Hạ Nhi tỉnh dậy chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, cảm giác như bản thân vừa tham gia một trận chiến sinh tử ba ngày ba đêm, xung quanh cô là một bãi chiến trường đã hạ cờ dẹp trống, xác phơi đầy đồng, tiếng than thấu trời, hoang tàn đổ nát.
Nơi cổ họng rát buốt, cô nhíu mày khẽ cử động cơ thể, liền phải co rúm cả người. Tâm trán cau có, đến cửa miệng cũng không nhịn được phải mở ra kêu lên một tiếng rên nhẹ.
Nơi hạ thân truyền lên cảm giác đau đớn, đau đến từng đường gân lớn nhỏ cũng thay nhau hằn lên trên vầng trán đang lấm mồ hôi của cô.
Khương Tình thấy Hạ Nhi đang cố gắng hết sức để ngồi dậy, chuẩn bị khom người lấy quần áo liền bật cười.
Hạ Nhi nghe thấy tiếng cười thanh nhuận vui vẻ ấy liền nhíu mày.
Trong khi cô đang chuẩn bị mang theo tâm trạng như đi vào nghĩa trang để tiến vào phòng tắm thì nghe thấy Khương Tình chậm rãi lên tiếng:
"Em cứ việc nằm yên đó. Để tôi."
Dứt lời, Khương Tình thần khí hào sảng bước xuống giường, chậm chạp ưu nhã vòng qua giường lớn, đến bên cạnh cô cúi người xuống.
Còn chưa kịp đưa tay ra bế bổng cô lên, Hạ Nhi đã mở lớn mắt, cô giơ hai tay ra, làm tư thế sẵn sàng đánh nhau:
"Chị đừng có mà hoang da^ʍ vô độ, em cấm đấy!!!"
"Tôi? Hoang da^ʍ vô độ sao?" Khương Tình khựng tay lại.
Hạ Nhi dứt khoát thẳng thừng ngồi bệt xuống sàn nhà, một tay vòng qua ôm lấy chân bàn gần đó, gầm gừ gào lên:
"Chị còn không tự nhận biết mình à? Nhìn xem chị làm gì với em này."
Khương Tình nhìn sắc diện tái nhợt như không còn giọt máu của cô, cả thân người vì xụi lơ mà run rẩy. Cả cái trán cũng mau chóng tuôn ra vài giọt mồ hôi trượt dài xuống hõm cổ tinh mỹ.
Khương Tình khẽ nhíu mày, ánh mắt có phần khó xử:
"Tôi xin lỗi, là do em quá mê người."
Cánh môi Hạ Nhi run run, nơi đáy mắt hổ phách hiện rõ một sự hoảng sợ tột cùng, cô gào ầm lên:
"Chị im đi."
Khương Tình nhún nhẹ vai, ôn nhuận khẽ nói:
"Đã không nói chuyện được trong hòa bình thì chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực."
Hạ Nhi điên máu quát:
"Chị nghĩ em không dám đánh chết chị có phải không?"
Khương Tình bật cười:
"Lên thẳng giường đọ sức là xong. Xem ai làm chết ai."
Nói rồi, Khương Tình lại túm lấy cô.
Hạ Nhi lấy tay ra chặn nhưng không lại được với sức của Khương Tình lúc này, cô sốt sắng hoảng hốt:
"Em hét ầm lên bây giờ."
"Em hét đi, xem có ai nghe thấy không?"
Dứt lời, Khương Tình vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng mình.
Hạ Nhi xoay người, muốn trốn nhưng bất thành.
Khương Tình giữ chặt hai cổ tay cô, bàn tay mềm như vải lại vừa mắt với những ngón tay thon dài tỉ lệ rất chuẩn, không chút khách khí lôi xềnh xệch cô đi xa vài mét vào trong phòng tắm.
Bàn tay mang theo hơi ấm mạnh mẽ bao phủ cả cổ tay cô, hơi thở như lan như sương thoang thoảng lại càn rỡ thả nhẹ bên tai cũng làm cô mặt mũi đỏ gay như say nắng.
