Khương Tình ôm Hạ Nhi bước nhanh vào phòng ngủ, không đợi cô hồi chút sức lực liền bị ném xuống giường.
Căn phòng tối không hề có chút ánh sáng nào, nhưng Khương Tình vẫn chuẩn xác tiến tới, môi mỏng rơi lên môi Hạ Nhi, nụ hôn cuồng nhiệt lại đầy ướŧ áŧ.
Hạ Nhi hé miệng thở gấp, thân thể không tự chủ lùi về sau một chút, trong phòng tăm tối mờ ảo không thấy rõ cái gì, cô vươn tay sờ loạn dưới giường một trận, muốn tìm đường trốn.
"Bảo Bối! Em sờ đi đâu vậy?" Giọng Khương Tình trầm thấp mang đậm ý cười.
Hạ Nhi trong hơi thở đứt quãng, ánh mắt hổ phách mất tiêu cự nhìn tán loạn, mũi chỉ ngửi được mùi hương như lan như sương thoang thoảng vô cùng thanh nhã, cô thấp giọng nỉ non nói:
"Tình. Em mệt quá."
Khương Tình cúi đầu hôn lên bả vai gầy thanh mảnh tinh xảo của nữ nhân dưới người mình, thấp giọng cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu ghé sát môi vào vành tai Hạ Nhi thì thầm:
"Em không cần làm gì cả. Mọi thứ cứ để tôi lo."
Hạ Nhi cảm nhận được hơi thở ấm nóng lại đầy ám muội bên tai mình, sự cám dỗ trong câu nói đó khiến Hạ Nhi có chút hoảng loạn. Khương Tình mà nói như thế nhất định sẽ ăn cô đến một mảnh xương cũng không chừa.
Hạ Nhi có chút gấp gáp vội vã, tay nhỏ trong bóng tối vất vả sờ soạng, sắp sờ đến được mép giường, nào biết người phía trên lại chậm rãi bắt được cổ tay cô lôi trở lại, ấn lên trên người mình.
"Sờ chỗ nào vậy? Trật rồi." Thanh âm cười khẽ ôn nhuận đầy từ tính vang lên.
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, thẹn thùng đến đầu ngón tay cũng cong lại.
"Tình! Đủ rồi mà..."
Trong bóng tối, ánh mắt Khương Tình trở nên vô hạn yêu dị, từ nhỏ Khương Tình đã thích ứng với cuộc sống trong bóng tối, đôi mắt dù trong điều kiện ánh sáng không đủ vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ mười phần rõ ràng. Hành động cùng vẻ mặt túng quẫn xấu hổ của Hạ Nhi càng khiến Khương Tình trở nên mất kiểm soát, không thể tiết chế bản thân mà ham muốn nữ nhân đối diện yêu kiều dục tiên dục tử dưới thân mình.
"Em nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho em sao? Không được! Tự em gọi tôi trở về, mới chỉ một lần lại muốn dừng, em coi cơ thể tôi thành cái gì hả?" Giọng nói âm u lại trầm khàn yêu dã đến cực điểm.
"...."
Em sai rồi!
Là chị lợi hại.
Hạ Nhi gào thét điên cuồng trong lòng.
Khương Tình vươn tay nắm chặt vòng eo nhỏ của nữ nhân đang cố gắng né tránh việc cầu hoan của mình, cười đến ôn nhuận vui vẻ kéo Hạ Nhi dính sát dưới thân, cô nàng nào đó hoảng đến loạn thành một đoàn, tay đưa ra nắm lấy gối phủ lên khuôn mặt nhỏ, giọng nói vừa thẹn vừa giận:
"Chị chả biết tiết chế gì cả. Em sẽ bị chị dày vò đến chết mất thôi."
