chân Tần Y Lạc. Cúi đầu hôn lấy nơi ấy, chiếc lưỡi ẩm ướt lại mềm mại tạo ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.

Tần Y Lạc luồn tay vào tóc Mạc Kỳ Yến, ôm lấy đầu đối phương. Răng cắn lấy môi, du͙© vọиɠ bên trong đang bức lấy cơ thể cô.

Chiếc lưỡi càn quấy của Mạc Kỳ Yến di chuyển nhanh hơn. Khiến cơ thể Tần Y Lạc như điện giật. Mạc Kỳ Yến dùng ngón tay chạm và xoa điểm màu hồng của nơi ấy. Một cảnh tượng thật phong tình.

Chỗ tư mật của Tần Y Lạc như đóa hoa nở rộ. Đẹp đẽ rung lòng người. Hiểu người kia đã sẵn sàng, Mạc Kỳ Yến dùng hai ngón tay, chậm rãi đưa vào trong. Mật đạo mềm mại hút trọn lấy.

Nhưng ngay lúc này, di động đặt trên đầu giường rung lên.

Mạc Kỳ Yến biết đó không phải di động của mình nên mặc kệ. Ý niệm duy nhất trong đầu cô hiện tại là ăn sạch nữ nhân này. Nhưng... Tần Y Lạc thì cựa mình ngồi dậy, Mạc Kỳ Yến có chút không hài lòng. Rút ngón tay, rất nhanh đã trèo lên người Tần Y Lạc, hai tay giữ chặt tay đối phương trên đầu.

"Em dám bắt máy tức là khinh thường tôi" Mạc Kỳ Yến nghiêm túc nói, gương mặt xinh đẹp trở nên đáng sợ. Nhưng Tần Y Lạc khóe môi thoáng tạo thành nụ cười.

"Để tôi nghe máy, lần sau chị muốn gì cũng được"

Mạc Kỳ Yến nghe thấy, liền có chút tinh quái đáp ngay:

"SM"

Tần Y Lạc gật đầu. Cảm thấy thỏa hiệp đã xong, Mạc Kỳ Yến ngồi dậy khỏi người đối phương. Tự mình đến bên tủ lạnh tìm chút đồ uống. Tần Y Lạc thì nghe điện thoại.

Biểu tình hoan lạc của Tần Y Lạc hoàn toàn biến mất, thay vào đó đôi mắt trở nên sắc lẹm như dao. Vừa lạnh lùng vừa đáng sợ. Cuộc điện thoại kia xem chừng báo tin hung.

"Tôi hiểu rồi, cứ làm như mọi khi. Tôi sẽ đến." Tần Y Lạc trả lời người trong điện thoại. Giọng đều như máy.

Khi đã cúp máy, Tần Y Lạc hướng về người đang ngồi. Từ sau lưng ôm lấy, khẽ đặt cằm lên vai Mạc Kỳ Yến.

"Tôi vào tắm rồi đi." Tần Y Lạc nói, Mạc Kỳ Yến gật đầu.

"Khuya lắm rồi, em có cần tôi đưa đi không? xe tôi đậu bên ngoài" Mạc Kỳ Yến cất lời.

Tần Y Lạc lắc đầu, rồi bước xuống giường. Tiến về phía nhà tắm.

Mạc Kỳ Yến biết nữ nhân kia rất cứng đầu, đã quyết định gì sẽ không thể suy chuyển. Đành mặc kệ cô ấy muốn làm gì thì làm, dù gì giữa họ cũng chỉ là quan hệ tìиɧ ɖu͙© mà thôi.

Nhớ mấy năm trước, Mạc Kỳ Yến vì công việc nên đến một hộp đêm. Ở đó gặp nữ nhân họ Tần này, Mạc Kỳ Yến là cảnh sát, cô đã nghĩ Tần Y Lạc là nghi phạm. Nên cố tiếp cận, khi biết không phải liền ly khai. Nhưng lần gặp tiếp theo, họ đã nảy sinh tình một đêm.

