Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 304: Đại tiệc

Ngoài cửa sổ trời đã sáng bừng.

Hôm nay là một ngày nắng.

Thành phố tràn ngập ánh nắng vàng rực rỡ khiến người ta cảm giác ấm áp, thoải mái.

Hạ Nhi ngồi trước giá vẽ, một tay bê khay đựng màu, một tay cầm bút lông.

Trên lớp vải vẽ trước mặt vẫn là những sắc màu nhạt nhoà, cô vung tay vài nét vẽ, bức tranh dưới ngòi bút càng lúc càng rõ nét.

Khuôn mặt nữ nhân diễm lệ lại tươi sáng hiện lên lớp vải, tay cô run lên, màu đỏ của màu vẽ lập tức dính vào đầu ngón tay cô, giống như một đóa anh túc đang bung nở.

Hạ Nhi nhìn chằm chằm lớp vải vẽ, cô chợt bàng hoàng.

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã vẽ gương mặt của Khương Tình, những nét vẽ thuần thục như đã vẽ ra cả trăm ngàn lần.

Tay cô bất thình lình run lên một cái, bút lông trên tay rơi xuống sàn nhà.

Màu sắc trên ngòi bút bê bết một mảng dưới sàn.

Cô lập tức đứng dậy, cả khay màu đổ lên váy, thấm đẫm cả một mảng vàng xanh đỏ tím.

Sắc mặt cô vừa gượng gạo vừa nhợt nhạt, đôi mắt hoảng hốt không biết bản thân bị làm sao...

Khi gió thổi qua cửa sổ, mang theo chút ấm áp của mùi nắng sớm, cô cảm thấy khóe mắt hơi lạnh. Khi giơ tay lên gạt đi mới nhận ra mí mắt ươn ướt.

Trong một ngày ấm áp như thế này, gió thổi qua bất chợt lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến lệ của cô, phải không?

Hạ Nhi nhìn vào lớp vải, nhìn khuôn mặt nữ nhân ôn hoà lãnh đạm kia.

Chợt cô bật cười, yêu nhau khắc sâu tận cốt tủy, ba năm xa cách đau khổ đến tột cùng.

Những năm trôi qua nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trái tim cô chưa từng rời xa.

Cô đã tự lừa dối mình, suốt ba năm trời.

Ba năm nay, cô vẫn đang cố gắng thích ứng, tập quên những tháng ngày có Khương Tình bên cạnh, tập quên những ôn nhu săn sóc...

Sau đó, là tập quen với những ngày tháng vờ như chưa từng đánh mất bản thân.

Cho dù cô luôn tự nhủ rằng mình có thể lãng quên nữ nhân đó, nhưng trong tiềm thức vẫn không thể quên được.

Hạ Nhi mím môi, cô giơ tay kéo một lớp vải trắng để che lên bức tranh vừa vẽ, rồi đẩy nó vào một góc trong phòng.

Cô xoay người đi ra khỏi phòng vẽ, tới cửa sổ ngoài phòng khách kéo rèm ra. Nhìn thành phố S này không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để chứa đựng ký ức cả đời của một con người.

Hạ Nhi xoay người đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, chậm rãi co hai chân lên, vòng tay ôm lấy hai chân, vùi toàn bộ khuôn mặt vào đầu gối, từ trái tim đến cơ thể đều run lên bần bật, muốn khống chế cũng không khống chế nổi.

Bên ngoài có tiếng mở cửa, Hàn Tịch bước vào liền nhìn thấy cô co ro một góc trên sô pha, đôi mắt màu nâu nhạt trầm xuống, nhẹ thở dài.

Hàn Tịch bước đến trước người cô, khom xuống vòng cánh tay kéo bàn tay của cô lên.

Bàn tay của cô lạnh ngắt, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều không có một chút nhiệt độ nào.