Khương Tình nhấc ngón tay thon thả chạm lên chiếc gối trắng mềm mại đang che kín khôn mặt đỏ bừng tưởng chừng nhỏ ra máu kia, thanh âm vô hạn yêu chiều lại ôn nhu như nước:
"Khi chạm vào em tôi không cần thứ gọi là tiết chế đó. Thoả mãn em! Và khiến em vì tôi mà khoái hoạt nở rộ. Điều đó làm tôi trầm luân đến điên cuồng. Nó là cách tôi biểu đạt cảm xúc và du͙© vọиɠ của chính mình. Em nên tận hưởng và yêu thích việc làʍ t̠ìиɦ với tôi mới đúng."
Lời nói da^ʍ mĩ đầy xấu hổ lại được Khương Tình nói ra đến đúng tình hợp lý.
Hạ Nhi kéo nhẹ chiếc gối xuống, hé lộ ra cặp mắt hổ phách mờ ảo xinh đẹp, rèm mi tuyệt mỹ chớp động mang chút yêu dị kinh diễm.
"Nhưng chị mạnh lắm. Một lần đã khiến em mệt muốn chết. Tuy rằng... tuy rằng em rất thích, nhưng mỗi khi xong việc em không thể đi nổi a." Hạ Nhi gần như nỉ non yêu kiều nói ra, khuôn mặt bị che khuất một nửa dưới gối hiện lên từng rặng mây đỏ rực.
Khương Tình híp đôi mắt tuyệt mỹ nhìn nữ nhân đang phân bua giải thích dưới người mình, vẻ mặt mong cầu được thương tiếc khiến Khương Tình không những không muốn dừng lại, còn nổi lên du͙© vọиɠ nghiền nát nữ nhân này dưới thân, quả thật câu người đến cực hạn, nữ nhân này rõ ràng là đang muốn dụ dỗ khuyến khích cô chà đạp mình mới đúng.
"Chết tiệt! Em... em đừng làm vẻ mặt đó nữa." Khương Tình trầm trọng gầm lên, tay đang đặt dưới ga giường hơi siết lại, khớp tay tinh xảo như cực lực khắc chế cái gì đó muốn thoát ra.
Hạ Nhi chớp nhẹ rèm mi. Trong bóng tối, cô chỉ hé mỗi cặp mắt hổ phách huyền ảo trong suốt. Bỗng chiếc gối bị Khương Tình giật mạnh ra tàn nhẫn ném xuống sàn nhà.
Hạ Nhi hơi sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng lại mang chút yêu dị câu dẫn hiện ra không thể che giấu.
Khương Tình nhếch môi cười nhàn nhạt, giọng nói ôn nhuận mang đậm ý cười cùng một chút hương vị ái muội kì lạ vang lên:
"Em rõ ràng là rất mong đợi tôi dày vò em. Biết rõ tôi một khi nhìn vẻ mặt câu dẫn vô hạn này, thú tính bộc phát không thể kiểm soát được. Hạ Nhi! Em đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi phải không?"
Hạ Nhi nghe thấy liền bật cười. Tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên trong bóng tối, cũng không muốn khắc chế du͙© vọиɠ đang âm ỉ trong lòng, đối với nữ nhân trước mặt cô. Hạ Nhi có vô hạn đòi hỏi cùng ham muốn, cho dù muốn áp chế để gìn giữ một chút liêm sỉ cũng không thể được. Cho dù bị dày vò đến thê thảm cũng không ngừng mê luyến cảm giác hoan ái khoái lạc do nữ nhân này đem đến.
"Tình ah.. Bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán ý này của chị thật đáng ghét." Hạ Nhi bĩu môi ghét bỏ nói.
Khương Tình cúi đầu vươn lưỡi liếʍ lên cần cổ trắng nõn kia, hơi thở nóng hổi thả lên làn da mẫn cảm khiến Hạ Nhi run lên, vừa gặm cắn vừa dùng tay xoa bóp bầu ngực căng mọng, thấp giọng yêu mị nói:
"Dù em có cố gắng thế nào cũng không thể phản kháng nổi tôi. Thân thể em thành thật nhất, bên dưới lại ướt đẫm rồi."
