Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 387: [h]

Trên tầng hai, tấm thảm dày cùng hành lang dài nhuộm một màu trắng muốt, Khương Tình dắt tay cô đi thẳng một mạch, bước chân không nhanh không chậm, đủ để cô có thể nối gót theo.

Hạ Nhi cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình càng lúc càng siết chặt, lòng bàn tay bỏng rẫy.

Tới trước một căn phòng, ánh đèn ngoài hành lang không nhức mắt mà rất êm dịu, đèn chính còn không được bật, chỉ có ánh đèn nhỏ lác đác như ánh sao, lớp rèm cửa trắng mỏng manh trong suốt.

Phòng kết cấu khá rộng, Hạ Nhi còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ cách bài trí và mọi thứ, một giây sau cô đã bị Khương Tình đè mạnh vào tường, nụ hôn ập xuống ngay sau đó, cuộn trào mãnh liệt.

"Tình..."

Hạ Nhi hoảng hốt.

Nhưng rồi cũng nhanh chóng bị chôn vùi trong cái hôn nóng bỏng.

Đèn còn chưa kịp bật, Khương Tình nhấn chìm cô trong nụ hôn mang đầy du͙© vọиɠ.

Trong bóng tối, cô nghe thấy hơi thở như lan như sương thả ra rất nặng nề, quấn chặt lấy hô hấp của cô.

Hương thơm đó luôn khiến cô mê đắm.

Cô chủ động vòng tay lên cổ Khương Tình, sau đó cô liền nghe thấy tiếng cúc áo lách cách.

Khương Tình gấp đến nỗi xé toạt cả áo sơ mi trên người, môi mỏng gợi cảm vẫn dính chặt lên môi cô, triền miên không dứt.

Quần áo trên người cả hai trong khoảng khắc bị ném bừa xuống dưới chân.

Hạ Nhi bị hôn đến sắp không thở nổi, ngay sau đó cũng hóa bị động thành chủ động, tấn công mãnh liệt.

Nụ hôn dài triền miên vừa dứt, tiếp theo đó là những nụ hôn vụn vặt mơn man.

Môi Khương Tình du đãng bên tai cô, thầm hỏi:

"Có nhớ tôi không?"

Hạ Nhi gật đầu.

"Hạ Nhi." Khương Tình gọi thầm tên cô, sâu nặng và tình cảm.

Hạ Nhi say đắm trong chất giọng đó, mơ màng ngước mắt lên.

Khương Tình thở dài vùi đầu xuống, cái mũi cao xuyên qua mái tóc nâu dài như rong biển, bờ môi mỏng lướt qua tai, ôn nhuận khẽ nói:

"Em biết tôi nhớ em đến nhường nào không?"

Hạ Nhi không trả lời, cô dựa sát vào người Khương Tình, cảm nhận được thân nhiệt Khương Tình đang tăng cao.

Cô biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra ngay lúc này.

Bên ngoài vẻ ngoài ôn nhuận lãnh đạm xa rời du͙© vọиɠ, lúc Khương Tình động tình sẽ khó mà tự kiềm chế. Dịu dàng là Khương Tình, cường thế cũng là Khương Tình.

Những hơi thở nóng bỏng vọng bên tai, từng lời nói đủ khiến cho cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, cõi lòng cô bỏng rát.

Mọi người chỉ biết Khương Tình rất lãnh đạm cao ngạo, nhưng chỉ mình cô mới biết Khương Tình có bao nhiêu nhiệt tình trong chuyện đó.

Khương Tình cười khẽ, lại bắt đầu gặm cắn vành tai cô từng chút, từng chút, dần dần lan ra xuống cổ, sau đó là tới hõm vai tinh tế của cô.

Lần này không còn thô lỗ và bạo ngược như lúc mới vào cửa, Khương Tình rất nhẹ nhàng và triền miên.

Ánh trăng lan dài trên bả vai, dung mạo nữ nhân tuyệt sắc trước mắt cô hiện rõ đầy chân thực, vừa nho nhã, vừa dịu dàng, nhưng đầy tính chiếm hữu.