Cơ thể Hạ Nhi run nhè nhẹ, tay Hàn Tịch nắm chặt tay cô lại, cô cảm giác có một chút ấm áp đang lan tỏa quanh người mình, là nhiệt độ của lòng bàn tay nữ nhân đối diện cô. Hạ Nhi ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng vô cùng bình thản, thậm chí còn không hề có một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt mỹ lệ ấy.

Cô nhìn Hàn Tịch rất lâu rồi hỏi:

"Mấy ngày vừa qua, cô đã đi đâu?"

Cô hiểu rất rõ Hàn Tịch.

Ba năm qua, dù tối hôm trước có ngủ muộn hay mệt mỏi thế nào, ngày hôm sau Hàn Tịch vẫn sẽ thức dậy đúng theo đồng hồ sinh học cố định mà làm bữa sáng cho cô, chăm sóc cô từng chút.

Nhưng ba ngày qua, Hàn Tịch đột ngột biến mất.

Cô không hỏi tới, cũng không tìm. Nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho nữ nhân này. Dù sao, khoảng thời gian sáu năm bên cạnh nhau không dài cũng không ngắn, nó sớm đã khiến cô xem Hàn Tịch là người thân của mình.

Hàn Tịch trước mắt cô bây giờ sắc mặt vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng và rất nhạt. Vẫn là một khuôn mặt tuyệt đẹp như tượng tạc lại không một chút cảm xúc, vô cảm.

Trên người mặc đơn giản một chiếc áo phông màu cà phê đậm, bên dưới là một chiếc quần mặc ở nhà màu đay.

Hàn Tịch vốn ở đối diện căn hộ cô, nhưng trước giờ rất ít khi ăn mặc thoải mái như vậy.

Hàn Tịch nhìn cô một lúc, thấp giọng nói:

"Tôi sẽ làm vài món cho em. Đợi tôi."

Dứt lời liền buông tay cô ra, xoay người đi vào bếp.

Chỉ một lát sau, bàn ăn đã đầy ắp.

Đồ Tây kết hợp đồ Trung, món nào cũng tinh tế, hơn nữa, trông giống như được làm ra từ một đầu bếp nhất đẳng, vô cùng mỹ vị.

Hạ Nhi ngồi trên bàn ăn, cảm thấy l*иg ngực bí bách. Cô đang đọc những bài báo trên mạng, bỗng dưng thấy khó chịu vô cớ.

Toàn là tin tức về Khương Tình ngày tuyên bố về sự xuất hiện của nữ chủ nhân Khương gia dưới khu chung cư nhà cô.

Cô hiểu quá rõ sức ép của dư luận.

Vốn dĩ những chuyện phát sinh trong giới hào môn là vô cùng bí ẩn, đột ngột xuất hiện một tin tức động trời như vậy, với tâm lý hóng chuyện của những người nhàn rỗi, trong một thời gian ngắn, độ hot của sự việc đó không thể thuyên giảm cũng là hết sức bình thường.

Những lời bàn tán đồn đại lan khắp trời như từng lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim cô.

Phát ngôn của một số tờ báo chính thống đã bị dẹp yên, nhưng vẫn còn một số nguồn tin nhỏ lẻ khác xuất hiện về sự kiện hôm ấy, khí thế hùng hổ không hề thua kém gì các tờ báo lớn.

Một số bài báo nhắc đến sự kiện tối nay — buổi tiệc gia tộc.

Rất nhiều ý kiến cho rằng nó là buổi tiệc ra mắt nữ chủ nhân của Khương gia.

Dù sao là đại tiệc ba năm mới diễn ra một lần, thời điểm vô cùng thích hợp.

Hạ Nhi thở dài.

Dù sao cô cũng đã quyết định sẽ không đến buổi tiệc đó.

Hạ gia trước giờ không cần phải có quan hệ mật thiết hay gắn kết với các gia tộc khác, vì thế buổi tiệc thiếu một người đại diện Hạ gia cũng không phải là không thể được.

Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Tịch đang đứng bên cạnh bếp, nữ nhân đứng ngược chiều ánh sáng, cái bóng hắt xuống mặt sàn trơn nhẵn, cô có chút không quen với phong cách không thể đơn giản hơn này của Hàn Tịch.

Tuy rằng rất đẹp, chiếc áo đơn giản khoác lên cơ thể cao gầy mảnh mai kia, tôn lên một nét rất quý phái và cũng rất sạch sẽ, có chút... thánh khiết.

Thánh khiết đến nỗi như có thể gột rửa được tâm linh.

Hàn Tịch quay đầu lại, trông thấy cô đang nhìn mình, con ngươi nâu nhạt mờ sương, lộ ra vẻ đẹp mông lung mỹ diệu.

Lòng bàn tay Hàn Tịch đột nhiên trở nên nóng bỏng, tiếng tim đập dường như cũng có thể truyền vào tai, trong lòng trôi qua vô số ý nghĩ, cuối cùng vẫn đè nén lại, cười nói:

"Sao còn chưa dùng bữa?"

Đôi môi hồng nhuận mịn màng của Hàn Tịch cong lên thành nụ cười dịu dàng hoà nhã.

Hạ Nhi có chút giật mình.

Cô thật sự không quen một Hàn Tịch như vậy nha.

Chất giọng trầm ấm dày dặn của Hàn Tịch lọt vào tai, Hạ Nhi bỗng cảm giác đầu óc mình có vài phần bị choáng váng.

Thế nhưng trái tim cô tỉnh táo hơn bao giờ hết, lập tức ôm chặt lấy ngực, nhíu mày:

"Hàn Tịch, cô có thể trở lại như cũ không?"

Hàn Tịch nhìn khuôn mặt nhăn tít thò lò của cô, vô cùng bình tĩnh nói:

"Hạ tiểu thư. Tôi vẫn là tôi, chỉ là thay đổi một bộ quần áo thôi. Cô đừng làm vẻ mặt gặp ma như thế."

Hạ Nhi cụp mắt, dự cảm nào đó lại len lỏi vào trái tim, khiến cô muốn bỏ chạy khỏi đây ngay lập tức.

"Ăn đi." Hàn Tịch nhẹ giọng nhắc nhở.

Hạ Nhi nhất thời ngẩn ngơ, buột miệng bịa một cái cớ:

"Hình như dạ dày tôi có vấn đề, ăn không nổi. Thôi thì..."

"Hạ tiểu thư. Tôi là bác sĩ, nếu cô không muốn tôi xem bệnh cho cô, hiện tại tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện." Giọng Hàn Tịch rất trầm ổn, vô cùng bình thản.

"Bỗng nhiên tôi lại không thấy đau dạ dày nữa rồi." Hạ Nhi ngay lập tức ngồi thẳng lưng, nói rất quả quyết.

"Vậy thì tốt."

Dứt lời, Hàn Tịch bước tới, cứ thế ngồi xuống đối diện cô.

Hạ Nhi vươn tay lấy một miếng bánh mì bỏ vào miệng, vừa nhai vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Hàn Tịch không nói gì cứ nhìn mình chằm chằm, trong lòng bắt đầu nổi gai ốc:

"Ăn đi chứ, cô nhìn tôi làm gì?"

Hàn Tịch cười khẽ, tự rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm.

Nước không mùi không vị, uống vào miệng cũng nhạt nhẽo như thế.

Phòng ăn sát cạnh cửa sổ, mượn được chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, rơi xuống sống lưng thẳng tắp của Hàn Tịch, tạo thành những bóng sáng mờ mờ ảo ảo.

Với ánh sáng này, Hạ Nhi nhìn thấy rõ đôi mắt nâu nhạt kia, không còn vẻ thoải mái ban nãy, thậm chí còn có phần nặng nề.

Hàn Tịch lên tiếng:

"Tối nay..."

"Tôi không đi."