Hạ Nhi câu môi cười khúc khích, cô cũng lười giả vờ thục nữ đoan trang hiền thục gì đó, đúng là lúc đầu có chút e ngại, nhưng nữ nhân này biết rõ cô có vô hạn ham muốn nɧu͙© ɖu͙© điên cuồng với mình, chỉ là vạch trần nó ra để cô không câu nệ mà buông thả bản thân thôi.
"Tình. Chạm vào em đi." Thanh âm câu dẫn đến cực điểm.
Hạ Nhi nói xong liền ưỡn người, bàn tay vươn ra nắm lấy tay Khương Tình đang bao phủ bầu ngực di chuyển xuống phía dưới huyệt động non mềm mẫn cảm, ấn ngón tay thon dài tuyệt mỹ của nữ nhân nào đó vào huyệt nhỏ đang ngứa ngáy trống rỗng đến khó nhịn.
Khương Tình hé miệng ngậm lấy nụ hoa dựng đứng một bên ngực, liếʍ mυ'ŧ càng hăng hơn, răng hơi nghiến nhẹ lên nụ hoa khiến Hạ Nhi rên khẽ, giọng nói tà mị lại quyến rũ:
"Tôi làm đau em được không? Tôi có chút không khống chế được."
Hạ Nhi hơi thở dồn dập, cảm nhận được ngón tay Khương Tình đang thuận theo ý cô mà lướt nhẹ bên ngoài huyệt động trơn trượt, như trêu ghẹo lại như kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn du͙© vọиɠ trong cô.
"Làm gì cũng được. Là chị em đều muốn." Hạ Nhi nhỏ vụn rên khẽ nỉ non.
"Đây là em nói!" Khương Tình khàn giọng đến cực hạn.
Ngay lập tức đầu ngực bị Khương Tình cắn mạnh, Hạ Nhi bị cơn đau dẫn đến một hồi kɧoáı ©ảʍ kì lạ đánh tới làm cho run rẩy liên tục, tiếng rên bật ra từ cổ họng đầy yêu kiều mị hoặc.
"Ah..."
Khương Tình không chút tiết chế mυ'ŧ mạnh lên bầu ngực căng tròn, hết cắn rồi liếʍ, dùng tay bóp mạnh khoả mềm mại đó đến không ra hình dạng, nhào nặn mạnh bạo không chút lưu tình, hơi thở đứt quãng ấm nóng lan toả trên làn da mẫn cảm của Hạ Nhi.
"Tôi biết em thích! Lúc tôi cắn nó em liền ướt đẫm hết cả. Bảo Bối! Em rất thích tôi dày vò hành hạ em."
Khương Tình vừa nói vừa cắn nhẹ nụ hoa sưng đỏ, đầu lưỡi liên tục liếʍ lên để làm dịu cảm giác đau nhói lúc nãy. Ngón tay bên dưới không ngừng vuốt ve trêu đùa mật dịch đang tuôn trào ướt đẫm một mảng ga giường.
Hạ Nhi thở hổn hển, cô quả thật là thích. Tay không tự chủ đưa ra ấn lấy đầu Khương Tình nhấn xuống giữa hai chân mình, giọng thì thào gấp gáp ra lệnh:
"Liếʍ em! Em muốn."
Khương Tình cười khẽ, nhả nụ hoa ẩm ướt bóng loáng đỏ rực kia, di chuyển xuống giữa hai chân Hạ Nhi, tay nắm lấy cặp đùi trắng nõn thon dài, tạo thành một hình chữ M khiêu gợi.
Khương Tình đưa ngón tay chọc vào huyệt nhỏ đang rỉ ra mật dịch không ngừng, ngay lập tức đâm mạnh vào.
"Ah..." Hạ Nhi rên lên một tiếng thoả mãn, hông đưa đẩy muốn Khương Tình càng nhiều hơn.