Sau trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt kia, lần đầu tiên trong đời Hạ Nhi phát hiện trong cơ thể mình hóa ra cũng có một 'dã thú', nhìn thấy nữ nhân ôn nhuận tao nhã như ngọc, như một 'con thỏ trắng' ngon lành cũng muốn vươn móng vuốt bắt lấy rồi xơi tái.
Hậu quả chính là bản thân cô hiện giờ thân tàn ma dại, sức lực không còn, tựa như một miếng vải rách.
Cô hối hận muốn chết a~~~
Mắt thấy phòng tắm càng lúc càng gần, cô liên tục cầu xin:
"Tình à, em tự tắm được a, thật sự là tự làm được a~~~"
Khương Tình thật sự dở khóc dở cười vì điệu bộ này của cô.
Bản thân chẳng qua chỉ muốn tắm rửa cho cô thôi, tại sao biểu hiện của cô lại giống như mình sắp cưỡиɠ ɧϊếp con gái nhà lành vậy?
Chỉ khác là tình thú hơn? Đổi địa điểm giường lớn thành phòng tắm?
Khương Tình nén cười ngồi sụp xuống, vân vê cằm cô, không nhịn được ôn nhuận nhẹ nhàng hỏi:
"Em sợ tôi cưỡиɠ ɧϊếp em trong đó à?"
Hạ Nhi nhìn thấy nụ cười đó, đầu óc lại váng vất mà vô thức gật mạnh đầu một cái.
Ngay sau đó cô nhận ra mình vừa làm gì, lại lập tức lắc đầu lia lịa, phân bua:
"Không a~~"
Khương Tình nhìn khuôn mặt nhăn tít thò lò của cô, vô cùng bình tĩnh nói:
"Nhìn mặt em rõ ràng là đang sợ."
"...."
Bổn tiểu thư chính là sợ thật.
Đồ cầm thú.
Khương Tình nhìn vẻ mặt muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong của cô liền bật cười:
"Được rồi, nào, qua đây tôi bế em đi tắm. Sẽ không làm gì cả. Tôi hứa đấy."
Hạ Nhi làm mặt mếu ôm chặt lấy chân Khương Tình, nài nỉ:
"Tình à, em thật sự tự mình tắm được. Chị tha cho em đi. Tha cho em đi mà~~~"
Bao nhiêu nhiệt tình và ý tốt của Khương Tình lúc này trở nên trơ trọi không biết để đâu sau tiếng van vỉ, nài nỉ của cô.
Khương Tình bất đắc dĩ thở dài, cúi người ôm cô vào lòng, vừa tức cười vừa tức giận:
"Em không tin tưởng tôi sao?"
Tin cái rắm ấy!!
Tin rồi bị nuốt sống lần nữa à???
Đồ cầm thú!!!
Khương Tình không biết trong vài giây ngắn ngủi ấy, trong đầu Hạ Nhi đã mắng ai đó đến máu chó ngập đầu, chỉ cười dịu dàng ôn nhu nhìn cô, vẻ mặt như đang nghiêm túc đợi câu trả lời.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, hắng giọng nói dối không chớp mắt:
"Tin."
Khương Tình cười khẽ, đưa tay hơi kéo cô ra, rồi véo má cô:
"Thật hết cách với em."
___________
Khu vực gần ngoại thành, đèn đường cũng không rực rỡ được bằng khu trung tâm thành phố. Những đoá hoa theo từng cơn gió trải xuống mặt đất, hết tầng này tới tầng khác, nhẹ nhàng thư thái.
Nữ nhân mặc đồ ngủ, một kiểu phong cách không thể đơn giản hơn nhưng khoác lên cơ thể cao gầy lại tôn lên một nét rất quý phái và cũng rất sạch sẽ.
Chỉ có điều, khuôn mặt yêu nghiệt hơi nhuốm màu mỏi mệt.