Một mảnh ánh sáng rất nhỏ từ khung cửa sổ rọi vào, chiếu sáng gương mặt tuyệt mỹ ôn nhuận như ngọc của Khương Tình, vì du͙© vọиɠ hừng hực mà càng thêm quyến rũ, mê hoặc nhân tâm.

Hơi thở lan trên làn da cô càng ngày càng khản đặc, ấm nóng, đầy chiếm đoạt.

Ngay tại cửa ra vào, Khương Tình muốn cô bằng một cách thức nguyên sơ nhất, vừa quấn quýt vừa si mê.

Trên thân thể tuyết trắng đã không còn một mảnh vải, Khương Tình ấn hạ từng cơn mưa hôn, hôn vô số lần, như là bao nhiêu cũng không đủ.

"Ah...."

Hạ Nhi bị hôn đến khó chịu, than nhẹ liên tục, ngứa đến không thể chịu nổi.

Khương Tình thân thể cũng từ từ trượt xuống, hôn một đường đến bụng nhỏ của cô, sau đó dùng một tay nâng đùi ngọc trắng muốt của cô lên, chen đầu vào giữa hai chân cô, cái lưỡi ướt đẫm liếʍ qua tiểu huyệt mẫn cảm.

Hạ Nhi thở hổn hển:

"Ah~~"

Khương Tình một đầu tóc đen nhánh vẫn gắt gao chôn giữa hai chân cô, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ vào tiểu huyệt đang không ngừng run rẩy, âm thanh rêи ɾỉ từ miệng Hạ Nhi phát ra một lớn hơn, xuân thủy cũng tràn hết ra ngoài.

Đầu lưỡi ẩm ướt của Khương Tình hướng lên trên, không ngừng mυ'ŧ hết những mật dịch phun ra từ huyệt động, hai cánh hoa hồng nhuận bị liếʍ đến run rẩy, đáng thương kinh hoàng.

Cảm giác tiểu huyệt bị đầu lưỡi ấm nóng liếʍ láp xâm nhập, thân thể Hạ Nhi nóng bừng mà vặn vẹo:

"Ah~..."

Kɧoáı ©ảʍ đánh úp khiến Hạ Nhi phải dùng toàn bộ sức lực mới chống đỡ nổi cơ thể phiến hồng, tiểu huyệt không biết là cố ý hay vô tình càng dính sát vào miệng Khương Tình hơn.

Khương Tình nhận thấy cơ thể Hạ Nhi ngày càng mẫn cảm thì lập tức đem đầu lưỡi nhét vào, sau đó dùng sức đâm chọc, đầu lưỡi ướŧ áŧ kéo theo vài sợi mật dịch trong suốt, Khương Tình đem toàn bộ đều nuốt vào không sót một giọt nào.

"A..."

Hạ Nhi bị liếʍ đến đầu óc choáng váng, đầu lưỡi kia vẫn không nhanh không chậm cắm vào bên trong hoa huyệt, chậm rãi trêu chọc cô.

Bị đầu lưỡi Khương Tình khi dễ, tiểu huyệt ướŧ áŧ bên trong bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn.

Hạ Nhi muốn kìm nén nhưng Khương Tình lại bắt cô kêu lên, hết lần này tới lần khác lẩm bẩm một cái tên:

"Khương Tình..."

Khương Tình trầm thấp thở dốc, đầu lưỡi lại động mạnh, ngón tay lúc này cũng gia nhập, vuốt ve chơi đùa giữa hai chân cô.

Hạ Nhi chịu không được, vòng eo đưa đẩy nhẹ, giống như chủ động dâng chính mình lên cho Khương Tình thưởng thức.

Khương Tình dùng tay ma sát bên ngoài tiểu huyệt, liên tục kéo tới một cổ mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ đến rùng mình xông qua cốt tủy của cô, mật dịch tuôn trào chảy ra một mảng bên đùi non trắng mịn:

"A a a.....!"

