Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 300: Mở cửa ra [h+++]

Hoàng hôn dần biến mất, từ ô cửa sát sàn xuyên qua phòng khách là một độ cao đủ để nhìn thấy nhà nhà lên đèn cách đó không xa.

Hạ Nhi thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ, ngồi dưới sàn nhà, tựa vào cửa sổ.

Gió đã tĩnh lặng, mưa ngoài cửa sổ cũng đã ngừng, chỉ còn tiếng lá vẫn xào xạc.

Hạ Nhi ngồi trước khung cửa sổ nghe tiếng chuông gió bé nhỏ đinh đang, ngửi mùi hương hoa lan thanh thanh bên ngoài ban công thổi tới.

Bối Lạc có vẻ rất yêu thích hoa lan, ngoài ban công trồng rất nhiều hoa lan đủ màu sắc.

Hương hoa nhàn nhạt ấy gợi cho cô nhớ đến một mùi hương rất thanh nhã lại cao quý — mùi hương trên người Khương Tình.

Đôi khi ghi nhớ một mùi hương, chính là ghi nhớ kỹ một con người.

Bối Lạc từng yêu sâm đậm Khương Tình, có lẽ vì vậy mà trồng rất nhiều hoa lan, sau ba năm qua đã thành thói quen khó có thể xoá bỏ.

Hạ Nhi bật cười, cô cứ nghĩ mình đến đây có thể vơi bớt đi nỗi nhớ về nữ nhân kia, nhưng nỗi nhớ ấy khi đến đây lại càng bùng lên như đang tước đoạt sinh mạng cô, còn dằn vặt hơn cả sự tuyệt tình mà cô đã gìn giữ ba năm qua.

Mái tóc nâu dài bị gió thổi bay, khiến cả gương mặt của cô càng thêm nhợt nhạt.

Đôi mắt hổ phách xinh đẹp mơ mơ màng màng, chiếc váy ngủ màu trắng bằng lụa trên người lại càng khiêu gợi từng đường nét trên cơ thể, một cảm giác ma mị, yếu đuối như liễu rũ, nhu nhu nhược nhược.

Từ lúc cô vào phòng, cửa sổ vẫn không đóng.

Gió thi thoảng sẽ lại gõ vào chuông gió, từng tiếng đinh đang vụn vặt rơi xuống khiến người ta không còn quá lẻ loi.

Hạ Nhi dựa đầu lên tấm kính thủy tinh, nhìn về phía tòa nhà cao tầng gần đó, màn đêm dần buông xuống, vẻ rực rỡ chói mắt của thành phố sắp được thắp lên.

Cô thở dài, chống người đứng dậy, xoay người đi vào nhà tắm.

_____

Trời đổ mưa.

Tầm mắt Kha Viễn cũng bị lu mờ bởi cơn mưa tới không sớm không muộn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khương Tình đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.

Nữ nhân tuyệt mỹ lại lạnh nhạt, một bên gò má càng trở nên rõ nét dưới thứ ánh sáng u tối.

Những hạt mưa tí tách đập vào cửa xe. Bên ngoài rất ồn, Khương Tình mím môi nhìn những tòa nhà không ngừng lùi về phía sau qua cửa sổ.

Đèn đường bị nước mưa che phủ, ánh sáng yếu ớt chống đỡ cái ấm áp của cả thành phố này.

Khương Tình tao nhã lấy một điếu thuốc ra, cắn trong miệng, sau đó lại lấy xuống không hút nữa.

"Đưa điện thoại của cậu cho tôi."

Giọng Khương Tình rất đạm bạc lạnh lẽo.

Tô Thịnh không biết tại sao Khương Tình lại cần điện thoại của mình nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa ra.

Chiếc xe dừng ngay tại tiểu khu nhà Bối Lạc, Khương Tình đẩy cửa bước xuống xe, cầm điện thoại của Tô Thịnh đi vào trong tòa nhà.

Trong lòng Tô Thịnh lúc này tràn đầy lo lắng, hắn vẫn còn nhớ bộ dạng thừa sống thiếu chết của chủ tịch nhà hắn lúc bước ra khỏi xe hôm trước.

Mỗi khi chuyện có liên quan đến Hạ tiểu thư, chủ tịch nhà hắn liền biến thành một kẻ không tiếc mệnh, Tô Thịnh chắp hai tay lại, cầu trời khấn phật hy vọng Hạ tiểu thư đừng làm ra chuyện gì lớn, hắn hiện tại không có điện thoại, sẽ không gọi được cho xe cấp cứu đâu.

