Đêm khuya rất lạnh, những bông tuyết nhỏ vụn bay xuống, lất pha lất phất, nhưng có lẽ vì tuyết mới rơi, nên trên mặt đất được bao phủ bởi một tầng sương trắng tinh mịn rất mỏng.
Ngủ tới quá nửa đêm, Khương Tình choàng tỉnh, bên tai lại vang lên tiếng nói tuyệt tình của Hạ Nhi, tay đưa lên che lấy mặt, nhưng vẫn cảm thấy không có nước mắt, ánh mắt khô ráo, lòng cũng khô khốc, nhưng bản thân lại tinh tường cảm giác được một nơi nào đó đang chảy máu không ngừng.
Có một thứ gì đó tích tụ trong ngực, như đao kiếm đang cắt qua, cho đến khi nát bét.
Giống như mộng ảo nhưng cũng lại rất giống hiện thực.
Khương Tình ngồi dậy, trái tim vô thức nhói đau, tuy rằng cơn đau kéo dài không lâu nhưng đủ khiến vầng trán trắng nõn đẫm mồ hôi.
Chẳng hiểu vì sao lại vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm đắm trong những suy nghĩ và đau đớn khi tự giày vò.
Một lòng che chở tình cảm của mình cẩn thận từng ly từng tí, sợ gây thương tổn cho người mình yêu, bản thân Khương Tình vẫn luôn biết rõ khuyết điểm của mình, luôn cố chấp không muốn người mình yêu phải chịu đựng những khó khăn hiểm trở, lại không biết càng như vậy, càng làm người mình yêu bị thương tổn càng nhiều.
Cho tới bây giờ Khương Tình mới hiểu, điều duy nhất mà Hạ Nhi cần, có lẽ chỉ đơn thuần là một phần an tâm mà thôi.
Mà bản thân, từ đầu tới cuối vẫn chưa cho cô được.
Trong màn đêm, mấy ngôi sao nhỏ lẻ tẻ tản mát trong tinh không, bầu trời mờ mịt u ám, cho người ta một loại cảm giác bị kiềm chế.
Khương Tình bước xuống giường, dung sắc hơi tái nhợt, ánh đèn lập loè làm căn phòng như tràn ngập màu sắc đỏ hồng, chiếu lên làn da thành màu gần như trong suốt, phảng phất như hương hoa lan thoang thoảng dưới ánh trăng.
Bàn tay trắng nõn vươn ra, rút bức ảnh của cô gái trong ví tiền để trên bàn, Khương Tình vuốt ve hết lần này tới lần khác, ngón tay thon dài miết lên khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc trong tấm hình, vẻ mặt Khương Tình dịu dàng như ánh trăng, còn cả... tịch mịch như sao trên trời, lòng càng đau đớn hơn.
Nhìn gương mặt tươi rói như hoa ấy, lẩm bẩm hỏi:
"Lại ba năm trôi qua rồi, em... có nhớ tôi không?"
_________
Khương Thị.
Xuyên qua tấm kính toà cao ốc cao nhất thành phố S, những tia nắng đang nhảy nhót trên những tầng mây.
Ánh sáng màu vàng dịu hắt xuống sàn nhà lát đá cẩm thạch tạo thành từng dải ánh sáng tròn.
Ánh sáng nhạt nhòa hắt lên khuôn mặt hơi nghiêng của Khương Tình, giống như thời gian đang lặng lẽ trôi qua, bàn tay như ngọc đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi dài.
Đôi mắt nâu sẫm như phủ sương, mờ mịt lại u tối như đáy biển, phảng phất như mặt gương lạnh lùng, phản chiếu tất cả mọi thứ bên ngoài khung cảnh phồn hoa qua mặt cửa kính dày.
Giống như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, lại giống như đang xuyên qua phong cảnh mưu tính một chuyện gì đó.
Lam Yên vừa bước vào liền nhìn thấy một Khương Tình như vậy, mang một vẻ đẹp yên tĩnh nhưng lại toát lên một sự hấp dẫn trí mạng.
Khương Tình — một nữ nhân hoàn mỹ lại tuyệt diễm vô song.
Thế nhưng hiện tại công việc đã hoàn toàn là cuộc sống của nữ nhân này, mà cuộc sống cũng chính là công việc.
Chỉ còn công việc.