Tần Y Lạc phải thừa nhận, nữ nhân kia rất thu hút. Tuy xuất hiện ở hộp đêm nhưng luôn vận Âu phục chỉnh tề, áo vest và sơ mi. Họ vài tháng gặp nhau một lần, không lần nào Mạc Kỳ Yến không bắt gặp Tần Y Lạc vận Âu phục, khi thì sơ mi trắng vest đen, khi thì ngược lại.

Nữ nhân ấy với dáng người cao, ốm. Mái tóc dài, đôi mắt đen sâu thẳm, thần thái từ đôi mắt ấy như biển vào ban đêm. Sẽ hủy diệt tất cả những thứ gần đó. Tần Y Lạc thường đặt nụ cười trên mặt, nhưng là nụ cười vô cảm. Mạc Kỳ Yến là cảnh sát, đương nhiên biết đọc vị cảm xúc, nụ cười mà các cơ mặt phía trên đều không dịch chuyển là nụ cười giả tạo. Ngoài cười trong không cười.

Mạc Kỳ Yến không thích Tần Y Lạc cười, sự giả tạo trong nụ cười kia khiến bản năng cảnh sát mách bảo cô nên tránh xa người này. Nhưng một linh cảm khác lại nói rằng, Tần Y Lạc sẽ chẳng làm hại đến cô.

Mà suy cho cùng, họ cũng chỉ là bèo nước tương ngộ, mỗi lần gặp, chỉ có chuyện tìиɧ ɖu͙©. Không ai hỏi ai bất cứ việc gì liên quan đến đời sống hằng ngày. Cái duy nhất mà họ trao cho nhau, trừ kɧoáı ©ảʍ chỉ là cái họ.

Mạc Kỳ Yến chưa bao giờ hỏi Tần Y Lạc làm nghề gì, và Tần Y Lạc cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm đến thông tin cá nhân của Mạc Kỳ Yến.

Nếu xét theo một phương diện nào đó, thì mối quan hệ này lại an toàn vô cùng.

Suốt một năm qua, Tần Y Lạc không tìm đến cô. Mạc Kỳ Yến thử liên lạc một hai lần. Nhưng không kết nối được nên lại thôi. Đêm nay, bất ngờ Tần Y Lạc lại tìm đến, nữ nhân đó vẫn xinh đẹp thông tuệ, đôi mắt vẫn nhuốm màu cô đơn. Thân người lại ốm hơn xưa rất nhiều. Nhất là làn da, trắng đến nhìn thấy được gân xanh bên dưới.

Mạc Kỳ Yến thầm đoán, nữ nhân này từ ngoại quốc trở về. Làn da là dựa vào sắc tố mà định hình màu sắc. Khí hậu ở nước ngoài lạnh lẽo, ít nắng nên tự động da sẽ điều chỉnh sắc tố phù hợp. Nghĩ như thế nhưng Mạc Kỳ Yến không hỏi, mối quan hệ này không nên tiến sâu vào đời tư.

Từ phòng tắm, Tần Y Lạc tiến ra, trên người đã mặc lại bộ vest đen, sơ mi trắng, chân mang giày cao gót. Cách ăn vận vô cùng chỉn chu. Tần Y Lạc hôm nay đội thêm một chiếc nón vành trắng lên đầu. Thoạt nhìn cứ như một người mẫu ảnh.

Mạc Kỳ Yến có chút lo lắng, đã hai giờ đêm. Một nữ nhân như thế này bước ra ngoài có khác nào khiến người ta động tâm mà thành tội phạm.

"Đừng lo, bên dưới đã có xe đón tôi"

Tần Y Lạc lên tiếng. Cô nhìn thấy được biểu tình lo lắng của Mạc Kỳ Yến.

