Sắc trời rất tối, mặt trăng đã lên đến ngọn cây, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống khu vườn hoa hồng trải dài, chìm vào trong bóng đêm tịch mịch.
Hạ Nhi ngồi bên cạnh Khương Tình, cô ngồi im không nhúc nhích, gò má phơn phớt như cánh đào, Khương Tình vòng tay muốn ôm lấy cô, nữ nhân mềm mại, tình yêu trong lòng dành cho cô càng lúc càng thêm đậm, càng muốn lại gần cô thêm chút nữa.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình đang muốn ôm lấy mình, bản thân bị bao bọc trong mùi hương như lan như sương thoang thoảng, cảm giác như ngạt thở. Cô hơi nghiêng chân ra ngoài, kiềm chế chút tê dại ở hai chân mà đứng dậy.
Vừa định bước vào trong biệt thự, ai ngờ cả người bỗng nhẹ nhàng.
Trong lúc cô đang hoàn toàn khϊếp sợ, nữ nhân nào đó ở phía sau đã lặng im không một tiếng động đưa tay bế ngang cô lên.
"Tô Thịnh, tàn tiệc đi."
Khương Tình bỏ lại một câu, ngay sau đó là trước sau như một nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, thậm chí cũng không quay đầu lại liếc nhìn đám khách mời một cái, không ngừng cước bộ bế thẳng cô tiến tới bậc thang.
Tô Thịnh nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Hạ Nhi, cười thầm trong bụng.
Chậc chậc, gia chủ nhà hắn thật là quyết đoán, cũng không sợ người khác nhìn thấy nha.
Bước chân của Khương Tình dài ngắn vừa phải, vòng qua hành lang, bước thẳng vào trong phòng dành cho khách ở lầu ba.
"Thả em xuống."
Hạ Nhi cảm thấy mặt nóng lên, vội vàng nói.
Nhưng Khương Tình lại không để ý đến cô, phía trước truyền tới thanh âm rất khẽ của La quản gia.
"Tiểu thư, đồ đạc ở căn phòng..."
Bước chân của Khương Tình hơi ngừng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn khuôn mặt Hạ Nhi đang nghẹn đỏ túng quẫn, rồi lại tiếp tục đi về phía trước, vòng qua người nói chuyện, thấp giọng phân phó:
"Chuẩn bị lại như cũ đi."
La quản gia cúi đầu đáp "vâng" một tiếng, ngay sau đó chậm rãi xoay người rời đi.
Ánh trăng sáng ngời bên ngoài bất chợt xuyên qua rèm dừng trên khuôn mặt Khương Tình, lưu lại bóng mờ, trong nháy mắt phảng phất như một người ở giữa ngoài sáng và bóng tối, Hạ Nhi không thể nhìn rõ khuôn mặt nữ nhân đang ôm mình trong lòng.
Khương Tình đợi người hầu mở cửa phòng khách, ngay lập tức bước vào đặt nhẹ cô lên giường, trầm giọng:
"Em thay bộ váy trên người ra, tắm đi."
Giọng nói của Khương Tình rất nhẹ, ánh mắt thật ấm áp hòa dịu, tình cảm như phát ra từ tâm can.
Vừa nói, tay Khương Tình vừa dùng sức vuốt vuốt đầu của cô, ngón tay như ngọc cùng động tác vô cùng dịu dàng, tựa hồ muốn văn vê cái gì vậy.
Hạ Nhi trợn mắt nhìn Khương Tình một cái.
Cái trừng mắt này của cô không bằng nói là giận đi, sóng mắt lưu chuyển, vô cùng kiều mị, mặc dù không phải là cố tình thể hiện, nhưng loại kiều mị không tự chủ này làm cho Khương Tình không cách nào dời mắt khỏi cô được.
Tay hai người nắm chặt vào nhau, tay Khương Tình thì ấm áp, tay của cô lại mát lạnh, rất nhanh liền dung hợp thành một loại nhiệt độ, rung động đến tận tâm can.
Giữa ngón tay Khương Tình có chút tình ý xuyên thấu qua đầu ngón tay của cô, lưu chuyển ở nơi da thịt tiếp xúc nhau, vương vấn quấn quanh.
Hạ Nhi nghĩ ngợi một chút, nhìn xuống bộ lễ phục đã sớm không ra hình ra dạng, gật nhẹ đầu.
______
Bầu trời giống như là một tấm rèm che sâu thẳm, trăng tròn và sáng như đĩa ngọc treo trước mặt, ánh trăng sáng ngời nhưng cũng vô cùng tịch mịch, lành lạnh.
Ánh đèn trong phòng khách màu vàng tơ, sắc màu êm dịu, tăng thêm cảm giác bình yên.
Bầu không khí trong phòng tắm hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có những ngón tay thon dài của Khương Tình đang chậm rãi lướt qua tấm lưng nhẵn mịn của cô, mang theo tiếng nước róc rách.
