Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?

Chương 94: Đánh nhau rồi!

Ba ngày liên tiếp đêm nào Hạ Nhi cũng nghe Trần quản gia báo lại rằng Khương Tình đứng ở cổng, đến khi mặt trời mọc mới rời đi. Hạ Nhi nghe thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng không quan tâm. Cô không ép buộc Khương Tình làm như vậy. Muốn đứng thì cứ đứng thôi.

Hạ Nhi ngồi trong lớp, một tay chống má, một tay cầm bút chì vẽ phác thảo, bỗng Lương Hạ từ cửa chạy vội đến trước mặt cô hét toáng lên:

"Hạ Nhi! Đánh nhau rồi! Mau mau... đi theo tớ!" Nói xong bất chấp việc Hạ Nhi đang rất chú tâm với bức vẽ gần như hoàn thiện, nắm tay cô kéo đi.

Hạ Nhi nhìn đường bút chì bị Lương Hạ phá hoại, vô cùng phẫn nộ trừng mắt với Lương Hạ:

"Cậu muốn chết sao?"

Lương Hạ lại không thèm để tâm, khuôn mặt nhỏ vô cùng gấp gáp lớn tiếng nói:

"Là An Tranh và Khương Tình đánh nhau đấy! Mau! Mau đi theo tớ."

Hạ Nhi nghe vậy liền hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức giãy khỏi tay Lương Hạ, lạnh giọng nói:

"Hai người đó rảnh rỗi như vậy, muốn đánh thì cứ việc đánh đi."

Lương Hạ trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin nổi nói:

"Là Khương Tình đấy! Sao cậu lại như vậy?"

"Tớ không có điếc! Tớ nghe rất rõ! Là Khương Tình và An Tranh đánh nhau. Được chưa?" Hạ Nhi nhíu mày kéo ghế ngồi xuống.

Lương Hạ há hốc miệng, nhìn Hạ Nhi lí nhí nói:

"Cậu và Khương Tình sau chuyện của Khanh Long liền gây nhau à? Không phải Khanh thị bị phá sản rồi sao?"

"Ý cậu là gì? Khanh thị sao lại phá sản?" Hạ Nhi ngước mặt lên lạnh giọng hỏi.

Ba ngày nay cô luôn nhốt mình trong phòng, không gặp người nên không biết gì cả.

Lương Hạ nhìn vẻ mặt bất ngờ của Hạ Nhi, thấp giọng giải thích:

"Khanh Long bị đuổi học rồi! Khanh thị cũng phá sản. Tin tức sáng nay đưa khắp mặt báo với truyền thông luôn. Cậu là người tối cổ đó à?"

Hạ Nhi nghe thấy liền sửng sốt, chã nhẽ ông nội cô lại mạnh tay như vậy? Còn làm rất nhanh nữa. Cô nhớ hôm trước đã nói với ông là bỏ qua rồi cơ mà.

Hạ Nhi quay đầu lục tìm trong túi lấy điện thoại, ngay lập tức gọi cho ông Hạ.

Khanh Long là bạn thân từ nhỏ của Khương Tình, cô không muốn chỉ vì một chuyện không đáng mà khiến Khương Tình phải khó xử, cô cũng không ngoan độc và tàn nhẫn như thế.

Ông Hạ bên kia thấy điện thoại hiện cháu gái bảo bối liền bắt máy.

Hạ Nhi lập tức nhẹ giọng hỏi:

"Ông nội! Con nói là đừng ra tay với Khanh thị rồi mà. Con mới nghe Lương Hạ nói Khanh thị phá sản rồi."

[À! Con hỏi chuyện Khanh thị sao? Ừ! Khanh thị bị phá sản rồi, nhưng không liên quan đến ta.] Giọng ông Hạ từ tốn nói.

Hạ Nhi nghe thấy hơi nhíu mày, thấp giọng khó hiểu hỏi:

"Ông không làm thật sao? Nếu vậy là ai chứ?"

[Là Khương Tình làm! Vì chuyện này mà Khương gia tổn thất không nhỏ đâu. Dù sao hai nhà đó cũng có liên kết chặt chẽ lâu đời với nhau.] Ông Hạ nhẹ giọng trả lời.

Hạ Nhi nghe là Khương Tình làm liền trợn tròn mắt, vô cùng kinh hãi, giọng không kiềm được hơi run run hỏi lại lần nữa:

"Ông nói là Khương Tình làm?"

