Lâm Tuyết Mạn mở to mắt nhìn Bạch Vũ Bình, không rõ đang xảy ra chuyện gì "Ngươi ... nói gì vậy ?"
Bạch Vũ Bình lại nói lại lời ban nãy "Ta là nữ nhân", sau đó lại muốn ôm Lâm Tuyết Mạn để nàng bình tĩnh một chút "Tuyết Mạn ... nghe ta giải thích lý do ..."
Tuy nhiên, Lâm Tuyết Mạn đã hất tay Bạch Vũ Bình ra, rồi đứng dậy "Đừng động vào ta", ánh mắt vô cùng hoảng loạn mà tiếp lời "Nếu ngươi là nữ nhân, vì sao còn lừa gạt ta ? Khiến ta thích ngươi rồi gả cho ngươi ?"
Bạch Vũ Bình đau lòng trước ánh nhìn xa lạ của Lâm Tuyết Mạn, nàng cũng đứng lên, cố gắng giải thích "Tuyết Mạn, năm xưa vì phụ hoàng và mẫu hậu không có nam nhi nối dõi, nên họ phải đem ta trở thành thái tử thì mới có thể giữ vững ngôi vị ... ta cũng không hề muốn gạt nàng, nhưng ta là không có lựa chọn"
Lâm Tuyết Mạn nghe xong, lại kinh hãi nhìn Bạch Vũ Bình "Nói như vậy ... Minh vương cũng là nữ nhân ?"
Bạch Vũ Bình không hề có lời che giấu, đành thừa nhận "Phải"
Lâm Tuyết Mạn cười khinh thường "Hay thật, cùng là nữ nhân lại đi gạt nữ nhân ... hai người các ngươi vốn chỉ chơi đùa với tình cảm của tỷ muội ta"
Bạch Vũ Bình đôi mắt ngấn lệ, liên lục lắc đầu "Ta chưa từng đùa giỡn với tình cảm của nàng, ta thật sự thích nàng, là thật lòng muốn thú nàng"
Lâm Tuyết Mạn lập tức lớn tiếng "Đừng nói nữa ... những lời ngươi nói nghe thật nực cười ... nữ nhân lại yêu thích nữ nhân ?
Bạch Vũ Bình cũng liền nói lại "Chẳng phải chính nàng cũng có cảm giác với ta sao ?"
Lâm Tuyết Mạn tự cười nhạo chính bản thân nàng "Bây giờ không còn nữa ... ta chỉ thấy chán ghét ngươi ... thái tử điện hạ"
Bạch Vũ Bình rơi nước mắt, mỉm cười chấp nhận "Được rồi, như ta đã nói ... nếu nàng không thể chấp nhận sự thật này ... vậy thì gϊếŧ ta đi"
Lời nói vừa dứt, Bạch Vũ Bình liền cầm tay Lâm Tuyết Mạn, ép nàng nhận lấy con dao, rồi cầm tay nàng mà tự kề dao lên cổ chính mình.
Lúc này, Lâm Tuyết Mạn đôi mắt cũng đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt con dao, cản lại lực đẩy từ tay Bạch Vũ Bình. Cố gắng không để Bạch Vũ Bình bị thương "Ngươi đừng ép ta"
Không gian trở nên im ắng, bốn mắt đau khổ nhìn nhau. Bạch Vũ Bình liền hất con dao ra, sau đó hôn môi Lâm Tuyết Mạn như để xoa dịu cả hai.
Lâm Tuyết Mạn nhắm mắt, nước mắt cũng chảy ra, rồi tuyệt tình cắn thật mạnh vào môi Bạch Vũ Bình.
Bạch Vũ Bình mặc dù rất đau, môi cũng đã chảy máu, nhưng nàng vẫn không có đẩy Lâm Tuyết Mạn ra mà kiên nhẫn chịu đựng.
Lâm Tuyết Mạn một lúc sau mới buông tha Bạch Vũ Bình, hai tay đẩy mạnh Bạch Vũ Bình ra, tạo khoảng cách.
Lâm Tuyết Mạn lau nước mắt trên mặt, lạnh nhạt nói "Ngươi đẩy ta vào đường cùng rồi còn muốn tự vẫn ?"
"..."