Nước ấm nóng khiến mỗi một lỗ chân lông mệt mỏi rã rời đến đau đớn trên người Hạ Nhi nở ra trong nháy mắt, ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn lên.
Da thịt tuyết trắng, dáng người yểu điệu, một vẻ yêu kiều trong hơi nước mịt mờ, nữ nhân ngâm mình trong nước da thịt nhẵn nhụi, mềm mại, bị hơi nước ấm nóng huân đến phấn hồng như đào mật, khiến người ta nhìn mà muốn cắn một miếng.
Khương Tình chậm rãi dùng ngón tay như ngọc vuốt ve cần cổ tinh tế của cô, lên bờ vai trắng nõn, lại lướt xuống những đường cong uốn lượn mê người kia, đôi mắt nâu sẫm thoáng nhìn một giọt hơi nước ngưng kết trên bờ vai thon gầy, sau đó chảy xuống nụ hoa non nớt kiều kiều trước ngực Hạ Nhi, lại nhìn tới vòng eo mảnh khảnh, mái tóc nâu dài như rong biển trôi nổi làm nền cho cô trở nên mỏng manh giống một đoá sen mới chớm nở.
Hạ Nhi ngồi trong bồn tắm, cảm giác mà cô có thể nhận thấy chính là ngón tay Khương Tình mang theo một loại nhiệt độ chết người, như thờ ơ lại như nhiệt tình mà dao động phía sau lưng mình, xúc cảm kỳ dị đó khiến toàn thân cô run rẩy.
Cô vốn nghĩ Khương Tình sẽ ra ngoài đợi cô tắm xong, nhưng rất nhanh cô lại phát hiện mình sai rồi.
Khương Tình chính là bá đạo ngang ngạnh đem cô cởi sạch sẽ, sau đó bất chấp việc trên người có vết thương, tự mình tắm cho cô.
Hiện giờ hai thân thể dính chặt như thế này khiến cô nhạy cảm phát hiện nơi mềm mại phập phồng trước ngực mình tiếp xúc với làn da co giãn nhẵn nhụi của nữ nhân đối diện, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, lại không biết làm sao, tiến lui đều không được.
Dường như Khương Tình lại rất thích thú với dáng vẻ quẫn bách xấu hổ của cô, lập tức nhướng mày cười cợt:
"Bảo bối. Mặt em đỏ rồi kìa, có vẻ em cũng nhiệt tình quá nhỉ."
"Làm sao so được với chị!"
Hạ Nhi phản bác, bên ngoài cười nhưng trong không cười, đôi mắt hổ phách xoay chuyển nhìn sang hướng khác để tránh né.
Đầu ngón tay như ngọc lạnh của Khương Tình đột nhiên đưa ra, khẽ nâng cằm cô lên, nhàn nhạt nói:
"Tôi đúng là rất nhiệt tình với em."
Hạ Nhi nghe xong lại đỏ mặt.
Cô nhìn khóe môi cười ôn nhuận dịu dàng của Khương Tình, giống như hơi ấm mùa xuân, cực kỳ mê người, khiến ánh mắt cô lóe lên một tia khác thường, thừa nhận:
"Đúng là chị rất nhiệt tình. Tắm cũng phải tắm cùng mới cảm thấy thoả mãn."
Khương Tình cười khẽ, hơi cúi đầu hít ngửi hương thơm cực kỳ thơm mát trên người Hạ Nhi, nửa cười nửa không nhẹ giọng quyến rũ bên tai cô:
"Muốn tôi thoả mãn thì em phải nhiệt tình hơn chút nữa."
Toàn thân Hạ Nhi run lên, cô chỉ cảm thấy hơi thở của Khương Tình đang dính sát vào vành tai mình, âm thanh kia như một con rắn nhỏ linh hoạt liếʍ láp bên tai, nguy hiểm lại ngọt ngào, khiến mỗi tấc da thịt trên người cô đều trở nên mẫn cảm đến kì lạ, còn không nhịn được mà rùng mình.
Gương mặt cô ửng hồng, có chút xấu hổ muốn đẩy mặt Khương Tình ra xa, nữ nhân này sao có thể nói những lời... vô sỉ theo một cách ngon ngọt như vậy.
Khương Tình cười khẽ, cánh tay dài vòng quanh, vững vàng cố định cô trong lòng mình, dường như rất có hứng thú với lỗ tai trắng nõn đang ửng đỏ kia, môi mỏng như son hé mở, cắn nhẹ lên vành tai cô:
"Bảo bối. Đừng xấu hổ. Tối nay thoả mãn tôi đi."
Nghe câu nói e ấp khiêu gợi ấy, tay chân Hạ Nhi như nhũn ra, cơ thể trần trụi run lên, cô có chút thẹn quá hoá giận, mỗi lần ở cạnh Khương Tình đều như thế, cảm xúc của cô trở nên hỗn loạn, trái tim cũng đập đến điên cuồng. Nữ nhân này lại không biết thế nào là tiết chế, luôn dùng những lời nói ái muội chọc cho cô phải xấu hổ.