Hạ Nhi rêи ɾỉ, cô vặn vẹo thân thể, tiểu huyệt bị ma sát giống như mất hết cảm giác, run run rẩy rẩy.

Một trận xuân thủy lập tức chảy ra, làm cả khuôn mặt của Khương Tình ướt đẫm.

Khương Tình thở dốc, ngước mắt lên, để lộ đôi mắt nâu sẫm vô cùng xinh đẹp, còn tà tứ liếʍ liếʍ khóe miệng, mυ'ŧ sạch chút ướŧ áŧ, không buông tha một giọt mật dịch nào.

Khương Tình nhìn cô, lại nhìn nụ hoa xinh đẹp đang kiều diễm nở rộ trước mặt, tinh tế vô cùng, bên ngoài dính đầy xuân thủy, hai cánh hoa giống như không ngừng mời gọi, hình ảnh kia da^ʍ mỹ đến cực hạn.

Bàn tay Khương Tình bắt đầu vỗ về chơi đùa, lại vuốt ve một bên đùi mềm mịn, sau đó di chuyển đến giữa hai chân cô, dùng đầu ngón tay nhấn vào bên trong khe huyệt ướŧ áŧ, đẩy hai cánh hoa nho nhỏ bên trong ra, ngón tay thon dài lập tức cắm vào, làm cho tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra bao nhiêu là xuân thủy.

Hạ Nhi còn chưa thoát khỏi dư vị của cao trào trước, thân thể đang phập phồng, Khương Tình lúc này lại nhân cơ hội nhét thêm một ngón tay, không cho cô nghỉ ngơi, muốn dẫn cô liên tiếp tiến vào trong cao trào khác.

Huyệt nhỏ mẫn cảm vô cùng, hai ngón tay thon dài của Khương Tình đâm sâu vào trong, ra ra vào vào, thỉnh thoảng chọc ngoáy kéo theo tràng dài âm thanh da^ʍ mỹ đến cực hạn.

Hạ Nhi chịu không nổi, rêи ɾỉ thành tiếng:

"Ah..."

Tiếng rêи ɾỉ vang lên, làm Khương Tình hưng phấn đến mức mất kiểm soát, môi mỏng áp lên hoa hạch mẫn cảm, ngậm lấy rồi liếʍ mυ'ŧ điên cuồng, hai ngón tay thon dài chôn sâu trong cơ thể đưa đẩy mạnh bạo, thậm chí còn bỏ thêm một ngón tay vào.

Bên trong vừa ấm vừa ướŧ áŧ, vô cùng mềm mại, vách thịt chật hẹp nóng bỏng mυ'ŧ lấy ba ngón tay của Khương Tình rất chặt chẽ, không ngừng vuốt ve, sờ soạng, cắn nuốt.

Cảm giác đó chỉ khiến Khương Tình càng thêm điên cuồng, hung hăng ham muốn cô, hung hăng đâm vào, làm chết cô.

Làm cho đến khi cô phải van xin, phải khẩn cầu dừng lại.

Hạ Nhi không ngừng phát ra tiếng ngâm nga êm tai, vũ mị đến cực hạn.

Khương Tình thở đứt quãng, khàn giọng:

"Thoải mái không?"

"Ha..."

Hạ Nhi thở dốc, nói không nên lời, bộ dáng kí©ɧ ŧìиɧ tuyệt mỹ.

Ba ngón tay đâm vào lại rút ra cắm vào càng lúc càng mạnh mẽ, điên cuồng, lại thêm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài, bức Hạ Nhi gần như muốn phát điên.

Bên dưới chiếc lưỡi ấm nóng vẫn liếʍ mυ'ŧ, kèm theo âm thanh khàn khàn vang lên:

"Bảo bối, tôi yêu em."

Đầu lưỡi Khương Tình càng liếʍ càng nhanh, ba ngón tay ra vào bên trong cũng đâm chọc càng lúc càng mau, càng lúc càng mạnh.