Khương Ngọc vắt chân trái lên chân phải, một tay cầm ly rượu vang, một tay đặt lên thành ghế sofa, thái độ vô cùng nhàn tản:
"Thật ra em không cần phiền như thế, tôi có thể dẫn em tới nhà hàng gần đây để dùng bữa."
Lương Hạ đứng bên cạnh bàn ăn, trên người mặc một chiếc áo thun lạnh cổ tròn màu trắng đơn giản, phom dáng khá rộng rãi thoải mái kết hợp với quần short cùng tông màu dài chạm gối, con ngươi đen láy lại lấp lánh như ánh sao, lúm đồng tiền thấp thoáng khiến người ta đắm đuối.
Tay Lương Hạ đang bận rộn dọn dẹp những món ăn trên bàn, cô cong môi cười cười:
"Vậy sao được? Ăn ở nhà mới có không khí gia đình, chị cứ ăn ở ngoài hoài sẽ không ổn."
"Tôi trước đây vốn dĩ cũng không hay về đây ngủ mà." Khương Ngọc thấp giọng nói một câu.
Lương Hạ phì cười, đem bát canh cuối cùng xuống bếp, giọng vọng lên:
"Phải rồi, trước đây chị toàn ngủ trên giường mấy cô gái khác thôi."
Khương Ngọc đang uống rượu, suýt nữa thì bị sặc, ngước mắt lên nhìn cô.
Lương Hạ có phần sầu não.
Thật ra cô không muốn mình nhỏ mọn như vậy, nhưng chả hiểu sao cứ nghĩ đến quá khứ Khương Ngọc đã từng trăng hoa đến mức nào, hiện tại lại đứng ở vị trí mà vạn người kính ngưỡng, xung quanh không thiếu nữ nhân xếp thành hàng chờ đợi được lựa chọn.
Cô vẫn là rất tự ti a.
"Tiểu Hạ Hạ, em lại suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?"
Khương Ngọc đặt ly rượu vang xuống, nhìn cô.
Lương Hạ biết mình có hơi quá lời, nhưng ngoài miệng vẫn không kiềm được mà nói ra:
"Khắp Khương thị từ trên xuống dưới đều cho rằng cô Du Tử Miên đó là tình nhân của chị. Em nghe đến mức thấy phiền đó chị biết không?"
Khương Ngọc khẽ thở dài:
"Tử Miên không phải tình nhân của chị, nhưng miệng mọc trên mặt người khác, sao chị quản được chứ?"
Lương Hạ cúi thấp đầu, sau đó chỉ tay lên đồng hồ:
"Em phải về, muộn quá rồi."
Khương Ngọc sửng sốt, đứng dậy:
"Tôi cho em đi chưa hả?"
Lương Hạ cười rất "thân thiện", đứng dậy bước về phía cửa ra vào.
Khương Ngọc ngay lập tức đuổi theo, lớn tiếng:
"Em có thể nói lý lẽ một chút không Tiểu Hạ?"
Lương Hạ tay đã đẩy cánh cửa ra, một tay liền bị Khương Ngọc giữ lại, trái tim có chút xao động, dự định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng liền ngưng bặt, cô sững người nhìn nữ nhân bất thình lình xuất hiện bên dãy hành lang gần đó.
Khương Ngọc vẫn giữ tay Lương Hạ, thấp giọng nài nỉ:
"Em vào nhà đi, chúng ta nói chuyện trước đã."
Lương Hạ giật mạnh cổ tay ra khỏi tay Khương Ngọc, lạnh giọng:
"Em cũng không muốn về đâu, nhưng em nghĩ là chị đang có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết. Không tin chị nhìn đi."
Khương Ngọc hơi giật mình, nhìn về phía ngón tay cô chỉ, lập tức bàng hoàng.
Du Tử Miên bước đến.
Nữ nhân trẻ trung với bề ngoài trông vô cùng quyến rũ, dưới ánh sáng mờ nhạt bên ngoài cửa sổ hắt vào cộng thêm ánh đèn trên hành lang, bờ vai thon gọn cùng nơi xương quai xanh lộ ra một cách đầy tinh tế.