Hạ Nhi cắn răng đẩy Khương Tình một cái, đứng bật dậy.
Thân hình nữ nhân mịn màng lại tuyệt mỹ vừa bước ra khỏi làn nước sóng sánh, Khương Tình vừa cười tươi như hoa nở, vừa nhanh tay nắm mắt cá chân trơn tuột của cô mạnh mẽ kéo về:
"Đừng khách khí, tôi tự nguyện mà."
Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi gào lên:
"Nhưng em không tự nguyện! Chị có biết bản thân mình đang bị thương hay không vậy?"
Khương Tình bật cười, gương mặt tinh xảo tuyệt luân đến hồn xiêu phách lạc, mặt mày không cười đã chứa ba phần tình, hiện tại lại tình ý triền miên mười phần, còn mang một hơi thở tối tăm kỳ lạ.
Ánh mắt nâu sẫm ẩn hàm xuân sắc, nhướng mày tà khí nhìn cô, mái tóc đen dài rơi lả tả trên bờ vai trắng nõn, vết thương được xử lý hơi nhiễm một mảng đỏ càng phát ra sắc thái kiều mị yếu đuối, khóe môi mỏng ôn nhuận nhếch lên một nụ cười vừa bá đạo vừa kỳ lạ.
Thân thể trần trụi của cô bị Khương Tình kéo ngược trở về, ngón tay mờ ám từ phía sau lưng vẽ một đường đi xuống, lại dừng trên mông của cô.
Hạ Nhi nghẹn một hơi, lọn tóc nâu dài trong làn nước trôi dạt vô định, Khương Tình chậm rãi đưa ngón tay như ngọc vớt một lọn tóc mềm ướt sũng lên, khẽ quấn vài vòng trên ngón tay tinh mỹ:
"Em lo cho tôi sao? Sức khoẻ tôi tốt lắm."
Giọng nói trầm thấp rất khẽ, chọc cho người nghe mê mẩn đến rụng rời, thần hồn điên đảo.
Hạ Nhi tức giận rút lọn tóc của mình bị nữ nhân nào đó nắm trong tay về.
Khương Tình nhìn khuôn mặt tức giận của cô, khóe mắt cong lên giống như đóa mạn đà la nở rộ, lông mi dài đen hoa mỹ hất bóng đen xuống gương mặt trắng nõn như ngọc, cười đến thanh nhuận vui vẻ.
Một lát sau lại cúi đầu cắn vành tai cô, chậm rãi liếʍ mυ'ŧ, nỉ non mê hoặc:
"Cuối cùng thì em cũng trở về bên tôi rồi. Bảo bối..."
Hạ Nhi mím môi, mái tóc nâu dài như rong biển bị Khương Tình dùng ngón tay rẽ ra, để lộ chiếc gáy ngọc uốn lượn nhẵn nhụi sáng bóng đến kỳ lạ, giống như viên đá quý đẹp đẽ mê hoặc người ta chạm vào. Bộ ngực cô phập phồng lên xuống, nụ hoa trước ngực đỏ tươi diễm lệ, ướŧ áŧ mị hoặc, như đang chực chờ nở rộ. Toàn bộ thân thể vì xấu hổ mà hiện ra trạng thái căng thẳng.
Khương Tình vươn đầu lưỡi liếʍ xuống cần cổ thon dài của cô, lưu lại những dấu hôn trên da thịt mềm mại, từng đoá hoa màu đỏ phủ lên từng tất trên thân thể Hạ Nhi, nổi bật trên bầu ngực trắng như tuyết, mê người đến khác thường.
Hạ Nhi cố gắng tránh né những nụ hôn đang rơi xuống khắp người mình, vừa thở hổn hển vừa nói:
"Chị là chó sao? Cứ thích liếʍ người ta mãi thế?"
"Sở thích cá nhân." Khương Tình bình tĩnh đáp.
Sở thích cá nhân là sao?
Excuse me...
Hạ Nhi cắn môi, lại lần nữa đứng bật dậy từ trong làn nước ấm áp, tay với lấy khăn phủ nhẹ lên người.
"Chị đi ra ngoài ngay cho em." Hạ Nhi gằn giọng.
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười một tiếng, sau đó lại bất đắc dĩ mà thở dài, tao nhã vô song chậm chạp bước ra khỏi bồn tắm, với tay lấy chiếc áo choàng ngủ khoác lên người, vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn đẩy cửa đi ra ngoài.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình vừa rời khỏi, ngay lập tức khoá trái lại cửa phòng tắm.
Đề phòng sói vẫn hơn, cô còn chưa muốn bản thân sa đoạ trong du͙© vọиɠ.