Hàn Tịch có lẽ không ngờ rằng cô sẽ thẳng thừng trả lời nên hơi sững người, lát sau mới nói:

"Cũng tốt."

"Tôi đâu có ngốc."

Hạ Nhi tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nhen nhóm một sự khác lạ.

Cô không biết Hàn Tịch hỏi cô như vậy có mục đích gì, trước giờ Hàn Tịch không hề quan tâm đến những buổi tiệc, cũng chưa từng gượng ép cô làm bất kì điều gì cô không thích, luôn suy nghĩ chu đáo hết mức đến tâm tư của cô.

Nếu không đoán ra được cô không muốn đến Khương gia thì có chút lạ.

Cô nhìn Hàn Tịch, lại không thấy Hàn Tịch có động đậy gì.

Cô ngẩng đầu, quan sát vẻ mặt Hàn Tịch với vẻ khó hiểu:

"Có chuyện gì sao?"

Hàn Tịch nhìn cô cười rất nhẹ, cuối cùng nhẹ nhàng nói:

"Không có gì đâu."

"Khụ.."

Đột ngột một trận ho khan không dứt vang lên.

Hàn Tịch ngẩng đầu, ngay lập tức đứng dậy bước nhanh tới bên cạnh cô, một tay dùng lực vỗ lên lưng, một tay nhấc bình nước rót ra cốc đưa cho cô, ấm giọng:

"Chậm một chút.."

Hạ Nhi ho sặc sụa, tay nhận lấy cốc nước uống một hơi, cô nuốt bánh mì quá vội nên bị nghẹn, cổ họng đau rát.

Hàn Tịch thấy cô đã ổn thì cười khẽ:

"Thoải mái chưa?"

Vừa dứt lời, cánh tay theo đà ôm chặt cô vào lòng.

Hạ Nhi sững người.

Hàn Tịch càng ôm càng siết chặt hơn.

Lưng của cô dựa sát vào ngực Hàn Tịch, bao bọc lấy người cô là mùi hương trầm ấm quen thuộc, chỉ cần lúc này hơi ngước mặt lên là sẽ chạm được vào chiếc cằm của Hàn Tịch.

Kiểu gần gũi này luôn khiến người ta hoang mang tột độ.

"Đừng động..."

Chất giọng trầm ấm mềm mại theo vành tai leo thẳng vào trái tim cô, cả hơi thở ấm nóng nơi bờ môi đang dán sát rạt vào bên tai cô cũng như đang thiêu đốt con tim vậy.

Cô lắc đầu, muốn lập tức né tránh sự mờ ám này nhưng cánh tay Hàn Tịch lại vô cùng kiên cố, vững chãi.

Hàn Tịch thấy cô có ý muốn kháng nghị, nụ cười càng trầm hơn:

"Em có thể cân nhắc việc ở bên cạnh tôi không? Tôi muốn chăm sóc em."

Câu nói ấy khiến trái tim Hạ Nhi cuộn trào.

Cô bỗng thấy vành tai nóng rần lên, cô quay đầu lại nhìn Hàn Tịch theo phản xạ:

"Không phải cô vẫn đang chăm sóc tôi sao?"

Ánh mắt nâu nhàn nhạt của Hàn Tịch như ngậm cười, nghiêng đầu nhìn cô, im lặng không nói.

Chẳng hiểu sao, Hạ Nhi bỗng thấy nghẹt thở trong khoảnh khắc, một thứ cảm xúc nào đó dâng lên khiến cô hoảng sợ.

Sáu năm rồi, cô vẫn chưa từng nhìn thấu con người của Hàn Tịch, cho dù trước mặt cô vẫn là bộ dạng trầm ổn tươi cười đấy nhưng cô vẫn không suy đoán được hoàn toàn suy nghĩ trong đầu nữ nhân này, ngay cả những việc Hàn Tịch làm, quá khứ và tất cả mọi thứ.

Cô biết, một nữ nhân không nhìn thấu được mới là sự đáng sợ thực sự.

Khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Hàn Tịch gần như cọ vào mặt cô, hơi thở hai người không tránh khỏi đan cài vào nhau, triền miên và nguy hiểm.

Còn có chút... mờ ám.

Khóe miệng Hàn Tịch hơi mấp máy, nụ cười rất nhạt nhưng lại bị thứ ánh sáng vàng nhạt của ánh nắng ngoài cửa sổ phản chiếu thành một đường cong thật đẹp, giọng nói trầm ấm như thuốc mê, làm đáy lòng con người ta tê dại, không thể kháng cự:

"Tôi không muốn ở bên em với tư cách là quản gia nữa. Kể từ bây giờ. Hạ Nhi! Tôi không còn là quản gia của em."

Hàn Tịch dứt lời liền buông cô ra, đứng thẳng người, lùi về sau một bước.

Thoát khỏi cái ôm đó, Hạ Nhi hô hấp trở nên thông nhuận hơn, đầu óc vẫn không hiểu ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Hàn Tịch, mờ mờ mịt mịt mà sững người.

Hàn Tịch nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi xoay người đi ra cửa.

Hạ Nhi cứ ngồi yên trên bàn ăn như thế rất lâu, nhìn thức ăn đầy ắp trên mặt bàn, không động đậy.

________

Buổi trưa, Hạ Nhi nhận được điện thoại của Lương Hạ, khi biết cô trở lại nước S, Lương Hạ vẫn liên tục nhiệt tình đòi hẹn gặp mặt.

Hôm nay là cuối tuần, là thời điểm rảnh rỗi khá thuận tiện, vì thế hai người liền hẹn nhau ở quán cafe gần nhà Lương Hạ.

Trước cổng Lương gia.

Hạ Nhi mặc một chiếc váy nhạt màu, làn da trắng nõn cộng hưởng càng làm nổi bật hàng mi khuôn mày thanh tú, bờ môi hồng căng mọng, hai tròng mắt hổ phách dưới hàng mi dài uyển chuyển có vẻ phá lệ diễm lệ, mờ ẩn tỏa ra sự thanh lạnh.

Nữ nhân xinh đẹp như vầng trăng, áp đảo cả khung cảnh tĩnh lặng.

Lương Hạ bước ra khỏi cổng, trông thấy nữ nhân kiều diễm tuyệt luân đứng cạnh chiếc Pagani đang đợi cô.

Như một cơn gió, Lương Hạ liền xông đến, cả người đều nhảy lên trên người Hạ Nhi, đu bám như một con khỉ con, đầu còn không ngừng dụi qua dụi lại:

"Cậu về rồi. Về thật rồi, con nhóc này mi bỏ rơi ta ba năm qua, người ta cô đơn lắm a~~"

Hạ Nhi bất ngờ không kịp đề phòng, cười khổ đỡ lấy người vào ngực, còn lui về sau nửa bước mới có thể đứng vững.

"Được rồi được rồi, là tớ sai. Lương Hạ tiểu thư, chú ý hình tượng thục nữ của mình chút đi."

Lương Hạ từ trên người cô nhảy xuống, vuốt lại tóc mái ngắn cũn bị rối loạn, kiêu ngạo hất cằm lên:

"Hình tượng thục nữ có quan trọng bằng cậu không?"

Lương Hạ sau ba năm nhìn vẫn rất trẻ trung, thân hình nhỏ nhắn, mặc chiếc áo sơ mi mỏng ngắn tay màu đen bó khá sát người, kết hợp với một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt. Mái tóc nhuộm màu cafe được buộc lên tùy ý, vừa có cái trẻ trung phơi phới, lại vừa mang nét hiện đại, trông rất đáng yêu lại xinh xắn, như một bông hoa đang nở tỏa hương thơm khắp nơi.

Hạ Nhi đẩy Lương Hạ vào xe, sau đó cả hai cùng đến quán cà phê gần đó.

