Trời đã nhá nhem tối, ráng chiều dần chìm vào đường chân trời, miên man không dứt, quấn chặt lấy trời đất, hòa vào màn đêm.
Khương Tình ngồi giữa phòng khách, tia sáng chiều tà từ khung cửa kính ngoài hành lang len lỏi vào đi qua đi lại trên gò má tuyệt mỹ. Cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, khi hơi cử động, ánh sáng trên mặt đồng hồ phản chiếu lên cổ áo, rất nổi bật mà cũng rất lạnh.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ rất thấp, rất dịu nhẹ. Khương Tình lại ngồi ngược chiều sáng. Trong phòng lại bật đèn khá mờ, chỉ cảm thấy khuôn mặt Khương Tình dường như có chút nặng nề, âm u hơn ngày thường, cả người như chìm trong bóng tối.
Khiến người ta không sao thở nổi.
La quản gia từ bên ngoài đi vào, thấp giọng:
"Cô chủ. Khương Ngọc tiểu thư..."
Khương Tình rút một điếu thuốc ra, ngậm lên miệng, rồi nghiêng đầu châm thuốc.
Sau khi rít một hơi, từ tốn nhả khói rồi nói:
"Để chị ấy vào đi."
La quản gia nghe lệnh liền xoay người đi ra cửa.
Một lát sau, Khương Ngọc một thân ăn mặc đứng đắn, bộ lễ phục màu đỏ cực kỳ diễm lệ bước vào, Khương Ngọc vốn là một người rất trọng ngoại hình, dịp nào ăn mặc ra sao rất tỉ mỉ và kỹ lưỡng.
Khương Ngọc nhìn một bên mặt của nữ nhân bị ánh chiều buồn hoàng hôn bao phủ. Chẳng biết sao nhìn cảnh tượng này, Khương Ngọc lại thấy vẻ ngoài kia của Khương Tình càng thêm cô độc đến lạ thường.
Khương Tình nghe tiếng động phía ngoài cửa, lơ đãng nhìn qua, lại rít một hơi thuốc, nhả khỏi về phía Khương Ngọc, chống bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên bàn, chậm rãi nói:
"Cũng ổn đấy."
Ngữ khí trầm thấp, nghiêm túc.
Khương Ngọc hơi mím môi lại, khuôn cằm cứng đờ giây lát, rồi nhanh chóng cười khẽ:
"Được câu này của em cũng không dễ dàng nha."
Khương Tình liền bật cười.
Khương Ngọc đi đến ghế sofa đối diện Khương Tình, ưu nhã ngồi xuống, chân trái chéo qua chân phải, tư thái vô cùng quyến rũ yêu mị, cười đến điên đảo chúng sinh:
"Hạ Nhi đâu? Đừng nói là con bé tính bỏ chạy khỏi buổi tiệc nhé."
Khương Tình lấy tay đỡ một bên đầu, nhìn Khương Ngọc rồi thấp giọng:
"Đang đợi em ấy thay lễ phục, chắc cũng sắp xong rồi."
Khương Ngọc "a" lên một tiếng rất khẽ, sau đó ngay lập tức hào hứng tiếp lời:
"Em thấy Lucy rồi chứ? Con bé lúc còn nhỏ hay bám theo em đấy."
Khương Tình nhíu nhẹ mày, khuôn mặt vốn dĩ mang cho người khác cảm giác vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, dù chỉ đứng từ xa nhìn cũng đẹp như một bức tranh.
Khương Ngọc không thấy Khương Tình có thái độ gì, lại mở miệng khoa tay múa chân:
"Hồi nhỏ cứ nghĩ lớn lên sẽ hơi khó gần, dù sao lúc đó con bé cũng rất lạnh lùng, không ngờ bây giờ gặp lại, con bé vô cùng..."
"Khương bại hoại. Lucy trả tiền cho chị tới nói một nồi chè thập cẩm súp bổ dưỡng trước mặt Khương Tình à?"