Hạ Nhi làm sao chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, ba ngón tay ở dưới ra sức luận động, thân thể giống như bị ném vào bếp lò, toàn thân cô khô nóng, cánh tay vô lực rũ xuống, lông mi dày rậm không ngừng rung động.

Cảm giác trong người tê dại kɧoáı ©ảʍ, làm cô choáng váng mà không nhịn được rêи ɾỉ.

"Ah~"

Những tiếng rên vô cùng kiều mị, thân thể cô dựa hẳn vào cánh cửa, Khương Tình ở dưới thân cô, không ngừng dùng tay ra ra vào vào, miệng liếʍ mυ'ŧ.

Hạ Nhi dần không chống cự lại được cảm giác điên cuồng sắp đến kia. Khương Tình cũng nhận ra cô sắp không chịu nổi, ba ngón tay ở hạ thân bắt đầu động nhanh hơn, từng cơn kɧoáı ©ảʍ nảy lên, Hạ Nhi liều mạng lắc đầu, cô lên tiếng:

"Tình.. ah~"

"Kêu lên đi." Thanh âm khàn khàn đầy mê hoặc, ngữ khí nhiễm du͙© vọиɠ dâng lên cuồn cuộn.

Ba ngón tay càng cắm sâu hơn trong người cô, ma sát không ngừng.

Nơi riêng tư lúc này truyền đến kɧoáı ©ảʍ kịch liệt điên cuồng, ba ngón tay đó đã đυ.ng đến điểm G sâu thẳm bên trong cô, Hạ Nhi toàn thân run rẩy, cô cảm giác được hạ thân càng lúc càng ra nhiều nước, nhịn không được hét lên:

"Tình.. xin chị.. Ah~"

Không được, cô sắp không được.

"A a a......!"

Cả người Hạ Nhi tê rần, dòng nước bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà tràn ra ướt đẫm bên đùi non trắng mịn.

Thân thể trở nên mất khống chế, Hạ Nhi không ngừng vặn vẹo, như đang cố ý hùa theo, du͙© vọиɠ điên cuồng chiếm giữ toàn thân người, theo từng luận động của ba ngón tay và môi lưỡi của Khương Tình, cuối cùng cô lại bị làm đến cao trào một lần nữa.

Bên trong tiểu huyệt run rẩy, đôi mắt hổ phách lúc này vừa mơ màng vừa câu người đến cực điểm, âm thanh phát ra nỉ non quyến rũ:

"Ah.."

Khương Tình biết cô cao trào, ba ngón tay chôn sâu bên trong dần dần chậm lại tiết tấu, vỗ về an ủi, dịu dàng như nước.

Bên trong vẫn điên cuồng co rút, mật dịch như suối tuôn ra dính lên mặt, làm ướt hết khóe miệng và chóp mũi Khương Tình.

Một lúc sau, ba ngón tay thấm đẫm một lớp mật dịch óng ánh được rút ra khỏi cơ thể cô, kéo theo từng trận run rẩy rất khẽ. Khương Tình chậm rãi ngước mặt lên, đầu lưỡi hồng nhuận liếʍ lên khoé miệng dính đầy mật dịch trong suốt, cười đến mị hoặc.

Hạ Nhi yếu ớt mềm nhũn như một chú cá bị rút xương, mái tóc dài ướt sũng mồ hôi, bất lực dựa vào cửa, hai chân không tự chủ cọ xát vào nhau.

Cuộc làʍ t̠ìиɦ từ cuồng dã tới nhịp nhàng, Khương Tình nhận ra thân thể Hạ Nhi không thể đứng vững được nữa, liền dùng sức của một cánh tay, nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

Cảm nhận được sự mềm mại và những cái run rẩy sau cao trào còn sót lại của cô, Khương Tình bật cười khe khẽ, gương mặt tuyệt sắc vùi sâu vào mái tóc của cô, chỉ một khắc đã bình ổn lại nhịp thở của mình.