Du Tử Miên quả thật xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp, dịu dàng nhàn tĩnh, cử chỉ cũng vô cùng tao nhã đoan trang. Mái tóc rối nhẹ của cô ta rơi xoã tự do, trông lại càng kiều mị theo một lối riêng nhất định.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà một cách vừa phải cứ thế kéo dài tới tận bên cạnh hai người, sau đó dừng lại.
Lương Hạ nhìn Du Tử Miên lại càng cảm thấy đây mới chính là hình tượng nữ nhân lý tưởng mà Khương Ngọc trước giờ luôn hướng đến.
Vẻ mặt Lương Hạ phút chốc trở nên tối sầm.
Nhưng một giây sau đó, thân thể Lương Hạ liền bị Khương Ngọc ấn lên bức tường ngay cạnh cửa. Eo bị ghìm chặt, lực rất mạnh. Khương Ngọc cúi đầu nhìn cô, nghiêm giọng:
"Tôi và Tử Miên thật sự không có gì cả, em phải tin tôi."
Môi Khương Ngọc ghé sát lại, hơi thở nặng nề:
"Tối nay đừng đi nữa, ở lại đây đi."
Tinh thần Lương Hạ như chao đảo, mặt bỗng chốc đỏ bừng, rồi lập tức đẩy Khương Ngọc ra, nhìn về phía sắc mặt lạnh lẽo của Du Tử Miên:
"Thư kí Du tới tìm chị có việc, em ở lại làm gì chứ?"
Khương Ngọc còn chưa kịp mở miệng đáp lại, Du Tử Miên đã bước đến, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Khương tổng, tôi có việc muốn báo cáo."
Khương Ngọc tâm trạng vốn dĩ đang không tốt, nghe thấy giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng đó cũng không kiêng nể gì mà phát giận, lạnh lùng nói:
"Cô có biết giờ này đã tan làm rồi không? Chuyện gì để mai lên công ty rồi nói."
Du Tử Miên nghe thấy không những không giận, ánh mắt nhìn thoáng qua Lương Hạ, lại như không hề để ý đến sự có mặt của cô, rất bình thản tiếp tục nói:
"Khương tổng, là dự án liên quan đến Du Thành, có vài chỗ tôi cần Khương tổng xem qua. Sự việc có chút cấp bách, tôi không thể không tới đây phiền Khương tổng một chút."
Khương Ngọc nhíu mày, vẫn một bộ dạng thảnh thơi hướng mặt về phía Lương Hạ, trông vô cùng nhàn nhã, nói thẳng:
"Không quan tâm."
Du Tử Miên liếc nhìn Lương Hạ, ánh mắt thản nhiên như không.
Lương Hạ quả thực rất khâm phục sự táo bạo của Khương Ngọc lúc này, liếc nhìn nữ nhân đang thấp thỏm đứng bên cạnh mình với vẻ mặt chẳng mấy quan tâm, đành lên tiếng mở lời:
"Chị cứ giải quyết công việc đi. Mai em sẽ tới."
Dứt lời, Lương Hạ nhón chân hôn lên môi Khương Ngọc một cái, cười đến khoé mắt cũng cong cong, không đợi Khương Ngọc hoàn hồn đã xoay người rời đi.
Du Tử Miên nhìn thấy tình cảnh ấy, bàn tay nắm bên cạnh bất giác siết lại thật chặt, ánh mắt tối tăm mù mịt.
_______
Lương Hạ rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại Khương Ngọc và Du Tử Miên.
Khương Ngọc ngồi nơi ghế sofa, chân bắt chéo rất thoải mái, khẽ ngã lưng ra sau, mái tóc đỏ rượu cùng đôi mắt đào hoa sắc sảo, nụ cười nhạt nơi khoé miệng vừa lạnh vừa ấm khắc đậm vào đáy mắt lẫn tâm trí của Du Tử Miên.
Nơi hàng mi dày rậm khẽ lay động, mi tâm dần chậm mở, vô tình lại bị thứ ánh sáng trong phòng làm chói mắt.