Không gian quán cà phê tinh tế, lãng mạn, ánh đèn mờ ảo khiến người ta cảm thấy ấm áp, giọng hát ngọt ngào xen lẫn với tiếng chuyện trò rì rầm của khách.

Trên bàn là ánh nến lờ mờ, một ly capuchino ngọt ngậy, Lương Hạ tay cầm thìa gạt gạt lớp váng sữa hình trái tim phía trên.

Bạn bè rất lâu rồi mới gặp lại lần nữa, Hạ Nhi đương nhiên cũng vui vẻ, ý cười toát ra từ khóe mắt cong cong, cô ngồi ghế đối diện Lương Hạ, cũng nhấc trong tay một tách trà đang bốc khói nghi ngút, dường như nhớ ra điều gì đó, cô thấp giọng hỏi:

"Cậu nói Khương Ngọc thời gian qua thường xuyên qua lại với Dung Lạc?"

Lương Hạ ngồi đối diện yểu xìu gật đầu, vẻ mặt đột ngột trở nên thê thê thảm thảm không nỡ nhìn.

Hạ Nhi nhíu mày, đáy mắt có nét thương cảm xót xa.

Vẫn biết Khương Ngọc và Dung Lạc từng có một đoạn phong lưu với nhau, thế nhưng...

Cuối cùng Lương Hạ đã lấy lại tinh thần, nhìn cô hỏi:

"Cậu và Khương Tình..."

Hạ Nhi ung dung thưởng thức tách trà như thưởng thức một ly rượu vang, dứt khoát thẳng thừng nói:

"Như cậu biết đó. Tớ và cô ta chấm dứt từ ba năm trước rồi."

Qua vài giây, Lương Hạ mất tinh thần nhoài người lên trên bàn:

"Tớ đã nói mà, khó trách —— từ ba năm trước, thành phố S bắt đầu có các loại lời đồn, nói tình cảm của Khương Tình và cậu tan vỡ, từ sự kiện họp báo cậu đột ngột dùng dao..."

Nói xong một hơi lại ngừng, Lương Hạ nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thả chậm tốc độ, cô nàng ngồi dậy, vươn tay nhấc tách capuchino, uống một hớp rồi mới tiếp tục:

"Thôi bỏ đi. Hạ Nhi, cậu biết không? Sau ba năm vị thế của Khương Tình hiện tại đã khác trước rất nhiều rồi. Hiện tại là người đứng đầu một gia tộc, con tim các tiểu thư thế gia độc thân khắp nơi đều đang loạn nhịp cả lên, cả ngày lăm le muốn đến tổng công ty Khương thị, đạp nát cánh cổng chỉ muốn tạo thời cơ vô tình gặp nhau, không cầu lâu dài chỉ cầu có thể có một đoạn nhân duyên với Khương Tình đấy."

Hạ Nhi nghe vậy, phụt một tiếng bật cười.

"Cô ta muốn một đoạn nhân duyên với ai thì có can hệ gì đến tớ nữa đâu."

Cô dùng giọng điệu nghịch ngợm trêu ghẹo, khiến cho Lương Hạ tức giận đến nghiến răng, vừa nghiến vừa nhịn không được trừng mắt với cô.

Sau mấy giây trừng mắt, Lương Hạ như khinh khí cầu bị chọc thủng, ủ rũ một lúc mới nhỏ giọng hỏi:

"Cậu thật sự không để ý nữa sao?"

Hạ Nhi gật mạnh đầu, khẳng định:

"Không để ý."

Lương Hạ ngồi thẳng người lên, cười gượng:

"Tớ lại chả làm được như cậu. Tên bại hoại kia bây giờ chả thèm nghe lời tớ, qua lại với nữ nhân hung ác kia. Tớ khổ tâm lại chả thể mở miệng ra nói được."