Ba năm rồi, Khương Tình không dừng lại dù chỉ một giây một phút, chưa từng thấy nghỉ lúc nào, thậm chí là không có lấy một ngày nghỉ, giống như điên cuồng lao vào công việc, ngoài công việc ra không còn thứ gì trên đời này khiến Khương Tình quan tâm đến nữa.
Kể từ khi Hạ Nhi rời đi, nội bộ Khương thị đều biết Khương Tình mắc bệnh mất ngủ, có lúc liên tục thức trắng vài ngày, cho dù chợp mắt, giấc ngủ cũng chỉ kéo dài khoảng hai, ba tiếng, đôi khi đèn trong tầng làm việc cao nhất tại Khương thị tới nửa đêm vẫn còn sáng trưng.
Thời gian hầu hết đều dành cho công việc.
Khoảng thời gian dài như vậy, Vương Minh Tuyết đã tìm đủ mọi cách, còn mời đến rất nhiều chuyên gia, thế nhưng giấc ngủ chỉ được cải thiện hơn nhờ thuốc một thời gian ngắn, sau đó thuốc cũng không còn tác dụng nữa.
Lam Yên cứ nghĩ Hạ Nhi rời đi rồi, cô ta sẽ trở thành người con gái đứng bên cạnh Khương Tình mãi mãi.
Tâm lý này đã quấn lấy cô suốt ba năm qua.
Xung quanh hiện tại có quá nhiều nữ nhân muốn dòm ngó con người và quyền lực của trên tay Khương Tình.
Lam Yên đã từng rất hoang mang, cũng vô cùng lo lắng, nhưng vẫn chưa khi nào cảm giác sợ hãi như bây giờ.
Ba năm rồi.
Khương Tình chưa từng quên người đó.
"Tình.." Giọng nói Lam Yên tan ra như dòng nước mùa xuân, rất khẽ.
Khương Tình nhíu mày, chậm rãi xoay người bước đến ghế sofa ngồi xuống, bắt chéo chân, tư thế mặc dù tùy ý, nhưng lại mơ hồ lộ ra khí chất thanh cao lãnh đạm của bậc trên cao.
Đôi mắt nâu sẫm nhàn nhạt, tầm mắt hai người đối diện nhau, khoé môi Lam Yên cong lên, hàm chứa một tia ý cười, khuôn mặt rất đẹp, một thân quần áo sạch sẽ, rãnh chữ V mơ hồ có thể thấy được phong cảnh bên dưới, cô nhẹ giọng:
"Tình. Đã ba năm rồi, chúng ta..."
Khương Tình vẻ mặt bình tĩnh, vô cùng hờ hững, sự hờ hững này là tuyệt đối không để ý, coi như không thấy.
"Ba năm thì thế nào?" Ngữ khí mười phần lạnh nhạt, sự hờ hững trong câu nói như tự nhiên phải như thế, như từ khi sinh ra đã mang dáng vẻ như vậy.
Lời nói ấy của Khương Tình làm trái tim Lam Yên như bị bóp nghẹt, giống như một cây châm rất nhỏ rất sắc bén bất ngờ đâm sâu vào trái tim trong lúc không kịp phòng bị, đau đến mức cô ta phải hít một hơi thật sâu, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự kiên cường, đáy mắt lại có một tia bi ai mất mát.
Lam Yên bước tới ngồi bên cạnh Khương Tình, cơ thể mềm mại như nước dựa sát rạt, ánh mắt long lanh như những gợn sóng được nắng chiếu vào.
Đẹp đến mức khiến người khác phải xót xa, thương yêu.
Khương Tình rất thản nhiên, để mặc cho Lam Yên dựa dẫm trên người mình, nhưng không cho phép ngón tay cô ta tiếp tục chạm vào người dù chỉ một chút.
Lam Yên đáy mắt toàn là nhu tình mật ý, thấp giọng nỉ non:
"Tình.. em.. vẫn luôn yêu chị. Vẫn luôn..."
Lời còn chưa nói hết, Khương Tình bình thản giơ tay lên lặng lẽ kéo ngón tay đang chạm lên vai mình ra, chỉ hơi dùng sức một chút, khiến Lam Yên không thể lại gần hơn nữa, hành động này rõ ràng là tỏ thái độ xa cách.
Lam yên dù không cam tâm cách mấy cũng biết mọi việc nên có điểm dừng.
Khương Tình hiện tại không có nhiều kiên nhẫn với phụ nữ, đặc biệt rất không thích bị phụ nữ quấn lấy, đối xử với cô ta ba năm qua hoà hoãn như vậy cũng không dễ dàng gì rồi.