Lâm Tuyết Mạn lại nói tiếp "Bạch Vũ Bình ngươi nghe cho rõ, ta sẽ không vạch trần thân phận ngươi, nhưng cũng sẽ không cùng ngươi chung sống như phu thê. Vì vậy, ngươi sau này muốn lấy ai thì lấy, cùng ta không còn liên hệ. Chỉ mong ngươi đừng đến làm phiền ta"
Bạch Vũ Bình trong lòng sợ hãi, nàng thà chết chứ cũng không muốn từ hôn "Tuyết Mạn, làm ơn đừng rời xa ta"
Lâm Tuyết Mạn cười chán nãn "Điện hạ, ta đã gả cho ngươi thì làm sao còn mặt mũi từ hôn mà về lại Lâm gia. Cho nên trên danh nghĩ ta vẫn đồng ý cùng ngươi làm phu thê, nhưng đối với ta ... hôn sự này không tồn tại"
Lâm Tuyết Mạn lạnh nhạt nói ra lời trong lòng, sau đó quay về giường nằm xuống, nàng không muốn cùng Bạch Vũ Bình nói thêm gì nữa.
Bạch Vũ Bình vẫn đứng yên, nàng hiện tại chỉ biết thẩn người nhìn bóng lưng người kia.
Sau khi đại hôn kết thúc, Bạch Vũ Bình cùng Lâm Tuyết Mạn từ biệt Lâm Vĩ và Lâm Tuệ Hân, sau đó cùng nhau trở về kinh thành.
Riêng Lục Nghi Lam, Cao Minh Khuê và Từ Đạt vẫn ở lại phương Đông để vui chơi thêm một thời gian.
Tại một quán nước mát ven đường, Lục Nghi Lam và Cao Minh Khuê sau khi cùng nhau tản bộ thì cả hai liền nắm tay đi đến đây để nghỉ chân.
Lục Nghi Lam rót nước vào chén rồi đưa cho Cao Minh Khuê "Uống đi, hôm nay đi bộ nhiều, chắc nàng mệt rồi"
Cao Minh Khuê mỉm cười rồi lắc đầu "Ta không mệt, ta còn muốn đến một nơi nữa"
Lục Nghi Lam uống nước xong, lại nhìn Cao Minh Khuê "Nàng muốn đi đâu ?"
Cao Minh Khuê vẻ mặt trầm xuống, đáp "Hai năm trước ta đã tình cờ đi lạc đến nơi đó, nhờ vậy mà ta mới biết ở phương Đông vẫn còn rất nhiều người dân nghèo khổ ... nhiều phụ mẫu còn phải dùng chính máu mình để cho con của họ uống"
Lục Nghi Lam thoáng tức giận, nghĩ đến phương Bắc của nàng, chỉ cần nơi nào còn đói khổ thì nàng liền cho họ cơm no áo ấm, tuyệt đối không để bất kì ai phải chết vì đói, hay đi xin ăn "Chẳng phải năm nào triều đình cũng mở kho gạo đem đi phân phát sao ?"
Cao Minh Khuê gật đầu "Đúng là vậy, nhưng mỗi khi gạo được đem đến đây đều luôn nhận được tin bị sơn tặc chặn cướp giữa đường. Cho nên dù Lâm gia và Minh vương có tự ý đứng ra giúp đỡ thì cũng chỉ giúp được một nửa số lượng người dân ở đây"
Lục Nghi Lam khẽ thở dài "Vậy chúng ta chuẩn bị lương thực rồi đem đến đó"
Cao Minh Khuê mỉm cười nhìn Lục Nghi Lam "Cảm ơn vì đã đồng ý đến đó cùng ta"
Cao Minh Khuê chưa từng nghĩ sẽ có ngày nàng gặp được người cũng giống như nàng, muốn đến những nơi có người đói khổ để giúp đỡ. Bởi vì từ trước đến nay, những thiếu gia và tiểu thư mà nàng quen biết, đều luôn ngại đến những nơi tồi tàn như vậy.
Đường đến nơi tập trung dân nghèo đói vô cùng gian nan, họ phải mất gần một ngày mới đi đến được nơi này, cho nên khi Lục Nghi Lam cùng Cao Minh Khuê dẫn theo một vài thuộc hạ của các nàng cùng đến, thì trời cũng đã tối.
Mặc Vũ sau khi một đường dò xét tình hình, hắn liền quay lại báo cáo "Chủ tử, ở phía trước có rất nhiều xác chết đã thối rửa, bên cạnh còn có những người đang nằm chờ chết ... và Tuệ Hân quận chúa cũng đang ở đây để phân phát thức ăn và nước uống"
Lục Nghi Lam nghe vậy, liền ra lệnh "Như vậy càng tốt, các ngươi mau đem lương thực đến cho mọi người", sau đó lại nhìn sang sáu vị đại phu mà Lục Nghi Lam đã mời theo "Phiền các vị đến xem có ai bị thương thì hãy giúp họ chửa trị"
Tất cả sau khi nghe mệnh lệnh, lập tức ôm quyền "Tuân lệnh"
Sau khi chia nhóm xong, Lục Nghi Lam cùng Cao Minh Khuê đi đến hướng của Lâm Tuệ Hân, cùng người của Lâm gia hội tụ.
