Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 243: Em đói.

_____

Ánh trăng và ánh đèn đan cài vào nhau, đêm nhờ thế lại càng mát mẻ. Kéo dài khắp biệt thự là một lớp sàn gỗ thượng hạng, dường như đọng lại cả bao năm tháng.

Hạ Nhi từ phòng tắm bước ra ngoài phòng khách, dưới sàn trải một lớp thảm trắng tinh, kết hợp với màu của sàn nhà trông lại càng sạch sẽ rộng rãi.

Nhìn như vậy, tổng thể phòng khách sáng sủa hơn nhiều.

Cô nhìn thấy Khương Tình ngồi trên sofa, liền cười khẽ lên tiếng gọi:

"Cục cưng à."

Xưng hô này khiến Khương Tình nghe thấy mà dở khóc dở cười, cũng cảm thấy vô cùng xuôi tai.

Khương Tình mím môi, hài lòng "ừm" một tiếng, vừa nhìn thấy cô mặc một bộ đồ ngủ dày dặn màu trắng, mái tóc nâu sẫm ướt nhẹp liền đứng phắt dậy, nhanh tay với lấy chiếc khăn trên tay cô.

Bàn tay Khương Tình linh hoạt, một chiếc khăn mặt ủ lên đầu cô, sau đó xoay tròn như đất rung núi chuyển, ngữ khí ôn nhuận đầy bất mãn:

"Sao lại gội đầu giờ này? Em sẽ bệnh mất."

Hạ Nhi giơ tay lên gỡ khăn mặt ra, mái tóc của cô đã rối bù xù. Cô xoay ngược tay ôm chặt Khương Tình, cười khúc khích rụt cổ lại.

"Chị bế em thử đi, có phải em nặng hơn rồi không? Lúc nãy soi giương em cảm thấy mình có da có thịt lên rồi này."

Dứt lời, Hạ Nhi phóng người muốn nhảy lên.

Khương Tình đang cố gắng làm khô tóc cho cô, lại thấy hành động trẻ con đó, có chút buồn cười. Khương Tình cúi người xuống, chậm rãi nhấc bổng cô lên, tựa hồ ước lượng cân nặng của cô, thấp giọng nói:

"Ừm.. Bảo bối nặng hơn một chút rồi. Nhưng vẫn còn gầy lắm."

Khương Tình bế cô đi tới kệ tủ, dùng một tay kéo ngăn kéo lấy ra chiếc máy sấy tóc, sau đó bước nhanh tới sofa, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế, xoay người cô lại, để cô tựa lưng vào ngực mình, rồi cầm máy sấy, bật đến một mức độ gió vừa phải, sau đó tỉ mỉ sấy tóc cho cô.

Hạ Nhi nhìn chằm chằm từng lọn tóc nâu nhạt bay bay, đùa giỡn:

"Em mà mập lên một chút nữa, có phải chị sẽ bế em không nổi luôn không?"

Khương Tình bật cười, vừa luồn những ngón tay vào tóc cô, cẩn thận làm khô từng sợi tóc, thấp giọng:

"Em có mập đến cỡ nào tôi cũng bế được."

Hạ Nhi bĩu môi, cô quay đầu lại nhìn Khương Tình.

Nữ nhân cao gầy đĩnh đạc, vóc dáng rất đẹp, mặc bộ đồ ngủ màu xám đơn giản vẫn trở nên rất bắt mắt. Trong lòng Hạ Nhi tấm tắc ngợi khen, sự quý phái của con cái nhà họ Khương đúng là người ngoài không thể bắt chước được.

Dù là khoác trên người một miếng vải rách cũng không che được khí chất thanh cao nho nhã.

Khương Tình bị cô nhìn đến không thoải mái lắm, nhẹ giọng đưa ra nghi vấn:

"Em đang nghĩ gì đấy?"

Hạ Nhi bật cười khúc khích, tay đưa tới vuốt phẳng lại góc áo cho Khương Tình, sau đó thừa cơ hội chạm một cái lên ngực Khương Tình, cảm giác mềm mại khiến trái tim cô chao đảo.

Khương Tình đẹp như vậy, giống như ngồi giữa bầu trời đầy sao, vẫn là một ngôi sao toả sáng rực rỡ nhất. Nữ nhân vừa quyến rũ vừa ấm áp, còn thoang thoảng mùi hương như lan như sương, thật sự rất cám dỗ con người ta rơi vào con đường vạn kiếp bất phục.

Hạ Nhi cố gắng bảo trì trấn tĩnh, nhìn thấy ánh mắt nâu sẫm của Khương Tình dõi theo từng cử động của cô, đáy mắt nâu sẫm càng lúc càng tối đi, cô liền có chút ngượng ngùng chột dạ.