Khương Tình bước vào trong thang máy, thuận tay bấm một dãy số vào điện thoại.

Điện thoại trong phòng Hạ Nhi vang lên.

Hạ Nhi đang ngủ gật ở trong bồn tắm, nước nóng thấm ướt làn da trắng trẻo mềm mại, trơn nhẵn mịn màng của cô, tiếng chuông điện thoại làm cô giật bắn mình.

Hạ Nhi đứng dậy, một tay với lấy chiếc khăn tắm quấn lên người, che đi thân thể trắng nõn yêu kiều.

Cô bước ra ngoài, cầm lấy điện thoại đang đổ chuông trên giường, nhìn dãy số lạ, Hạ Nhi do dự một chút rồi mới nhấc máy:

"A lô... ai đấy ạ?"

[Đang ở đâu?]

Hạ Nhi nghe được giọng nói ôn nhuận lãnh đạm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn thì ngẩn người, một tí nữa là rớt luôn điện thoại xuống sàn.

Cô vội nhìn lại cái số lạ một lần nữa, âm thầm nghiến răng đưa điện thoại lên nghe tiếp, cố gắng lấy giọng bình tĩnh nhất để nói chuyện:

"Hỏi làm gì? Tôi không muốn gặp cô."

Khương Tình không thèm quan tâm, giọng nói vẫn từ tốn, vô cùng nho nhã lại bình thản thong dong:

[Nhưng giờ tôi muốn gặp em.]

Hạ Nhi nhướng mày, lạnh nhạt nói:

"Tôi đã dọn đi rồi, cô không tìm được tôi đâu, có tới Hạ gia cũng vô ích thôi."

Khương Tình lúc này đã bước ra khỏi thang máy, bình tĩnh thản nhiên hướng về phía căn hộ:

[Em dọn đi đâu?]

Hạ Nhi nghiến răng ken két, hít sâu một hơi, nói:

"Dọn đi đâu mặc xác tôi. Liên quan gì tới cô?"

[Tôi sẽ làm cho nó có liên quan đến tôi! Mở cửa ra.]

Hạ Nhi nghe thấy tiếng chuông cửa liền giật mình, nói:

"Mở cái gì? Tôi đã dọn khỏi đó rồi. Cô..."

Khương Tình cười khẽ một tiếng, giọng rất trầm:

[Đừng có ở trong đó giả chết với tôi, tôi biết em đang ở nhà Bối Lạc, em không muốn tôi gọi người phá cửa thì ngoan ngoãn mở cửa ra cho tôi.]

Hạ Nhi giật bắn người, suýt tí nữa thì rơi điện thoại.

Ngay lập tức cô vội vã chạy đến cửa ra vào, kiễng chân nhìn qua mắt thần xem người đứng ngoài cửa là ai, vừa nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc trước cửa còn sáng chói hơn cả ánh nắng, Hạ Nhi quả thực như bị sét đánh, cả người dính chặt vào cánh cửa.

Tiếng chuông cửa chậm rãi lại càng khiến người ta cảm thấy tim đập thình thịnh.

Hạ Nhi dùng tay che miệng lại, cố ngăn mình phát ra tiếng hét vì hoảng sợ.

Nhưng chẳng mấy chốc, Khương Tình ngoài cửa dường như đã mất hết nhẫn nại, bắt đầu gõ cửa thẳng thừng, sau đó tiếng gõ cửa hóa thành tiếng đập cửa.

Từng tiếng "rầm, rầm, rầm" rung động tới nỗi lưng cô cũng run rẩy theo.

Cả sống lưng Hạ Nhi đều đã đổ mồ hôi lạnh.

Nhất là đi kèm với tiếng đập cửa, Khương Tình còn lạnh giọng nói qua điện thoại:

"Tôi biết em ở trong đó, ra đây cho tôi!"

Cái khí thế này nhìn kiểu gì cũng vô cùng giống côn đồ đi đòi nợ.

Hạ Nhi phát hoảng, lại nhìn qua mắt thần một lần nữa.

Nữ nhân tuyệt mỹ với chiếc áo sơ mi màu sắc thanh nhã kết hợp cùng gương mặt như ngọc, càng tôn lên khuôn cằm mảnh mai tinh xảo, môi mỏng hồng nhuận, cặp lông mi dài như cánh quạt rủ xuống che đi đôi mắt nâu sẫm sâu như nước trong giếng cổ.