Một câu nói bâng quơ vang lên từ phía sau, ngay lập tức khiến Khương Tình và Khương Ngọc quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh hoàng hôn sắp lụi tàn, cô gái mặc trên người bộ lễ phục màu trắng thả bước nhẹ nhàng đi về phía hai người. Vóc dáng mỏng manh cùng khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều, phá lệ mang đến cảm giác mong manh lại thoát tục đến mơ màng, xinh đẹp như bước ra từ trong tranh vẽ. Những lọn tóc nâu dài rơi bên cần cổ trắng ngần lay động nhẹ trong gió khiến ai nhìn đến cũng chẳng thể rời mắt.
Làn môi cô nhếch nhẹ, nụ cười dưới ánh trăng vô cùng mê hoặc, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng sắc bén.
Với vẻ đẹp này, lời nói này, cử chỉ này thật khiến bao nhiêu người có thể quỳ rạp dưới chân cô.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi không rời mắt, khoé môi cong lên một nụ cười ôn nhuận nồng đậm yêu chiều.
Đối với Khương Tình mà nói, cô chính là thần nữ bước ra từ màn sương một buổi bình minh, tới từ trời đất, tới từ nơi tận cùng của thiên đường.
Là người con gái hoàn mỹ nhất.
Khương Ngọc từ trong kinh diễm mà tỉnh lại, vội vàng dùng lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ để che giấu sự thất thố của mình:
"Lucy thanh thuần đáng yêu, phong đạm tiểu thư tao nhã dịu dàng, còn vô cùng xinh đẹp. Đâu có giống như em chứ, từ lời nói cho đến hành xử đều vô cùng thô lỗ lại bạo lực."
Hạ Nhi nghe mà tức đến nỗi ngón tay cũng run run, cô dùng hai bước thành ba bước đi tới, nhìn xuống Khương Ngọc, hàng mi dài rợp bóng trên làn da mịn màng, cả khuôn mặt lại trở nên vô cùng dữ dội:
"Khương bại hoại!! Sự tích cực này của chị là từ đâu mà ra? Chị quên bản thân mình đã có Lương Hạ rồi à? Trước mặt người khác khen lấy khen để một nữ nhân. Chị ngứa da có phải không?"
Ngữ khí hung ác lại tàn bạo, là ai nghe thấy cũng thót tim.
Khương Ngọc đứng dậy, nhìn cô chăm chú, cười mà như không cười:
"Cái gì mà từ đâu mà ra? Lương Hạ rất hiểu chuyện, không có giống em chút nào đâu. Nữ nhân hung dữ."
Hạ Nhi cảm thấy phiền nhất là dáng vẻ phong lưu thành tính này của Khương Ngọc, lại thêm cái thân phận "chị họ" của Khương Tình. Tuy rằng Khương Ngọc cũng khá đẹp đấy, nhưng thi thoảng cô lại muốn văng một cú đấm lên khuôn mặt kia.
"Khương bại hoại. Chị đến thuyết giáo giúp một kẻ muốn cướp người ra khỏi tay tôi. Bảo tôi phải hiểu chuyện? Phải hiền lành với chị á?"
Khương Ngọc hơi ngẩn ra một chút, liếc mắt nhìn Khương Tình, rồi làm bộ nghiêm túc:
"Chị cảm thấy chúng ta hiểu lầm một người là không hay, Lucy là một cô gái trẻ, Khương Tình lại phong hoa tuyệt diễm như thế, con bé có chút... say nắng cũng là chuyện bình thường. Hạ Nhi! Em chưa gì đã làm loạn lên, sự trong trắng của con gái nhà người ta cứ như thế bị em chà đạp rồi..."
Hạ Nhi tức đến muốn câm nín, răng đều va vào nhau lập cập, ngón tay run run:
"Này này này, chị nói gì đó hả? Ai chà đạp trong trắng của cô ta? Chứ không phải chị bị sắc đẹp làm cho mù mắt, gặp ai có nhan sắc một chút cũng đều không có sức kháng cự hả?"