Cô đứng phắt dậy, nhanh miệng nói:

"Em muốn thử vào bếp nấu gì đó cho chị ăn."

Khương Tình bị câu nói đó của cô làm cho sững người.

Một lúc sau, trong phòng bếp là một bầu không khí khói bếp rất đời thường.

Cũng có mùi hương của thức ăn nhưng đều bị mùi cháy khét áp đi hơn phân nửa.

Khương Tình bị Hạ Nhi cấm không cho bước vào phòng bếp, vì thế chỉ có thể nơm nớp lo sợ và bất an ngồi ngoài ghế sofa, ngửi được mùi cháy khét lại lắc đầu thở dài.

Khương Tình có một thời gian sống bên ngoài, cho rằng mình đã quen với một cuộc sống bếp núc lạnh lẽo. Vậy mà tối nay, khi ôm cô vào lòng, nghe cô gái mình yêu muốn vì mình mà xuống bếp, cho dù lúc này mùi khói bếp giống như... một thứ thuốc độc, nhưng vẫn cam nguyện mà hạnh phúc đến như vậy.

Hạ Nhi trong phòng bếp cũng ngửi thấy mùi cháy khét, chỉ là cô không biết phải làm sao. Cô rõ ràng là làm đúng công thức, nướng thịt thì chỉ cần có thịt và bếp nướng là được rồi. Tại sao cô làm lại cứ cháy khét lung tung lên như vậy chứ?

Hạ Nhi cắn môi, vẫn muốn cố gắng hoàn thành món ăn mà cô đã rất cố gắng nghiên cứu.

Thế nhưng, cô đúng là không có năng khiếu bếp núc thật.

Hạ Nhi nhìn một đống thịt cháy đen, mắt nhắm mắt mở thò tay tới tắt bếp nướng, thở dài.

Có một câu nói mà cô hay nghe thế này:

Người xuất sắc không đáng sợ, đáng sợ là người đã xuất sắc lại còn nỗ lực hơn bạn.

Cô cảm thấy dùng trên người Khương Tình chính là:

Đẹp không đáng ghét, đáng ghét là đã rất đẹp, rất giàu có lại còn biết nấu ăn...

Hạ Nhi lủi thủi mở cửa phòng bếp, vẻ mặt như không còn gì luyến tiếc nữa.

Khương Tình nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô, đồ ngủ xộc xệch, trên khuôn mặt trắng nõn lấm lem, liền bật cười thành tiếng.

Chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sofa, Khương Tình bước nhanh tới bên cạnh cô, trầm giọng đùa giỡn:

"Em chỉ nên ở yên một chỗ, tận hưởng sự phục vụ từ tôi mà thôi."

Khương Tình dứt lời, Hạ Nhi ỉu xỉu cúi thấp đầu xuống.

Khương Tình phóng tầm mắt nhìn vào phòng bếp, xoong chảo bát đĩa trên bệ bếp bay mỗi nơi một chiếc, phần cọng rau được nhặt ra vẫn còn vứt nguyên đó, muối dầu giấm tỏi đủ các loại chai lọ đang chất đống trên mặt bàn, có lọ nắp còn mở nguyên, có lọ thì đậy hờ hững.

Vốn dĩ Khương Tình rất thích vào bếp nấu ăn cho cô, nên phòng bếp thường xuyên được sắp xếp chỉnh tề theo thứ tự lớn nhỏ, bây giờ đây thì đông một chiếc, tây một chiếc, xếp bừa khắp nơi.

Khương Tình không nghĩ tới trình độ phá hoại của cô lại đến mức độ... thượng thừa như thế, thấp giọng nói:

"Vốn là... định vào đó nấu chút gì cho em. Nhưng... hay là chúng ta ra ngoài ăn đi."

Hạ Nhi mím môi, vẻ mặt uỷ khuất, cô dùng tay kéo lấy vạt áo ngủ chà sát lên khuôn mặt lấm lem.

Khương Tình nhíu mày, loáng thoáng có thể nhìn thấy làn da nơi vùng eo thon của cô, cũng trắng nõn như làn da trên khuôn mặt cô, chìm vào màu ánh đèn sáng rực.

Một Hạ Nhi tuỳ ý như vậy trông giống như một hòn ngọc trơn bóng, đầy chân thực lại tinh nghịch.

Hạ Nhi buông vạt áo xuống, bước về phía Khương Tình, cho tới khi sát lại rất gần.

Khương Tình không né không tránh, từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhã nhìn cô không rời mắt.

"Em đói."

Hạ Nhi bĩu môi thấp giọng, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Khương Tình, bổ sung thêm một câu:

"Chính là đói đến đi không nổi đấy."

_____