Khương Tình chậm rãi nâng mí mắt, nhìn thẳng vào mắt thần, trong đôi mắt nâu sẫm gợn từng đợt sóng hiện ra sự lành lạnh.

Hạ Nhi bị ánh mắt đó doạ cho sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, chân tay luống cuống.

Nữ nhân đứng ngoài cửa mỉm cười ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuyệt lệ làm người khác nghĩ tới hoa mẫu đơn, đều tú lệ tươi đẹp không gì diễn tả nỗi.

Hạ Nhi biết chuyện bản thân dọn đến ở nhà Bối Lạc thế nào cũng không giữ lâu được, Khương Tình sớm muộn gì cũng đến tìm cô, nhưng nhanh đến mức vừa mới dọn đến đã bị phát hiện thì cô có chút... kinh hãi a.

Vẻ mặt Khương Tình vô cùng bình thản, dường như đã lấy lại kiên nhẫn, đứng ngoài cửa từ từ cởi chiếc cúc áo trên cùng ra, ôn nhuận chậm rãi nói:

"Mở cửa ra! Đừng để tôi nói thêm một lần nữa."

Bên trong không có tiếng động.

Khương Tình nhìn cửa phòng vẫn khép chặt, không có chút động tĩnh gì, tiếp tục hỏi:

"Em không mở cửa thật hả?"

Dứt lời, Khương Tình lôi điện thoại ra bấm một dãy số.

Hạ Nhi ở bên trong nghe bên ngoài vang lên thanh âm trầm thấp từ tính rất dễ nghe, đại loại là đang ra lệnh cho một ai đó tới phá cửa.

Cô giật mình, vốn biết Khương Tình nói được làm được, Hạ Nhi ngay lập tức gấp gáp mở ngay cửa ra.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng bùm vang dội trong đầu mình, Khương Tình ném điện thoại lao tới, một tay đẩy cửa, một tay nắm lấy cổ tay cô kéo thân thể cô sát vào người mình, hôn xuống.

Bị tập kích bất ngờ, tay cô buông thõng ra, chiếc khăn quấn trên người không tiếng động rơi xuống sàn nhà, sau đó thì trời đất đảo lộn.

Chỉ cảm thấy môi Khương Tình đang lăn đi lăn lại trên môi cô, từ qua loa cho tới gia tăng sức mạnh, nghiền nát.

Giây phút môi Hạ Nhi bị chiếm đoạt, hai chân cô cuối cùng cũng không còn chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, mềm oặt ngã khuỵu xuống.

Chỉ một giây sau đó, cánh tay Khương Tình vòng qua đỡ chắc lấy cô, bàn tay trơn nhẵn như ngọc ấm dính vào da thịt cô.

Lòng bàn tay còn lại nóng rẫy, như một đốm lửa đang thiêu đốt, giữ chặt cổ tay Hạ Nhi khiến cô không tài nào giãy ra được.

Hai cánh tay cũng không còn sức lực nữa, trái tim đã nhảy ra khỏi cổ họng, Hạ Nhi chỉ còn biết yếu ớt dựa vào Khương Tình.

Nhịp tim nữ nhân đối diện rất vội vã, hơi thở nóng bỏng lại đứt quãng, toàn bộ đều đang nhấn chìm cô xuống vực thẳm.

"Tôi nhớ em. Nhớ em..."

Chất giọng ôn nhuận trầm ấm triền triền miên miên theo lỗ tai len lỏi vào trong tim cô, tỏa lan khắp cơ thể.

Hạ Nhi cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Trong hoàn cảnh này, dưới ánh sáng này, dưới sự gần kề đυ.ng chạm của xá© ŧᏂịŧ này, giọng Khương Tình trầm ấm lại dễ nghe đến chết người, khuấy đảo khiến đầu óc cô trống rỗng.

Cô bỗng chốc không biết đáp lại thế nào, ngay sau đó tấm lưng trần của cô chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Hạ Nhi than khẽ một tiếng.

Cánh môi mỏng hơi hé mở mềm như một cánh hoa mυ'ŧ mát môi cô không ngừng, đầu lưỡi xộc vào khoang miệng khuấy đảo trêu đùa đầu lưỡi cô, bàn tay trơn nhẵn ấm áp vuốt ve mơn man da thịt cô, ma sát từng điểm mẫn cảm trên người cô.