Ông Hạ bên kia liền cười nhẹ, ôn tồn xác nhận:

[Đúng thế! Còn làm rất nhanh gọn sạch sẽ! Hình như còn có An thị nhúng tay vào nữa. Nhưng An thị chỉ bỏ đá xuống giếng thôi. Ta nghe chuyện cũng rất bất ngờ, Hạ Nhi! Khương Tình quá coi trọng con.]

Hạ Nhi bây giờ không nghe được gì vào đầu nữa, nhẹ giọng chào ông Hạ rồi tắt máy, ánh mắt thẩn thờ đầy bất an lo lắng.

Lương Hạ không hiểu chuyện gì liền lên tiếng hỏi:

"Hạ Nhi! Chuyện là thế nào vậy? Tại sao Khương thị lại phá sản? Nghe cậu nói thì là Khương Tình làm? Nhưng Khanh Long không phải rất thân với nhà họ Khương sao?"

Hạ Nhi không trả lời, suy nghĩ một chút liền đứng dậy, lạnh giọng nói với Lương Hạ:

"Hai người đó đang ở đâu?"

Khương Tình nhìn An Tranh vô cùng giận dữ ở trước mặt, khoé môi hơi cong lên độ cong ôn nhuận như gió xuân, làn da tuyết trắng như bạch ngọc hiện lên sự tái nhợt yếu ớt, cười khẽ nói:

"Tôi nói rồi! Nữ nhân của tôi! Không đến việc cậu phải xen vào."

An Tranh nhìn Khương Tình một thân cao lãnh ung dung trước mặt, khẽ cười khinh miệt nói:

"Lúc cô ấy cần thì cậu không ở bên cạnh bảo vệ, giờ lại đến đây muốn thuyết giáo ra vẻ để làm gì?"

Khương Tình sắc mặt không tốt lắm, nhưng dung mạo tinh mỹ như u lan, lạnh lùng lại băng lãnh, cười như không cười nhìn An Tranh lạnh lùng nói:

"Để cho cậu phải ra tay bảo vệ cô ấy! Đó là do tôi thất trách! Về sau nhất định sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa. Kẻ nào dám đυ.ng đến cô ấy. Thì hãy nhìn kết cục của Khanh gia đi."

Cả đám đông vây xem trong sảnh trường nghe thấy đều vô cùng hốt hoảng.

"Vậy Khanh thị phá sản là do Khương gia làm thật rồi."

"Phó hội trưởng cũng bị đuổi học luôn đó!"

"Hôm đó Khanh Long xém chút đã đánh Hạ Nhi rồi, may mà có An Tranh giúp đỡ, Khương Tỷ biết được trực tiếp huỷ Khanh thị luôn."

"Quá mạnh mẽ rồi trời ơi!"

An Tranh cười khẩy, nhìn Khương Tình cả người hư thoát, mềm yếu nhưng vẫn vô cùng khí chất, lạnh giọng nói:

"Cậu nghĩ việc phá huỷ một Khương thị, là bù đắp được việc Hạ Nhi một chút nữa đã bị thương? Khương Tình! Trước giờ cậu đã gài bẫy tôi bao lần, hôm nay cùng nhau giải quyết đi."

Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười khẽ, nụ cười ôn nhuận như ngọc, bàn tay tuyết trắng thon dài chạm lên bờ môi mỏng lạnh lẽo, ngước mắt nhìn An Tranh nói:

"Cậu muốn tính toán việc tôi đã đem Hạ Nhi ra khỏi tay cậu những lần trước sao? Cậu vẫn còn để ý đến những chuyện đó nhỉ? Nhưng Hạ Nhi vốn dĩ là của tôi! Tôi không có nghĩa vụ phải hỏi ý kiến của cậu. Việc giữ lấy cô ấy ở bên mình chính là chuyện đương nhiên."

An Tranh nghe thấy liền tức giận phẫn nộ nói:

"Cậu nghĩ cậu sẽ có được cô ấy sao? Khương Tình! Tôi sẽ không để yên cho việc đó xảy ra đâu."

Khương Tình nghe thấy càng cười rạng rỡ hơn, cho dù sắc mặt tái nhợt vô cùng mệt mỏi vẫn không thể khiến dung nhan tuyệt mỹ đó kém đi dù chỉ một phần, ôn nhuận nhẹ giọng đáp:

"Cô ấy đã thành người của tôi từ lâu rồi!"

An Tranh nghe thấy, thần sắc đột nhiên trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ý cậu là gì?"