Khương Ngọc bị cô bật, rất không vui, khẽ quát một tiếng:
"Không ai quản lý em nữa phải không? Chị ít ra cũng là "chị họ" của chồng em đấy."
Ngay sau đó Khương Tình vội vàng đi tới, vươn tay ôm lấy Hạ Nhi, cười nói:
"Được rồi được rồi, đừng nổi nóng. Tôi biết em rất tốt là được rồi, em là tuyệt nhất. Bảo bối."
"Khương Tình! Em còn có quan niệm thị phi đúng sai hay không?"
Khương Ngọc bực bội chép miệng.
Hạ Nhi tức đến thở hổn hển, lại vì Khương Tình đang dỗ dành mà ỉu xìu xuống.
Khương Ngọc nhìn cô hậm hực, ánh mắt liếc tới vùng xương quai xanh đỏ rực một mảng trên bộ lễ phục vải voan mỏng, rõ nét nhất phải nói là dấu hôn trên ngực trái như ẩn như hiện, giống hệt như một đóa hoa đỏ tươi trên nền ngọc trắng muốt.
Khương Ngọc ngay lập tức bước tới, lại đối mặt với cô, cười đầy ý thù địch:
"Xem kìa. Nữ nhân "nằm dưới" nhà ta lại bị ăn đến không còn một mảnh có phải không? Đi dự tiệc mang cái bộ dạng này đi, có phải muốn chiêu cáo thiên hạ là em với Khương Tình vừa "ấy ấy" không hả?"
Hạ Nhi tức điên rồi.
Cô mặc kệ hình tượng vừa cao lãnh vừa phong lưu, vừa đào hoa vừa phong nhã của Khương Ngọc, mặc kệ luôn cả cái danh xưng "chị họ" kia, không một chút mềm lòng lao tới, nắm lấy cánh tay Khương Ngọc trong lúc đang há mồm hoảng hốt, vật thật mạnh xuống sàn nhà, sau đó bất chất cả việc mình đang mặc một bộ lễ phục vô cùng quý giá, vén váy ngồi lên người Khương Ngọc, tàn bạo chuẩn bị tung một nắm đấm xuống mặt.
Khương Ngọc chỉ kịp kêu lên thất thanh:
"Đánh người đừng đánh mặt!"
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, nắm đấm trong giây lát chuyển hướng, sượt qua mặt Khương Ngọc hướng thẳng xuống khuôn cằm.
Cơn đau rát bùng lên khiến Khương Ngọc hét lớn, Hạ Nhi vẫn không buông tha, giơ hai tay lên bóp lấy cổ Khương Ngọc.
Cổ thít chặt vì bị cô bóp, hai tay Hạ Nhi dùng rất nhiều sức, Khương Ngọc chịu không nổi nữa, nhưng lại không thể đẩy được cô ra, chỉ có thể dùng tay gạt cô, rồi cầu cứu Khương Tình đứng bên cạnh.
"Cứu.. a.. Cứu..."
La quản gia lần đầu nhìn thấy Hạ Nhi động thủ, sợ đến ngây người, không hiểu một cô gái đang yên đang lành vì sao lại đột nhiên lại trở nên hùng tàn như thế, cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai sau này của mình tại căn biệt thự này.
Khương Tình không nhìn nổi nữa, tiến lên giữ chặt tay cô, rồi vòng cánh tay kéo cô lên.
Khương Tình cảm thấy nếu mình còn không ra tay ngăn cản, Khương Ngọc chắc chắn sẽ bị bóp đến hấp hối.
Giây phút Khương Tình ra tay kéo lấy Hạ Nhi, cuối cùng Khương Ngọc cũng sống lại.
Cố hết sức ngồi dậy, cúi người ho sặc sụa một lúc rất lâu.
Hạ Nhi bị Khương Tình ôm không thể tiến tới, hai chân phải trái cứ thế đá vào không trung loạn xạ hết cả lên, chỉ hận không thể đá trúng vào bộ mặt bại hoại vô lại kia của Khương Ngọc.