Nụ hôn rơi dần bên khoé miệng, chậm rãi xuống cần cổ, làn da trắng nõn bung nở từng đoá hồng mai đỏ rực:

"Bảo bối... bảo bối..."

Những tiếng gọi nhu thuận, mềm mại, lại mang theo một chút dụ hoặc, thấm đến tận xương.

Cả cơ thể và trái tim của Hạ Nhi đều run lên, loại hưng phấn bí ẩn quen thuộc lại vui vẻ kia không ngừng tuôn trào, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ lý trí của cô.

Chỉ cảm thấy trước mặt là một màu trắng xóa như tuyết, mùi hương như lan như sương phảng phất quẩn quanh chóp mũi, mát lạnh mà trong sạch, hương hoa lan trong sương tuyết nháy mắt lan toả ra, diễm áp quần phương.

Từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên da thịt cô chân thật như thế mà cũng hư vô mờ mịt vô cùng.

Hạ Nhi vẫn không nhúc nhích, giống như đã bị hóa thành tượng, chỉ còn lại thân xác, hồn phách đã bay lên tận chín tầng mây.

Khương Tình lại từng chút từng chút hôn khắp cần cổ cô, di chuyển lên khuôn mặt, môi mỏng mát lạnh mang theo hương vị của sương tuyết đọng rơi xuống môi cô, lại ngậm mυ'ŧ.

Cảm giác duy nhất của Hạ Nhi bây giờ là bờ môi đang dán trên môi cô rất mát, mát đến tận đáy lòng, khiến cho cả nội tâm của cô đang sôi trào đều phải run rẩy.

"Tôi muốn em.. được không?" Thanh âm ôn nhuận lại trầm khàn nhiễm đầy du͙© vọиɠ.

Hạ Nhi nghe như ma âm lọt vào tai, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, tất cả các giác quan quay về, ánh mắt vừa chuyển liền đối diện với dung nhan như thơ như tranh của Khương Tình, nội tâm lập tức trầm xuống, cô giận tím mặt quát lớn:

"Đồ khốn nạn!"

Khương Tình sững người, một lát sau liền híp mắt, giọng nói trầm trầm:

"Chỉ khốn nạn với em."

Hạ Nhi tức điên người, tất cả những lời có thể dùng để mắng chửi người được đều tập trung trong đầu cô, chỉ còn phun ra nữa thôi.

"Khốn kiếp... a.."

Chưa kịp mắng ra miệng thì môi lại bị chặn lần nữa.

Bờ môi mỏng vững vàng che môi cô lại, cực kì chặt chẽ, khiến một chữ cũng không thể tràn ra.

Ngay sau đó là đầu lưỡi cạy mở răng môi chen vào, cuốn lấy lưỡi cô mυ'ŧ mát, lại đảo khắp khoang miệng, bờ môi mỏng ép chặt lên môi cô như nghiền nát, hơi thở dồn dập.

Hạ Nhi một lần nữa bị mê muội, tỉnh táo vừa khôi phục lại biến mất, đầu óc lại trở nên trống rỗng.

Xúc cảm mềm mại mát lạnh cùng mùi hương của sương tuyết tràn ngập trong lòng cô.

Môi Khương Tình ngậm lấy môi cô, liếʍ mυ'ŧ, trằn trọc nghiền nát, bốn cánh môi giao nhau, phát ra vài tiếng ái muội.

Xung quanh không khí như bị thiêu đốt, cô cũng quên mất phải kháng cự.

Này là một nụ hôn rất sâu, rất sâu.

Hạ Nhi bị hôn đến thở không nổi, trái tim cũng đập liên hồi. Cô hoảng hốt nhận ra, tay Khương Tình nắm ở eo cô dần dần trở nên không an phận.

Bàn tay mềm mại từ vòng eo thon nhỏ di chuyển chậm rãi tới bên đùi, mơn man vuốt ve da thịt cô.

Cô giãy dụa, liều mạng dùng tay còn lại đẩy mạnh Khương Tình ra.

Nhưng ngay lập tức cổ tay cô bị nắm chặt, Khương Tình chỉ dùng một tay đã khoá lại hai cổ tay cô, giữ vững trên đỉnh đầu, áp chặt nó lên tường.

Sức lực vốn không đủ, nữ nhân đang đè ép cô lên tường không hề dừng lại, lòng bàn tay đang vuốt ve da thịt cô vẫn nóng hổi, không hề rút khỏi, trong lòng cô cảm giác kỳ quái, nữ nhân này rõ ràng đang cưỡng ép cô, thế nhưng cả cơ thể cô dưới bàn tay ấy càng lúc càng ngứa ngáy đến khó chịu.