"Sư phụ"
"Lâm tiểu thư"
"Cao tiểu thư"
Vừa chào hỏi nhau xong, Hạ Ca là thuộc hạ bên cạnh Lâm Tuệ Hân, bất ngờ ôm trên tay một đứa bé khoảng một tháng tuổi mà hốt hoảng chạy đến.
Hạ Ca nhìn Lâm Tuệ Hân "Tiểu thư, đứa trẻ cần sữa từ mẫu thân nó, nhưng ta không tìm được ai, nước chúng ta đem theo tiếp tế cũng đã cạn kiệt"
Lâm Tuệ Hân sau khi nghe xong, liền không nghĩ nhiều mà đưa ngón tay lên miệng, nàng muốn lấy máu của mình để cho đứa trẻ uống trước, sau đó sẽ đem về Bách Nhi Viện chăm sóc.
Tuy nhiên, khi ngón tay của Lâm Tuệ Hân vừa chạm vào môi nàng, thì bàn tay nàng đã bị Lục Nghi Lam nắm chặt mà giữ lại.
Lục Nghi Lam ánh mắt bất ổn, vội nói "Đừng tự làm mình bị thương, cứ lấy máu ta", nói xong liền nhanh chóng cắn vào đầu ngón trỏ của mình.
Vì Lục Nghi Lam hành động quá nhanh, cho nên trong nhất thời cả Lâm Tuệ Hân và Cao Minh Khuê đều không kịp ngăn cản. Vì vậy, họ đành để Lục Nghi Lam tự lấy máu của nàng mà đem cho đứa trẻ.
Sau khi đứa trẻ nút máu no nê, nó liền ngủ một giấc say.
Thấy như vậy, Lâm Tuệ Hân liền lệnh cho Hạ Ca "Ngươi đưa nó về xe ngựa trước đi"
"Ân tiểu thư"
Hạ Ca vừa đi, Lâm Tuệ Hân liền cầm bàn tay có ngón tay đang chảy máu của Lục Nghi Lam lên, rồi lấy khăn tay của nàng ra, quấn quanh ngón tay của Lục Nghi Lam, nhíu mày nói "Ngươi có điên không ? Biết rõ mình là máu không đông, còn cắn một dấu to như vậy"
Lâm Tuệ Hân thật không muốn Lục Nghi Lam phải mất nhiều máu, làm ảnh hưởng đến sức khoẻ, nên hiện tại nàng đang cực kì không vui bởi vì lo lắng.
Lục Nghi Lam cười đáp "Sư phụ đừng lo, tuy ta là máu không đông, nhưng cũng sẽ không đến nỗi chảy máu tới chết"
Lâm Tuệ Hân vô cùng ghét bỏ những từ ngữ liên quan đến chết chóc, vì vậy khi nghe Lục Nghi Lam nói, nàng liền nhấn mạnh vào vết thương trên ngón tay của Lục Nghi Lam.
Lục Nghi Lam khóc không ra nước mắt "Sư phụ ... ta sai rồi ... ta không nói như vậy nữa ... đau a"
Nhìn vẻ mặt khốn khổ của Lục Nghi Lam, Lâm Tuệ Hân mới buông tay ra, biết bản thân đã hơi quá tay "Xin lỗi"
Lục Nghi Lam cười cười, đồng thời xoa xoa đầu ngón tay của nàng "Không sao ... không sao ..."
Lâm Tuệ Hân lúc này mới nhìn sang Cao Minh Khuê "Nơi này giao lại cho Cao tiểu thư và thế tử, thức ăn và nước uống bên ta đều đã phân phát hết, nên xin cáo từ trước"
Cao Minh Khuê cúi đầu "Bảo trọng"
Lâm Tuệ Hân cũng khẽ cúi đầu chào lại, sau đó rời đi.
Lục Nghi Lam lập tức nói với theo "Sư phụ đi thong thả"
Ở bên cạnh, Cao Minh Khuê vẫn luôn nhìn Lục Nghi Lam, chính là chưa từng nhìn thấy vẻ mặt trẻ con này khi Lục Nghi Lam ở bên cạnh nàng. Thêm việc Lâm Tuệ Hân rất quan tâm đến Lục Nghi Lam. Điều này khiến cho nàng cảm thấy khoảng cách của nàng và Lục Nghi Lam tuy rất gần, nhưng cũng thật xa lạ.