Bên trong vách thịt ấm nóng siết chặt khiến Khương Tình hết sức vui thích, cúi đầu dùng lưỡi liếʍ lên hoa hạch sưng đỏ, ngậm lấy rồi mυ'ŧ mát điên cuồng, tay không ngừng chọc vào rút ra càng nhanh hơn.
Hạ Nhi há miệng thở dốc, thanh âm rêи ɾỉ nũng nịu yêu kiều không ngừng.
"Ưʍ... ah.. Tình..."
Hạ Nhi bị du͙© vọиɠ làm cho không thể chịu nổi, tay lại dùng sức ấn mạnh đầu Khương Tình vào giữa hai chân mình.
"Bảo Bối! Em làm thế tôi sẽ chết đuối đấy." Khương Tình khàn giọng cười trêu chọc.
Hạ Nhi không thèm quan tâm, dùng sức lật người ngồi thẳng dậy, đè Khương Tình dưới người.
Khương Tình có chút hoảng vì sợ làm đau Hạ Nhi, ngón tay trong huyệt nhỏ không tiếng động nhẹ nhàng rút ra.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình đang vươn đầu lưỡi chọc ra vào bên trong huyệt nhỏ non mềm thay chỗ cho ngón tay kia, giọng nũng nịu yêu kiều nói:
"Em muốn liếʍ chị."
Khương Tình chọc đầu lưỡi ấm nóng vào trong huyệt nhỏ ẩm ướt, cười đến yêu dị mị hoặc, lại không trả lời mà liên tục liếʍ mυ'ŧ thứ dịch lỏng không ngừng rỉ ra bên trong.
Hạ Nhi thấy Khương Tình không thèm để tâm, có chút tức giận ngã người ra sau, một tay chống đỡ thân thể đang kịch liệt động tình, một tay đưa tới giữa hai chân nữ nhân dưới người, chạm vào một mảng đã sớm ẩm ướt đến không chịu nổi.
"Nó ướt rồi!" Hạ Nhi quay đầu nhìn Khương Tình thở hổn hển nói.
"Em muốn liếʍ nó sao?" Khương Tình nhẹ giọng cười khẽ.
Hạ Nhi chưa kịp trả lời, thân thể cô đã bị Khương Tình xoay người lại.
Hạ Nhi có chút choáng váng, ngay lập tức nhận ra cơ thể trần trụi đang dùng một tư thế nằm sấp trên người Khương Tình, đùi non mịn trắng nõn bị tách ra, vùng chân tâm ướt đẫm trực tiếp hướng tới miệng nữ nhân nào đó, không ngừng tuôn trào mật dịch, đầu lưỡi Khương Tình lại đang đảo khắp trong huyệt động mẫn cảm, chọc ngoáy đầu lưỡi thụt ra thụt vào bên trong, Hạ Nhi cong người lên vì kɧoáı ©ảʍ điên cuồng kia.
Trước mặt Hạ Nhi là nơi tư mật của nữ nhân nào đó, vừa hồng nhuận ướŧ áŧ lại mị hoặc đến cực điểm, chất lỏng óng ánh ẩn hiện như khuyến khích dụ dỗ Hạ Nhi nếm thử.
Cô nàng nào đó nhìn thấy liền nuốt nước miếng, thèm thuồng mà chớp chớp đôi mắt hổ phách, đầu lưỡi đỏ hồng vươn ra rồi lại thụt vào.
Xém chút ném luôn liêm sỉ mà vùi mặt xuống liếʍ lên.
Cô vẫn là nhận ra mình đang ở tư thế cực hạn xấu hổ nha, nơi tư mật hiện tại trực tiếp hiện rõ trước mặt Khương Tình, còn bị chọc ngáy liếʍ mυ'ŧ đến toàn thân đều hồng rực đây.
Hạ Nhi ngượng ngùng đỏ mặt, có chút kháng cự muốn ngồi dậy, cô chống tay lên cơ bụng săn chắc của nữ nhân kia, như có như không sờ tới sờ lui thấp giọng hổn hển nói:
"Chị..."