Hạ Nhi ngẩn ra, ngước mắt nhìn chằm chằm Lương Hạ vài giây, lúc này mới cười nói:

"Lương Hạ, đừng miễn cưỡng bản thân. Tớ thấy Dung Lạc thật ra cũng không đến nỗi tệ, có lẽ bọn họ chỉ đơn thuần là qua lại với nhau. Khương Ngọc bây giờ đâu còn làm bác sĩ nữa, đã trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Khương thị rồi, Dung Lạc lại là đối tác làm ăn, thỉnh thoảng qua lại cũng là điều hiển nhiên."

Sắc mặt Lương Hạ trắng nhợt.

Mấy giây sau, cô nàng cúi đầu, thấp giọng:

"Không phải tớ không tin Khương Ngọc, chỉ là..."

Hạ Nhi cười nhạt, ánh mắt lại lạnh như nước:

"Chỉ là Khương Ngọc từng yêu đơn phương Dung Lạc, nữ nhân đó lại phong hoa tuyệt đại, dung mạo quá mức kiều diễm, là một nữ nhân quyến rũ khác hẳn với cậu. Cậu cảm thấy cô ta quá mức nguy hiểm, đúng không?"

Lương Hạ cúi đầu, ngón tay quấn vào nhau, gắt gao nắm chặt.

Hạ Nhi cầm tách trà lên, lại nhấp một hớp nhỏ. Cô khẽ cười một tiếng:

"Dung Lạc bản tính phong lưu, nhưng sẽ không ra tay với Khương Ngọc đâu."

Ấn đường Lương Hạ nhăn lại dường như có thể kẹp được tờ giấy, nghẹn cả một buổi chiều cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà nói ra:

"Dung Lạc yêu cậu. Tớ biết... chỉ là... Khi hai người đó đi đàm phán các dự án, toàn đến những nơi..."

Hạ Nhi bật cười, nụ cười trên mặt cô làm bản năng tóc gáy Lương Hạ dựng ngược lên.

Hạ Nhi đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, cười nói:

"Hoá ra cậu lo lắng điều đó sao? Cũng có lý. Sản nghiệp Dung thị trải dài trong mảng giải trí và thương mại, mỗi khi đàm phán hợp đồng đều đến những nơi xa hoa truỵ lạc, một Khương Ngọc từng ăn chơi sa đoạ, một khi trở lại vào con đường đó, dòng máu phong lưu bừa bãi kia không biết có kiềm giữ được không?"

Nghe Hạ Nhi nói vậy, thật lâu sau Lương Hạ mới lấy lại tinh thần, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi:

"Hạ Nhi..."

Hạ Nhi bị bộ dạng lúc này của Lương Hạ chọc cho bật cười, vừa cười vừa lắc đầu.

Giây sau, Hạ Nhi hơi rủ mắt, khóe miệng khẽ cong lên, như là đang cười, nhưng lại vô cùng nhạt nhẽo:

"Nếu cậu lo lắng như vậy, quản chặt nữ nhân nhà cậu một chút là được rồi."

Lương Hạ nhắm hai mắt lại, khẽ cắn răng, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, trả lời mơ hồ:

"Khương Ngọc vì tớ. Gia đình chị ấy không đồng ý cho chị ấy quen nữ nhân, trừ khi chị ấy từ bỏ làm bác sĩ, làm việc tại Khương thị."

Lương Hạ cúi đầu, bộ dạng như sắp sụp đổ:

"Chị ấy đã vì tớ mà hi sinh bản thân như vậy, tớ còn phải đòi hỏi chị ấy làm thế này làm thế kia. Hạ Nhi. Tớ không thể mở miệng ra nổi."

Hạ Nhi nhíu mày.

Cô quên mất chuyện này.

Đúng là trước đây, chuyện Khương Ngọc bị đuổi ra khỏi nhà vì thích nữ nhân đã từng xảy ra.

Là Khương Tình giữ Khương Ngọc ở lại, sau đó một thời gian dài Khương Ngọc vẫn chưa từng trở về nhà thêm lần nào.

Hạ Nhi âm thầm thở dài.