Lam Yên hít sâu một hơi, dè dặt nói:
"Chị vẫn đợi Hạ tiểu thư sao? Cô ấy đã rời đi ba năm rồi, chỉ có em vẫn một lòng đợi chị. Tại sao chị không thử quay đầu nhìn em dù chỉ một lần chứ?"
Khương Tình cong môi cười, cả người trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng hơn hẳn, bình thản giơ tay cài cúc tay áo bị bung ra, giọng nói trầm thấp lại lạnh đến tê tái vành tai của người nghe:
"Cút ra ngoài."
Lam Yên giật bắn người.
Lam Thất đứng bên cạnh nhìn Lam Yên đang thất hồn lạc phách, lắc đầu thở dài.
Hiện giờ địa vị của Khương Tình đã vững như bàn thạch, bất kì kẻ nào cũng không thể lay động được nữa.
Bây giờ đứng trước mặt Khương Tình, ai cũng như bước trên băng mỏng, không dám nói một vài lời liên quan tới Hạ tiểu thư đã rời đi, nhưng Lam Yên lại dám mở miệng ra nhắc đến, chả trách Khương Tình lại lạnh lùng với cô ta như vậy.
Kể từ lúc Hạ Nhi rời khỏi nước S, như biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Mặc cho Khương Tình điên cuồng đi tìm, đã mất gần như một năm đi khắp nơi để tìm kiếm cô, vẫn không thể tìm ra được.
Thời điểm ấy Khương gia đại loạn.
Vương Minh Tuyết dùng đủ mọi cách cũng không thể liên lạc được với Khương Tình trong thời gian đó, bà không thể để mặc tình trạng của Khương gia, càng không thể để mọi công sức lâu nay của Khương gia thuộc về tay Khương Ẩn.
Vì thế đã để lộ ra tin tức Khương Thời bệnh nặng không thể qua khỏi, ép buộc Khương Tình trở lại.
Thời điểm ấy, tin tức bị đồn ra ngoài đột ngột bị biến chất, trở thành Khương Thời bị hại vì quá trình tranh đoạt lợi ích, Hạ gia dính vào phong vân tranh đoạt, bị đưa lên làm đích nhắm chỉ trích sau sự việc của Dương Tuyết Hy.
Dư luận chính là như vậy, miệng lưỡi nhiều người, khó thể chối cãi, cũng không có cách để chứng minh sự trong sạch của Hạ gia.
Nước cờ Vương Minh Tuyết đi chính là dồn Hạ gia vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng đồng thời kiềm chế Hạ gia và đánh động Khương Tình trở về, ổn định thế cục đang diễn ra trong các đại gia tộc.
Trong lúc ấy, Khương Ẩn gần như dồn tâm sức lôi kéo những thành viên trong hội đồng quản trị, Khương Bá có mối quan hệ lằng nhằng và rộng lớn, đằng sau hắn ta lại còn có sự hỗ trợ của thế lực bên nước M, chẳng mấy chốc đã lôi kéo về tay mình không ít quyền lực.
Mục đích dần lộ rõ là chiếc ghế chủ tịch Hội đồng quản trị.
Mặc dù Khương Bá trước giờ luôn tỏ ra giữ tâm hồn thanh tịnh, nhưng đằng sau vẫn đang dồn tâm sức nuôi dưỡng dã tâm lật đổ dòng chính Khương gia. Vì vậy những thế lực Khương Tình gây dựng thời gian qua đều gặp khó khăn, ngoài sáng trong tối đều có người không tiếng động gây nên trở ngại.
Chuyện mượn đao gϊếŧ người không từ thủ đoạn cũng bắt đầu xuất hiện.
Khương Tình trong thời gian một năm tìm kiếm Hạ Nhi, hành tung vẫn bị lộ, gặp không ít những "tai nạn ngoài ý muốn", phát hiện bên cạnh không ít "tai mắt" do Khương Ẩn cài vào.
Hơn nữa những "tai nạn" đó còn khiến người ta không nắm được chứng cứ.
Thời khắc tưởng chừng như vị thế dòng chính tại Khương gia sắp sụp đổ.
Khương Tình đột ngột trở về.
Thế cục lúc đó gần như đã được định, Khương Thời bệnh nặng không có năng lực chống đỡ, Khương Bá và Khương Ẩn lại đưa tâm phúc của mình vào Hội đồng quản trị.