Mạc Kỳ Yến đứng dậy, tiến đến gần đối phương. Tần Y Lạc cao nhưng vẫn thấp hơn Mạc Kỳ Yến một chút. Mạc Kỳ Yến khẽ đặt nụ hôn bên má đối phương, rồi đặt môi bên tai, khẽ thì thầm:

"Nhớ thỏa thuận của chúng ta"

Tần Y Lạc khóe môi tạo thành nụ cười. Gật đầu.

"Tôi nhớ!" Tần Y Lạc nói, ngón tay lướt theo bờ môi của Mạc Kỳ Yến.

Bên dưới khách sạn, một chiếc Limousine đen bóng, nhìn sơ đã biết là loại xe đắt tiền dành cho nhà giàu. Tần Y Lạc vừa bước gần, một nam nhân vận sơ mi trắng mở cửa, mời cô vào. Dù nam nhân lộ rõ vẻ khẩn trương nhưng Tần Y Lạc vô cùng bình thản. Trên mặt thậm chí còn chẳng có một tia vội vã.

Rất nhanh chiếc Limousine đã rời đi. Đứng trên tầng ba, Mạc Kỳ Yến quan sát được tất cả. Nữ nhân kia thật không đơn giản.

Mạc Kỳ Yến là một nữ tử tràn đầy ngạo khí, xinh đẹp khó tiếp cận. Nhà họ Mạc đời đời trong giới kinh doanh, tập đoàn Mạc thị đã có trước thời Dân quốc. Mạc Kỳ Yến là con của Mạc Thái Long và Kỳ Thức Nhàn. Gia thế của Kỳ Thức Nhàn cũng không hề đơn giản, Kỳ gia là nho gia, tri thư đạt lễ đều hiểu biết. Hiện tại, con cháu Kỳ gia theo quan trường, Kỳ Thức Nhàn là một chính trị gia, Mạc Kỳ Yến là đội trưởng đội trọng án, anh trai cô, Mạc Kỳ Tuấn là luật sư, làm chủ của cả một văn phòng. Chỉ có em gái út, Mạc Kỳ Hạ là theo nghề của Mạc gia, dấn thân vào giới kinh doanh.

Năm hai mươi bảy tuổi, đã là đội trưởng. Bản lĩnh của Mạc Kỳ Yến hoàn toàn không dựa vào gia thế. Bởi cả cảnh ty không ai biết gia thế thật sự của Mạc Kỳ Yến.

Mạc Kỳ Yến có linh cảm vô cùng mạnh mẽ, thứ linh cảm đó hoàn toàn phù hợp với nghề cảnh sát. Mỗi khi đối mặt với án mạng, linh cảm đó mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong cảnh sát, rất nhiều người không phục địa vị của cô. Mạc Kỳ Yến không quan tâm, kẻ giỏi người ganh, kẻ không giỏi người không ganh. Mạc Kỳ Yến đang hướng tới chiếc ghế cao hơn. Tham vọng là thứ luôn chảy trong huyết quản con cháu Mạc gia.

Tần Y Lạc cũng đã đi, đến lúc Mạc Kỳ Yến cũng nên về. Cô có một căn hộ chung cư gần trung tâm thành phố. Từ đây về đó mất độ hai mươi phút. Mạc Kỳ Yến bước vào trong, tắm rửa rồi thay đồ.

Hôm nay cô đang trên đường về thì Tần Y Lạc gọi điện thoại, nên vẫn mặc nguyên bộ đồ đi làm ở cảnh ty. Sơ mi đen và quần tây cùng màu, Mạc Kỳ Yến đặc biệt thích màu đen. Cô chỉ cảm thấy an tâm khi núp mình sau màu sắc này. Nhưng cô không bao giờ sử dụng thắt lưng.

Vài người cho rằng cách ăn vận này quá nhàm chán, nhưng Mạc Kỳ Yến thì lại thấy. Cách ăn vận này chính là một chiếc áo giáp.