Tim Hạ Nhi như ngừng đập, chỉ có thể thở dốc, cũng không biết có phải là cô đã quên luôn hô hấp hay không, nhưng đầu óc cô càng ngày càng choáng váng.

Bàn tay Khương Tình không tiếng động trượt qua trượt lại trên da thịt nhẵn nhụi mịn màng, vòng eo thon nhỏ yếu ớt khẽ run lên, bàn tay ấy lại càng quá phận, chậm rãi chạm đến vùng đùi non mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng ve vuốt, những ngón tay hồng nhuận mang theo hơi ấm tiến vào giữa hai chân cô, chạm vào một mảng sớm đã ướt đẫm.

Khương Tình cong môi cười rất khẽ, nụ hôn lại càng trở nên cuồng nhiệt hơn, cắи ʍút̼ môi cô đến tê tê dại dại, đầu óc cô không còn chút minh mẫn nào nữa.

"Bảo bối.."

Khương Tình vừa khàn giọng nói trong nụ hôn đầy kí©ɧ ŧìиɧ, đầu ngón tay hồng nhuận ở giữa hai chân cô khẽ cử động, chạm vào giữa hai cánh hoa ướŧ áŧ, hư hỏng vuốt ve.

Bàn tay còn lại không tiếng động thả hai cổ tay cô ra, di chuyển xuống nắm lấy gò bồng đào căng tròn, dùng lực đạo không lớn, nhưng lại liên tục xoa nắn đến nỗi đầu óc Hạ Nhi mơ mơ hồ hồ.

"Ân...ưʍ....ưʍ...."

Cái miệng nhỏ của cô không kiềm được khẽ rêи ɾỉ, Khương Tình lại thừa cơ hội chiếm lấy môi cô càng sâu hơn, đầu lưỡi khoáy đảo cuốn lấy lưỡi cô, ở khóe miệng phát ra vài tiếng kiều mị mê người.

Nụ hôn trượt dần xuống, môi mỏng lại hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, đánh từng dấu hôn ngân đỏ rực.

Cả thân thể Hạ Nhi đều trở nên căng thẳng đến khó nhịn, đầu ngón chân cũng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cuộn lại, đôi mắt hổ phách ánh lên như có nước, tiếng kêu kiều mị kia lại càng thêm đè nén, mị hoặc mười phần.

Khương Tình thở dốc chôn mặt ở cần cổ cô, si mê vừa liếʍ vừa mυ'ŧ, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng không ngừng liếʍ cổ cô, mυ'ŧ mát lại gặm cắn.

Mà lúc này, ngón tay đang ve vuốt bên ngoài tiểu huyệt ướt đẫm đột nhiên hướng về giữa hai cánh hoa, ở bên trong ấn một cái.

Hạ Nhi vô thức khép chặt hai chân, nhưng lại vô tình kẹp chặt cái tay hư hỏng kia lại giữa hai chân mình.

Khương Tình ngay lập tức chen một chân vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay thon dài ấn càng sâu vào trong, xoa tới xoa lui bên ngoài.

"Bảo bối, sao nó lại ra nước?" Giọng nói Khương Tình khàn khàn, giống như mê chướng ở bên tai cô nỉ non không ngừng.

Từ cơn mê muội tỉnh lại, Hạ Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Trái tim như treo lơ lửng giữa không trung, thân thể căng thẳng, máu trong người hạ xuống thấp.

Bỗng nhiên, ngón tay tà ác kia hướng về phía tiểu huyệt đâm sâu vào bên trong, không một chút báo trước.

"Ah.."

Hạ Nhi run lên, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra không ngừng.

Khương Tình kề thấp môi bên tai cô, giọng nói trầm khàn từ tính, quyến rũ không lời nào tả nổi:

"Nó thèm muốn tôi, muốn đến nỗi ướt đẫm cả rồi. Tôi phải thoả mãn nó..."

Hạ Nhi mím chặt môi, cố gắng ngăn tiếng rêи ɾỉ đang muốn bật ra khỏi miệng.

Khương Tình đột ngột dùng sức, ngón tay thon dài đâm càng sâu vào tiểu huyệt cô, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa hoa hạch đang sưng đỏ đến đáng thương ở bên ngoài, ngón giữa không ngừng chọc ngoáy rồi lại xoay tròn vào chỗ ướt đẫm nước của cô.

Đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi trở nên mơ màng, Khương Tình vờ như không thấy, khàn giọng hỏi:

"Tôi đâm vào sâu như vậy, em rất thoải mái đúng không?"

Hạ Nhi tức giận ngẩng đầu lên, vừa định há miệng mắng.

Nhưng đột ngột Khương Tình lại rút ngón tay đang chôn rất sâu trong tiểu huyệt cô ra, dùng lực chọc thẳng vào bên trong cô một lần nữa.

Kɧoáı ©ảʍ điên cuồng đánh úp tới khiến Hạ Nhi choáng váng, không nói nổi thành lời.

Ngón tay im một hồi, lại thọc ra thọc vào thêm vài lần.

Mới đầu còn chậm rãi, tiếp theo càng làm càng hăng, hai tai cô nghe thấy rõ tiếng nước róc rách.

Ở nơi mẫn cảm bí ẩn đó, chảy ra một trận xuân thủy. Tiểu huyệt không tự giác được càng lúc càng chảy ra nhiều nước, càng lúc càng có nhiều cảm giác điên cuồng cùng kɧoáı ©ảʍ.

"Ưʍ..." Hạ Nhi cắn môi than nhẹ.

Ngón tay Khương Tình thọc cô đến không chịu nổi, cô không còn sức giãy giụa, toàn thân bị hãm sâu trong du͙© vọиɠ của du͙© vọиɠ.

Chỉ là một ngón tay, lại đâm đến thoải mái khoái hoạt như vậy, sự phản kháng đến bất lực của cô hoàn toàn bị những cơn sóng tìиɧ ɖu͙© vồ dập đánh cho tan tác, ngón tay vẫn ra ra vào vào bên trong cô, lại chọc ngoáy điên cuồng, tiếng thở trầm thấp đứt quãng của nữ nhân đang chôn đầu bên hõm cổ cô, mùi hương thanh nhã như lan như sương thoang thoảng quanh chóp mũi.

Hạ Nhi cảm nhận được cơ thể đang dần dần tiết ra một cái gì đó, cảm giác vô cùng thoải mái, lại tràn đầy thoả mãn.

Ngay lúc ấy, cô nghe được âm thanh nhàn nhạt gợi cảm đến êm tai của Khương Tình thả lên hõm vai cô rất khẽ:

"Em....cao trào rồi, sao lại dễ như vậy chứ?"

Cơ thể Hạ Nhi run lên bần bật, cô cảm nhận được rõ ràng kɧoáı ©ảʍ kia đang tới, nó khiến thân thể cô run lên từng hồi, cả người xụi lơ.

Mẹ kiếp! Cô đúng là cao trào thật.

Còn chưa tới mười phút đã cao trào rồi.

Có bước chân khẽ khàng từ xa tới gần, một tia chớp đúng lúc rạch ngang qua bầu trời, làm một góc tối tăm trong tòa nhà chợt bừng sáng, ngay sau đó là tiếng mở cửa và một thanh âm hoảng hốt:

"Khương... Khương... Tình..."

Căn phòng vang lên tiếng loảng xoảng do đổ vỡ.

Hạ Nhi ngay lập tức hồi thần lại, đưa tay định đẩy Khương Tình ra khỏi người mình, nhưng còn chưa dùng được sức, cả người đã bị Khương Tình ôm chặt lấy, dùng thân thể che chắn lại cơ thể trần trụi không một mảnh vải của cô.

"Phòng Hạ Nhi ở chỗ nào?"

Giọng nói ôn nhuận lại lạnh lẽo đến âm độ, khiến Bối Lạc đang đứng ngay cửa bất giác run lên bần bật.

"Nói!"

Thanh âm rét lạnh đến nỗi Bối Lạc ngay lập tức đưa ngón tay chỉ nhanh về một hướng.

"Là nó."

Khương Tình không quay đầu nhìn Bối Lạc lấy một cái, ôm Hạ Nhi đi nhanh về hướng căn phòng đó.

Hạ Nhi sững người, lập tức gào lên:

"Bối Lạc! Cô gọi cảnh sát cho tôi. Báo có kẻ cưỡng...a..."

Thanh âm cuối cùng rõ ràng đã bị che đi, không còn thốt lên được nữa.

Cánh cửa phòng "rầm" một tiếng giòn tan, đóng mạnh lại.

Bối Lạc như chết đứng ở ngoài cửa, vẫn trong kinh hoảng tột độ chưa thể tỉnh lại được.