"Hạ Nhi! Em tính bóp chết tôi à?" Khương Ngọc đứng phắt dậy, hướng về phía cô mà gào lên.
"Khương Ngọc! Chị chán sống rồi phải không?" Hạ Nhi không yếu thế chút nào.
Khương Ngọc tức đến nghiến răng kèn kẹt, quay mặt đi gào lên với Khương Tình:
"Xem đi! Có cái gì gọi là gia giáo không? Vợ của mình có quản nổi hay không? Em không quản được thì ném qua đây. Hôm nay tôi sẽ lột da con bé này ra!"
Hạ Nhi nghe mà toàn thân giận đến run rẩy:
"Ban nãy đáng lẽ em phải cào nát mặt chị!"
Dứt lời, cô giơ tay chỉ thẳng tay vào mặt Khương Ngọc, tàn bạo rống lên:
"Phải cào nát cái bản mặt bại hoại ấy của chị."
Vẫn còn chưa hả giận, cô quay đầu trừng mắt với Khương Tình:
"Còn chị nữa, người ta tới ức hϊếp đến trên đầu em rồi, chị còn... Ưʍ..."
Khương Tình giơ tay lên bịt chặt miệng cô lại, mặc cô quẫy đạp không ngừng.
Khương Tình biết bây giờ Hạ Nhi đang rất tức giận, lúc này cô phát giận sẽ không hề nói lý càng không quan tâm tới logic, gặp ai là mắng người ấy.
Khương Tình ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói với Khương Ngọc:
"Vợ của em. Em tự quản. Không tới lượt chị can dự vào."
Ngữ khí bình thản nhưng hàm ý uy hϊếp trong ánh mắt cực kì rõ ràng.
Khương Ngọc xoa xoa cổ, biết điều ngậm miệng lại.
Hạ Nhi hừ lạnh ra vẻ nhìn Khương Ngọc, đầu tóc cô rối bù xù.
Khương Tình tươi cười bấu má cô:
"Tôi cho em một phút, một phút sau còn không đàng hoàng chỉnh chu để đến buổi tiệc, tôi sẽ đích thân tới giúp em xé bộ váy này ra, tiện thể lột luôn một lớp da của em đấy."
Hạ Nhi cả người cứng đờ, chỉ có mỗi cái đầu là gật gật liên tục.
_______
Những tia sáng ngoài cửa xe vùn vụt lướt qua, hắt xuống tấm kính thủy tinh những điểm sáng ngưng tụ lại.
Khương Tình đích thân lái xe mang cô và Khương Ngọc đến buổi tiệc.
Từ biệt thự đến Khương gia cũng là một quãng đường khá xa.
Nhìn cách Khương Tình chọn những con đường tắt, chẳng mấy chốc đã sắp tới nơi, Hạ Nhi không nhịn được, nói:
"Mai này nếu có thất nghiệp, chị làm tài xế kiếm tiền nuôi em cũng tốt lắm."
Khương Tình tay nắm vô lăng, nở một nụ cười:
"Bà Khương yên tâm. Tôi không để em đói đâu."
Hạ Nhi quay phắt sang lườm nguýt.
"Nước..."
Khương Tình đột nhiên buông một chữ.
Hạ Nhi không nói không rằng, đưa tay tới cầm một chai nước suối, mở nắp ra, rồi đưa tới bên miệng Khương Tình.
Khương Tình rất bình thản nghiêng mặt qua uống vài ngụm rồi tỏ ý đã đủ.
Hạ Nhi lại lấy về, đóng nắp cẩn thận, nhét chai nước vào một chỗ trống bên cạnh cửa xe.
Khương Ngọc ngồi phía sau nhìn thấy, có chút dở khóc dở cười.
Cơm chó này không muốn nuốt xuống cũng phải nuốt nha.
— Tiểu Hạ Hạ, người ta lại nhớ em rồi.