Lương Hạ nhìn cô, sau đó cúi đầu nói:

"Khương Ngọc có nói với tớ, Khương gia đến đời của Khương Tình mới không còn ép buộc liên hôn gia tộc nữa. Cũng là đời đầu tiên có người thừa kế là nữ nhân, lại còn... yêu thích nữ nhân. Vì Khương Tình là thiên tài, cũng là nữ nhân có sức ảnh hưởng đến hưng vong của Khương gia, nên trưởng bối trong Khương gia không dám một lời dị nghị đến quyết định của Khương Tình. Nhưng Khương Ngọc thì khác."

Hạ Nhi bật cười.

Không biết có phải ảo giác của Lương Hạ hay không, nhưng bản thân Lương Hạ cảm thấy nhiệt độ của nụ cười này giống như đang trong xích đạo thì đột nhiên nhảy vào nam cực.

Hạ Nhi cười mà như không cười, vừa có vẻ nghịch ngợm chơi bời, lại vừa có vẻ cool ngầu, thấp giọng hỏi thêm một câu:

"Tối nay buổi tiệc đại gia tộc diễn ra, Khương Ngọc có đưa cậu tới không?"

Lương Hạ cắn môi, lát sau lại thở dài rồi giơ tay lên chống cằm, ngữ khí có phần gượng gạo:

"Chuyện yêu thích nữ nhân bị phản đối, gia thế của tớ cũng không cao, thì làm sao mà công khai danh phận của tớ ra được, tớ nghe nói từ khi đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc Khương thị, lại lộ ra chuyện bản thân yêu thích nữ nhân, cũng không ít tiểu thư trong các đại thế gia muốn bám dính lấy chị ấy, bên cạnh chị ấy hiện tại còn đang có một thư ký kiêm trợ lý như hoa như ngọc, gia thế phía sau không hề đơn giản chút nào."

Hạ Nhi nhướng mày, đánh mắt nhìn Lương Hạ, khóe miệng nhếch lên. Cô ngả người ra phía sau ghế, thoải mái nhẹ nhàng buông một câu:

"Thư ký?"

Lương Hạ bật cười, nâng tách capuchino lên nhấp một ngụm nóng hổi:

"Ừ. Cô ta hống hách kiêu căng lắm, vì chưa thể công khai danh phận, không ít lần cô ta thể

hiện thái độ với tớ. Nghĩ lại thật tức chết đi được."

Dứt lời, liền siết chặt tách capuchino, lát sau nhẹ nhàng đặt xuống, thấp giọng:

"Tớ muốn cậu giúp tớ đến buổi tiệc đại thế gia."

Một câu nói này của Lương Hạ khiến Hạ Nhi suýt nữa thì sặc chết.

Cô ngẩng đầu lên:

"Bà cô của tôi ơi. Cậu đến đó làm gì? Tớ còn dự định sẽ không đi đấy."

Lương Hạ thấy khuôn mặt Hạ Nhi đột ngột biến sắc, thật chỉ muốn quỳ xuống ngay trước mặt cô mà khẩn cầu:

"Năn nỉ đó. Tớ phải đến để theo dõi tên bại hoại nhà tớ. Xung quanh lắm hoa cỏ như thế, sao tớ yên tâm được chứ?"

Trái tim Hạ Nhi run lên, dự cảm chẳng lành như một con rắn bò ngoằn ngoèo trong lòng.

Cô bắt đầu hoang mang.

Lương Hạ nhìn cô, bắt đầu gào khóc:

"Chỉ là đến một buổi tiệc thôi. Hạ Nhi! Bộ cậu không gặp được người khác à? Gặp nắng sẽ chết hay gặp người sẽ chết chứ?"

Lương Hạ khẩn cầu rất tha thiết, vô cùng đáng thương.

Hạ Nhi suy nghĩ tới suy nghĩ lui, cuối cùng bất đắc dĩ lắm cũng phải thoả hiệp.

_________