Cuộc họp cổ đông lại được mở ra một lần nữa.
Bấy giờ cục diện của Khương thị đã không ổn định, ai cũng có khả năng ngồi lên vị trí quyền lực, thậm chí có thể nói vào lúc này người nào mang lại lợi ích cho Khương thị và đưa Khương thị trở lại thời kì hoàng kim, người đó sẽ trở thành người có quyền lực tối thượng nhất.
Sự xuất hiện của Khương Tình tại buổi họp không khác gì một cái gai trong mắt Khương Ẩn.
Hắn không nghĩ rằng những "tai nạn" mà bản thân đã sắp đặt cho Khương Tình đều không thành công, ngược lại còn đem đến những bất an và nguy hại cho hắn.
Xuất hiện ngoài những cổ đông mới và cũ, còn có các hậu bối trong Khương gia.
Khương Tình ngồi trên ghế chủ vị thay thế Vương Minh Tuyết, dựa người ra sau, đặt cánh tay lên bàn họp, từng ngón tay gầy gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn:
"Khương thị khủng hoảng, vị trí chủ tịch mà ông nội tôi đảm nhận thời gian qua cũng có thể là chỗ cho người tài năng trong Khương thị. Tôi cũng biết các vị trong khoảng thời gian này đã vất vả tranh giành, nhưng trên thực tế những gì giúp cho Khương thị vượt qua khỏi khủng hoảng này rất ít ỏi. Muốn ổn định lại Khương thị một lần nữa, điều kiện tiên quyết là phải đưa một người có đủ năng lực lên chức chủ tịch."
Khương Ẩn ngồi bên cánh tay trái của Khương Tình, chỉ nhếch miệng cười lạnh, hỏi:
"Sức khoẻ của chủ tịch Khương sao rồi? Khương Tổng bôn ba nhiều việc trong thời gian qua, lại đột ngột trở về vì lo lắng bản thân sẽ bị mất đi quyền lợi sao?"
Khương Tình chỉ cười nhẹ, im lặng không nói.
Khương thị liên tục xảy ra chuyện, giá cổ phiếu lên xuống bất ổn.
Khương Thời đau bệnh ngã quỵ không thể tỉnh dậy và vị trí cao nhất đang phải để trống, khiến không ít người muốn lợi dụng cơ hội để chiếm đoạt.
Ngay lúc này, một giọng nói trầm khàn hữu lực mười phần vang lên ngoài cửa.
"Sức khoẻ ta thế nào?"
Ngay lập tức, mọi người sắc mặt đại biến quay đầu nhìn về phía Khương Thời đang đi đến, cả khung cảnh trở nên náo loạn, không ít người thì thầm bàn tán.
Khương Ẩn hoảng hốt, đứng bật dậy.
Khương Tình không hề suy chuyển, bình thản như không.
Tô Thịnh đứng phía sau Khương Tình hơi cúi đầu, thấp giọng:
"Tôi quên nói với các vị. Hiện tại Chủ tịch của chúng ta đã khoẻ lại, vốn là đến đây để đưa ra quyết định uỷ quyền chức vị chủ tịch cho Khương tổng."
Khương Thời đi đến, Khương Tình đứng dậy nhường lại ghế chủ vị, ông cũng thản nhiên ngồi xuống, chậm rãi đưa tay lên ổn định cục diện đang hỗn loạn.
"Hôm nay ta đến đây chỉ để nói vài câu. Kể từ giờ phút này, vị trí chủ tịch hội đồng quản trị tại Khương thị sẽ do Khương Tình đảm nhiệm. Các người có ý kiến gì không?"
Một câu nói rất dứt khoát và thẳng thắn, hoàn toàn như đang dồn ép những con người đứng bên bờ vực thẳm phải lựa chọn chiến tuyến.
Những người đang ủng hộ phe cánh của Khương Ẩn cũng trở nên hốt hoảng, lòng dao động kịch liệt.
"Chiếc ghế chủ tịch không thể tùy tiện ngồi vào. Tuy rằng Khương tổng là người thích hợp ngồi vào nó nhất. Nhưng bây giờ Khương thị đang khủng hoảng trầm trọng, Khương tổng thời gian qua lại bỏ mặc không quản tới, e là muốn ngồi lên đó cũng không còn tư cách nữa." Khương Ẩn đứng bật dậy phản bác.
Có mấy vị cổ đông hùa theo lời của Khương Ẩn.