Khương Tình một tay đút vào túi quần, ung dung tao nhã dựa lưng vào tường nghiêng đầu cười khẽ:

"Chuyện này là chuyện tư mật của tôi và cô ấy. Cậu là người ngoài, tại sao tôi phải nói cho cậu nghe?"

An Tranh một lời hai nghĩa hiểu ra, ngay lập tức phẫn nộ lao đến, bất chấp việc bàn tay đang bị thương, một đấm sức mạnh kinh người hướng tới khuôn mặt Khương Tình.

Khương Tình nghiêng người nhanh như chớp tránh né, tay An Tranh liền bị đấm vào tường, máu tươi nhiễm đỏ băng vải trắng.

Khương Tình ôn nhuận tao nhã nở nụ cười khẽ, thanh âm mang chút khinh thường nói:

"Cậu yếu như vậy sao?"

An Tranh nghe thấy liền vô cùng tức giận, mặc kệ bàn tay đang chảy máu, nhếch miệng cười tàn khốc vung tay ra hướng vào mặt Khương Tình tiếp tục đánh.

Khương Tình nhìn nắm đấm đang hướng tới, bỗng nhiên không tránh không né mà đứng yên, sườn mặt tuyệt mỹ lãnh hết một cú đấm của An Tranh, khoé môi liền bị rách, chảy ra một dòng máu đỏ thẫm vô cùng diễm lệ chói mắt.

An Tranh nhìn thân thể Khương Tình ngã xuống, ngay lập tức lao tới nắm lấy cổ áo Khương Tình, vẻ mặt đầy tàn nhẫn cùng phẫn hận, nắm tay liền giơ lên muốn đánh tiếp.

Tinh Thần vừa chạy tới liền thấy cảnh đó, hốt hoảng vội vã lao lên giữ tay An Tranh lại.

Bối Vy và Bối Lạc vô cùng khϊếp sợ, nhìn khuôn mặt Khương Tình tái nhợt không chút huyết sắc liền đau lòng đến bật khóc, phẫn nộ nhìn An Tranh đầy giận dữ.

"An Tranh! Cậu điên rồi sao?" Bối Lạc kinh hồn khϊếp vía chạy lại gần Khương Tình, tay vừa muốn chạm vào Khương Tình liền bị Khương Tình giơ tay lên cản lại.

Bối Lạc tiến không được, lùi không xong, sắc mặt kinh hoảng đầy lo lắng.

Bối Vy đẩy Bối Lạc ra lao đến nắm lấy tay Khương Tình khóc đến thương tâm:

"Khương Tình, em không sao chứ? Đừng làm chị sợ."

Khương Tình vung tay tránh khỏi tay Bối Vy, lạnh giọng nói với Tinh Thần:

"Cậu buông An Tranh ra, sẵn tiện lôi nữ nhân này đi cho tôi."

Tinh Thần nghe giọng Khương Tình lạnh lẽo như vậy, vô cùng sợ hãi liền buông cổ tay An Tranh, nhìn Khương Tình run giọng nói:

"Cậu... cậu..."

"Tôi nói! Lôi nữ nhân này ra!!!" Khương Tình thanh âm rét lạnh đến cực điểm.

Tinh Thần vội vã chạy đến kéo Bối Vy, cô ta giãy ra lại bị Tinh Thần giữ chặt lại, Bối Lạc nhìn Khương Tình, trong lòng đầy không nỡ cùng lo lắng, nhưng không dám trái ý Khương Tình, cũng vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.

An Tranh lúc này liền cười khinh khỉnh nhìn Khương Tình nói:

"Sao vậy? Không muốn được nữ nhân bảo vệ nữa sao?"

Khương Tình đưa ngón tay quẹt lấy khoé môi vươn một tia máu mỹ lệ, thấp giọng cười ôn nhuận nói:

"Đời này tôi chỉ cho phép một nữ nhân bảo vệ tôi! Là Hạ Nhi! Còn cậu! Tiếp tục đi! Tôi sẽ để yên cho cậu đánh! Xem như tôi trả phần ân tình cậu đã cứu cô ấy!"

An Tranh nghe thấy liền vô cùng tức giận, cười lạnh nói:

"Cậu đang khinh thường tôi sao?"

Khương Tình liền thấp giọng cười, đôi mắt nâu sẫm như chứa cả dải ngân hà trên chín tầng mây, rực rỡ tươi đẹp dị thường.

"Sao lại khinh thường? Cậu có bản lĩnh đánh được tôi! Trước giờ chưa từng có ai đánh được tôi đâu. Mà cậu lại làm được rồi, đây là bản lĩnh của cậu!" Giọng nói ôn nhuận vô cùng dễ nghe.