Lục Nghi Lam nhìn Lâm Tuệ Hân khuất bóng, rồi lại nhìn sang Cao Minh Khuê, nhìn thấy nàng đang có tâm sự, liền quan tâm "Khuê nhi ... sao vậy ?"
Cao Minh Khuê cắt những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, mỉm cười nhìn Lục Nghi Lam "Không có gì"
Lục Nghi Lam gật gật đầu, rồi lại hỏi "Phải rồi, thường thì vào tháng giêng, triều đình bắt đầu mở kho thóc ... nàng có biết khi nào lương thực và ngân lượng sẽ được giao đến phương Đông không ?"
Cao Minh Khuê gật đầu "Ta biết ... là ngày hôm nay", sau đó lại đau lòng nhìn xung quanh "Nhưng rồi bọn họ cũng sẽ không nhận được một thứ gì ... nên chúng ta phải tự làm thôi"
Đây cũng là lý do mà Cao Minh Khuê đã chủ động đem lương thực đến tiếp ứng, nàng là không muốn có thêm bất kì ai phải chết vì đói khát nữa.
Lục Nghi Lam cầm tay Cao Minh Khuê "Nơi này có lẽ phải nhờ nàng, ta muốn đi tìm hiểu xem ... tất cả thức ăn và ngân lượng đã thật sự đi đâu"
Cao Minh Khuê hiểu Lục Nghi Lam sẽ không bao giờ khoanh tay trước những chuyện bất bình, nên lần này, nàng cũng sẽ không ngăn cản Lục Nghi Lam. Bất quá cũng có chút lo lắng ... Cao Minh Khuê chạm tay lên mặt Lục Nghi Lam "Ngươi phải cẩn thận, không được quyết định theo cảm tính"
Lục Nghi Lam mỉm cười "Ta biết rồi"
Trên đoạn đường nối giữa kinh thành và phương Đông, Lục Nghi Lam che kín mặt, đứng trên cây dõi theo quá trình vận chuyển của binh lính triều đình.
Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi đoàn quân của triều đình bất ngờ rút kiếm, sau đó bọn họ tự chém gϊếŧ lẫn nhau. Đồng thời những người đang có trách nhiệm đẩy xe gạo và ngân lượng, tất cả đều an toàn kéo theo xe mà chạy đi.
Lục Nghi Lam đứng trên cây, bất ngờ nhìn tất thảy bên dưới. Nhìn thấy Kiên Trạch sau khi gϊếŧ một số người của hắn, thì hắn cũng nhanh chóng cùng hai người khác rời đi.
Lục Nghi Lam tự hỏi chính mình "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ?"
Lục Nghi Lam bừng tỉnh, nếu nàng để thất lạc bọn họ thì sẽ không bao giờ tìm ra sự thật, nên đã lập tức dùng khinh công đuổi theo.
Một canh giờ sau, Lục Nghi Lam âm thầm bám theo đoàn người kia, một lần nữa phải kinh ngạc khi nhìn thấy họ lại đưa tất cả gạo thóc và vàng bạc trở lại hoàng cung.
Kiên Trạch sau khi đợi cho lính của hắn đưa tất cả trở lại trong cung, thì hắn cũng đi vào cỏng cung. Tuy nhiên, khi hắn vừa bước được một bước liền lập tức dừng lại, quay đầu, đôi mắt nhìn lên Lục Nghi Lam.
Lục Nghi Lam một thoáng giật mình, lập tức bỏ chạy.
Kiên Trạch lo sợ có người theo dõi để điều tra, nên nhanh chóng đuổi theo, chuyện của đêm hôm nay tuyệt đối không được để ai phát hiện.
Kiên Trạch vừa chạy theo, vừa phóng kim có tẩm độc về phía hắc y nhân phía trước.
Lục Nghi Lam cũng vừa chạy, vừa tránh né những cây kim đang bay về phía nàng.
Chỉ là ban đêm trời lạnh, sương mù dày đặc khiến cho Lục Nghi Lam khó khăn hơn trong việc né tránh phi tiêu của Kiên Trạch. Do đó, Lục Nghi Lam đã bất cẩn mà để một cây kim ghim vào bên vai nàng.
Lục Nghi Lam lập tực cảm thấy nóng rát, cả thân hình liền ngã xuống.
Kiên Trạch nghe tiếng động liền biết hắc y nhân đã bại, hắn nhếch môi đi đến chổ của hắc y nhân kia, tay rút sẵn thanh kiếm để đề phòng.
Tuy nhiên, khi Kiên Trạch đi đến nơi, phía trước hắn vẫn là một bãi đất trống, hoàn toàn không có bất kì bóng người nào.
Kiên Trạch đôi mắt tức giận, tay nắm chặt thanh kiếm, quay người trở về báo cáo.