Chỉ thấy huyệt nhỏ non mềm của cô lập tức bị Khương Tình mυ'ŧ mạnh một cái, chiếc lưỡi ấm nóng trượt vào trong đâm vào rút ra điên cuồng.
Hạ Nhi gục người xuống nắm tay lên ga giường rêи ɾỉ đến khoái hoạt.
"Em sẽ thích!" Giọng Khương Tình khàn khàn lại ấm nóng vang lên giữa hai chân Hạ Nhi.
Hạ Nhi cũng muốn để Khương Tình cảm nhận được cảm giác lúc này của mình, vứt luôn cả sự ngượng ngùng xấu hổ, ngay lập tức cúi đầu hướng xuống vùng chân tâm ẩm ướt của nữ nhân nào đó, vươn đầu lưỡi liếʍ lên mật dịch ngọt ngào đang rỉ ra từ bên trong.
Hạ Nhi vừa liếʍ giữa hai cánh hoa ẩm ướt, liền nghe thấy tiếng Khương Tình nặng nề thở gấp, mang chút khắc chế điên cuồng, như được khuyến khích, Hạ Nhi vùi đầu vào liếʍ mυ'ŧ liên tục.
Trong căn phòng ngập tràn xuân sắc, tiếng thở gấp cùng hương vị ái muội đậm sắc dục gợϊ ȶìиᏂ đến cực điểm.
Hạ Nhi phát hiện điểm mẫn cảm của Khương Tình ở hoa hạch yêu kiều kia, lưỡi liên tục đánh vào khiến nữ nhân nào đó thở có chút nặng nề.
Khương Tình vươn tay vỗ mạnh vào bờ mông nhỏ của Hạ Nhi, giọng nói âm trầm đầy khắc chế mang chút ý cười:
"Bảo Bối! Em đùa vui lắm sao?"
Hạ Nhi vẫn dùng đầu lưỡi hết liếʍ rồi mυ'ŧ, day day lại ngậm lấy. Khương Tình bị kɧoáı ©ảʍ Hạ Nhi đem tới bức ép đến muốn phát điên, ánh mắt nâu sẫm u tối đi mười phần, ngón tay liền vươn ra vuốt một mảng mật dịch trơn trượt ở huyệt nhỏ, thoa chất lỏng ấm nóng đó lên cúc huyệt hồng nhuận ướŧ áŧ hiện rõ trước mặt.
Hạ Nhi cảm nhận được hành động đó của Khương Tình, vội vã ngẩng đầu thất kinh bò về phía trước.
Khương Tình thấp giọng cười khẽ, cũng lui người về sau, dùng tay nắm lấy eo nhỏ của nữ nhân đang muốn bỏ chạy kia, kéo mạnh về sau khiến Hạ Nhi phải bấu chặt lấy ga giường, giọng Khương Tình tà ác nhiễm đậm du͙© vọиɠ điên cuồng:
"Mọi thứ trên cơ thể em đều là của tôi. Hạ Nhi! Chịu đựng một chút. Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi."
Hạ Nhi quay đầu thở hổn hển hét lên:
"Tình! Chị đừng có biếи ŧɦái."
Nữ nhân kia... đang muốn đâm cả phía sau của cô. Thật sự là ở trên giường Khương Tình cầm thú đến quá phận.
Một tay Khương Tình giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn không cho Hạ Nhi di chuyển dù chỉ một chút, ngón tay thon thả dính đầy mật dịch trơn trượt vuốt ve bên ngoài cúc huyệt mẫn cảm, cười đến yêu nghiệt quyến rũ:
"Tôi chỉ biếи ŧɦái với em."
Nói xong đầu ngón tay liền từ từ đâm vào. Hạ Nhi mím môi nắm chặt ga giường, trong lòng mắng to Khương Tình quá biếи ŧɦái.