Dáng vẻ Khương Ngọc đúng là yêu nghiệt bằng nhắng nhưng vẫn tôn lên được sự cao quý, quyền lực tuyệt đối.
Du Tử Miên chớp chớp mắt, cố nuốt nước bọt để trấn tĩnh bản thân.
Bên ngoài, trời nổi lên những cơn gió không ngừng làm cô ta có phần rùng mình.
Du Tử Miên bước đến tủ rượu, chậm rãi nhấc lên một chai rượu vang. Dòng rượu thượng phẩm sóng sánh được rót vào ly thuỷ tinh trên tay, len lỏi qua vài viên đá sắc nhọn trong suốt như pha lê.
Du Tử Miên nâng lấy ly rượu đưa ngang mũi mà hít nhẹ, một tay đưa ly rượu còn lại cho Khương Ngọc.
Khương Ngọc đưa tay ra nhận lấy.
Du Tử Miên chậm rãi tao nhã uống một ngụm rượu, khuôn mặt xinh đẹp dường như rất cảm thụ, tia mắt ánh lên sự hài lòng, cười khẽ:
"Khương tổng thật biết thưởng thức."
Rãnh môi Khương Ngọc thoáng cong nhẹ, cánh môi gợϊ ȶìиᏂ chạm vào miệng ly thuỷ tinh lành lạnh, đem dòng rượu sóng sánh bên trong chảy vào trong cơ thể.
Cả hai người không nói gì nữa, chậm rãi thưởng thức mùi vị của loại rượu ngon đắt giá.
Một lúc sau, cánh môi tinh tế của Khương Ngọc thoáng cong nhẹ, nhướng mày cao giọng nửa như khen ngợi, nửa như trêu chọc:
"Tửu lượng của Tử Miên thật tốt."
Du Tử Miên nghe thấy liền cười, cô ta lắc vòng eo mảnh khảnh đi tới trước mặt Khương Ngọc.
Nữ nhân khuôn mặt nhuộm một màu hồng phấn, hương rượu mê hoặc hoà lẫn vơi mùi hương quyến rũ của cơ thể, cánh môi mềm như hoa đào vụng về áp xuống môi Khương Ngọc.
Khương Ngọc bất động, không hề có phản ứng.
Du Tử Miên chỉ cảm thấy bờ môi nữ nhân đối diện thật bạc tình, lạnh lẽo. Tâm can cô ta chợt nhói đau đến rã rời, rõ ràng Khương Ngọc không hề có một động thái nào phản ứng lại với hành động của cô ta.
Cô ta mở mắt, cánh môi vẫn tham luyến đặt trên môi Khương Ngọc không rời đi.
Hai cánh môi áp vào nhau gần thế này, mà cô ta lại thấy xa đến vạn dặm.
Khương Ngọc vẫn lạnh lùng, không hề biểu lộ một chút xúc cảm.
Đáy lòng Du Tử Miên thoáng chốc sụp đổ, tuyệt vọng rời bỏ cánh môi mà mình từ lâu tham luyến.
Cô ta khép hờ mắt, hàng lệ như châu rơi lả chả lên gương mặt kiều diễm động lòng người.
Bản thân cô ta tham luyến một người, vì người đó mà bất chấp thân phận, đổi lại chính là sự tan lòng nát dạ đến đau đớn.
Khương Ngọc chậm rãi cúi đầu, thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn Du Tử Miên lấy một cái.
"Tử Miên. Đúng là chúng ta từng có một khoảng thời gian vui vẻ với nhau, nhưng cô nên nhớ. Hiện tại — tôi đã có bạn gái rồi."
Giọng Khương Ngọc lạnh lẽo, không nghe ra một chút cảm xúc nào.
Du Tử Miên bật cười, môi đỏ mọng cong lên trên da thịt như tuyết, sóng mắt lưu chuyển, phảng phất các nơi toàn thân đều có thể chảy ra nước, lời nói thốt ra tràn ngập khổ sở:
"Khương Ngọc, khi xưa người chị yêu là Dung Lạc, em đành ngậm ngùi thừa nhận bản thân thua cuộc, rút lui không một lời oán than. Nhưng lúc này chị lại quen một người khác, bản thân cô ta so với Dung Lạc thật sự không đáng nhắc đến. So với em, cô ta còn thấp kém hơn không biết bao nhiêu lần. Chị..."