Còn mấy vị cổ đông khác thì không dám lên tiếng, im lặng quan sát cục diện.
Nghe xong lời của Khương Ẩn, Khương Tình bật cười:
"Khương thị đang xáo động, nơi này thiếu một người quản lý. Đúng là tôi đã biến mất một thời gian vì chuyện riêng, nhưng tình hình hiện tại của Khương thị tôi vẫn luôn nắm chắc và đã có cách giải quyết. Hôm nay tôi đến để đảm nhiệm chức vị và đưa Khương thị trở về quỹ đạo chính mới là việc quan trọng hàng đầu. Vào giai đoạn hiện tại, tôi nghĩ Khương thị đích thực cần một người lãnh đạo giữ vững vị trí hơn là tranh xem ai có tư cách hơn."
Khương Ẩn cười lạnh, lớn giọng phản bác:
"Người có thể ngồi lên vị trí đó nhất định phải là người khiến ai ai cũng tâm phục khẩu phục. Khương tổng, cô đẩy Khương thị vào tình trạng khủng hoảng, bây giờ lại muốn đảm nhiệm chức vị cao nhất tại Khương thị, nói dễ nghe thì là đang tuỳ hứng làm bậy, khó nghe là đang đùa giỡn công sức và tâm huyết gầy dựng cơ nghiệp bao năm qua của Khương gia. Ai mà không biết hiện tại Hạ thị đang trở mặt, các dự án lớn đều đã bị huỷ trong tay cô. Cho dù cô có năng lực thì thế nào? Ngồi vào vị trí cao nhất cũng sẽ có lời ra tiếng vào thôi."
Khương Tình nhìn Khương Ẩn, từ tốn nói:
"Phó tổng chỉ quan tâm đến sĩ diện lại không nghĩ đến tình hình hiện tại của Khương thị vốn không thể đợi được nữa. Bản thân Phó tổng có cách cứu được Khương thị không? Hoặc nói cách khác, bản thân Phó tổng dám chắc mình ngồi lên vị trí này thì liệu có bản lĩnh giữ vững được Khương thị hay không?"
Những người được ngồi trong Hội đồng quản trị, không ai là kẻ khờ khạo, sao có thể không nghe ra ý tứ của Khương Tình.
Nếu nói về bản lĩnh, Khương Ẩn quả thật không thể so bằng một Khương Tình tài hoa tuyệt diễm được.
Về danh chính ngôn thuận lại càng không.
Đám người đại cổ đông không một ai không hiểu rõ bản lĩnh của Khương Tình, tuy rằng trẻ tuổi nhưng đủ sức khiến đám hồ ly lão làng trên thương trường bị xoay mòng mòng.
Là một thiên tài tâm tư thâm trầm và khó đoán.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau một lượt sau đó có người đứng dậy, hỏi Khương Tình có cách gì.
Khương Tình tao nhã đưa tay lên ra hiệu cho Tô Thịnh.
Tô Thịnh cho thư ký mang vào một xấp tài liệu. Sau đó đi tới, theo thư kí ấy phát cho từng vị cổ đông.
Ai nấy đều nghi hoặc, lần lượt giở ra xem.
Chẳng bao lâu sau, sắc mặt họ đã có thay đổi, từ sự ngờ vực ban đầu chuyển sang nghi hoặc rồi là sửng sốt, thảng thốt...
Không lâu sau khi các cổ đông tỏ thái độ, có cổ đông kỳ cựu cũng lên tiếng, đại diện cho sự tan rã của phòng tuyến cổ đông.
Họ đều thừa nhận chức vị hiện tại của Khương Tình.
Khương Ẩn vốn nghĩ cho dù Khương Tình có bản lĩnh cao tới đâu cũng chưa chắc đã có được sự đồng thuận của Hội đồng quản trị, thế nhưng, chỉ trong tích tắc thời thế đã xoay chuyển.
Khương Tình với tư cách Chủ tịch đời kế tiếp của Khương thị đã đích thân tuyên bố sự điều chỉnh trong kết cấu sản nghiệp tương lai của Khương thị và những kế hoạch thuyên chuyển nhân sự.
Đầu tiên, chính là để Khương Ẩn bãi miễn chức vị Phó tổng, trở về nước M.
"Vị trí Tổng giám đốc Khương thị cũng cần một người có năng lực đảm nhiệm, hiện tại tôi đã có người thích hợp cho vị trí đó." Khương Tình bình thản nói.
______