Khương Ngọc nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
"Du Tử Miên!!!"
Du Tử Miên cười càng điên cuồng, vẫn nhất quyết không buông tha, từng câu từng chữ phun ra trong sự phẫn nộ:
"Hai bác nhất định không bao giờ chấp nhận Lương Hạ. Chị biết rõ mà. Gia thế khác nhau một trời một vực, chị nghĩ gia đình chị sẽ chấp nhận Lương Hạ sao? Chuyện chị thích nữ nhân đã là một đả kích không nhỏ với bác gái. Hiện giờ vì Chủ tịch Khương mà gia đình chị đã có cái nhìn khác đi. Nhưng về môn đăng hộ đối, Lương Hạ chắc chắn không thể nào bước chân vào Khương gia được."
Dứt lời, Du Tử Miên chậm rãi ghé sát người lại gần Khương Ngọc, môi mọng đỏ cong lên một nụ cười quyến rũ yêu mị:
"Khương Ngọc. Bác gái nói với em, nếu là em, bác ấy sẽ chấp nhận. Em cũng từng là người yêu của chị, dù thời gian chúng ta ở bên nhau không tính là dài, nhưng em và chị cũng từng bên cạnh nhau rất vui vẻ mà."
Khương Ngọc hất mạnh tay Du Tử Miên ra, nghiêm giọng cảnh cáo:
"Du Tử Miên. Cô đủ chưa?"
Du Tử Miên bị đẩy ra, cũng không hề tức giận, càng lạnh lẽo mở miệng đay nghiến:
"Lương Hạ chưa biết phải không? Chưa biết chuyện em và chị đã từng ngủ với nhau ấy. Nếu Lương Hạ biết chị để một nữ nhân đã từng ngủ với chị một khoảng thời gian dài như vậy ở bên cạnh, ngày ngày tiếp xúc thân mật, có phải sẽ rất thất vọng không?"
Khương Ngọc lúc này đã thật sự nổi giận, ngay lập tức đứng bật dậy.
"Du Tử Miên. Cô đừng nghĩ tôi không dám đuổi cô."
Du Tử Miên không hề yếu thế, cười đến càng mị hoặc rực rỡ:
"Chị còn muốn đuổi cả em đi sao? Khương Ngọc! Quá khứ của em và chị nếu dễ xoá nhoà đến như vậy, em đã không xuất hiện ở đây."
Khương Ngọc nghe thấy liền phẫn nộ, tức giận nhìn Du Tử Miên chằm chằm.
"Em nhất định sẽ kéo chị trở về bên cạnh em. Khương Ngọc — chị là của em." Du Tử Miên lớn tiếng khẳng định.
Khương Ngọc nghe thấy liền cười lạnh.
Ai ai cũng nói sinh ra trong gia đình giàu sang sẽ vinh quang hiển hách lắm. Nhưng còn những cô đơn tịch mịch đằng sau những rực rỡ ấy thì sao?
Khương Ngọc lại rót thêm ly rượu nữa rồi ngửa cổ uống cạn.
Đặt ly rượu rỗng xuống bàn, Khương Ngọc lạnh lùng nhìn Du Tử Miên, thấp giọng nói từng câu từng chữ:
"Tôi không yêu cô. Du Tử Miên. Đoạn tình cảm trước đó giữa tôi và cô là người tình ta nguyện, đã qua rồi thì không còn chút gì nữa. Đừng lôi chuyện cũ ra uy hϊếp tôi. Tiểu Hạ cũng không xa lạ gì với quá khứ không mấy tốt đẹp đó, cô ấy đã chấp nhận ở bên cạnh tôi bao năm qua, sẽ không thể vì chút thủ đoạn của cô mà rời xa tôi đâu."
________