An Tranh nghe xong không những không bớt giận, còn giận đến mất luôn khống chế, cô biết nữ nhân đối diện không hề có ý muốn đánh trả, thật sự là để yên cho cô đánh. An Tranh bỗng cười đầy lãnh lẽo nói:

"Được! Nếu Khương tiểu thư đã sảng khoái như vậy! Tôi đành tuân mệnh."

Nói xong liền vung tay lên, bàn tay được băng trắng nhiễm đỏ một mảng thấm ướt ra ngoài, những giọt máu diễm lệ từng giọt đang rơi xuống.

Khương Tình cong môi cười ôn nhuận, giống như người bị đánh không phải là mình.

"Hai người làm loạn đủ chưa?" Âm thanh rét lạnh đến cùng cực vang lên.

An Tranh hơi sửng sốt quay đầu sang nhìn, Khương Tình coi như không nghe thấy, thấp giọng thản nhiên nói với An Tranh:

"Thế nào? Cậu định bỏ qua cơ hội này sao? Đánh đi!"

An Tranh nghe lại càng phẫn nộ hơn, không thể kiềm chế nắm tay liền hạ xuống.

"An Tranh!!!" Hạ Nhi không tin nổi chạy tới.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, Tinh Thần giữ chặt Bối Vy đang điên cuồng hét lên, Bối Lạc đỏ cả hốc mắt.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Tình bị đánh lệch qua một bên, máu tươi từ khoé miệng tuôn ra, đỏ tươi lại mỹ lệ đến kinh người.

Khương Tình cười khẽ, dùng ngón tay thon dài tuyệt mỹ đưa ra lau vết máu trên môi.

Hạ Nhi nhìn thấy, không nói hai lời liền lao tới, ba bước thành hai bước đẩy mạnh An Tranh ra, phẫn nộ đến cực điểm nắm lấy cổ áo của Khương Tình hét lên:

"Tại sao không phản kháng? Chị điên rồi có phải không? Tại sao? Tại sao hả???"

Khương Tình khoé môi đầy máu, ánh mắt nâu sẫm tĩnh lặng nhìn Hạ Nhi, bàn tay run run đưa lên môi thấp giọng cười, sự ung dung mỹ lệ thanh thoát của gương mặt như đâm mù mắt Hạ Nhi. Khiến Hạ Nhi giận đến mức không thể kiềm lại được, nhìn Khương Tình lớn tiếng nói:

"Chị nói! Câm rồi sao?"

Khương Tình thản nhiên nhìn Hạ Nhi, cảm giác đặc biệt xinh đẹp thanh đạm, thấp giọng ôn nhu nói:

"Tôi không muốn em nợ ai ngoài tôi!"

Hạ Nhi trợn tròn mắt, tức giận đến mức cả thân thể đều run rẩy.

Nhìn Khương Tình toàn thân nhếch nhác, nhưng vẫn ưu nhã thanh cao không gì cản được, khuôn mặt tuyệt sắc lạnh lùng đầy cao ngạo. Nữ nhân này chính là một nữ nhân cao lãnh từ trong xương, vừa sinh ra đã mang khí chất băng lãnh không ai sánh bằng, cho dù với bộ dạng nhếch nhác thảm hại nhất cũng có thể khiến người khác kinh tâm động phách.

"Hạ Nhi! Em... ngồi lên người tôi rồi!" Khương Tình nhẹ giọng cười khẽ nói.

Hạ Nhi liền sửng sốt, lúc nãy An Tranh đánh ngã Khương Tình, cô không quan tâm bất kì thứ gì liền lao tới đẩy ngã An Tranh, cả thân thể ngồi lên người Khương Tình, nắm cổ áo mà phẫn nộ đến cực điểm. Giờ mới nhận ra toàn bộ sức nặng đều đè lên người Khương Tình.

Hạ Nhi vội vàng buông cổ áo Khương Tình đứng dậy.

Khương Tình cũng thấp giọng cười rồi chống tay đứng lên. Hạ Nhi muốn đến đỡ lấy, bàn tay vươn ra lại rụt về. Nhưng ánh mắt Khương Tình đã liếc tới, nhìn thấy trên cổ tay Hạ Nhi có một mảnh bầm tím vô cùng bắt mắt, ngay lập tức đôi mắt nâu sẫm sa sầm lại, nụ cười ôn nhuận trên môi cũng vụt tắt, không để ý thân thể bản thân đang hư nhược đến mức nào, nhanh chân bước tới nắm lấy cổ tay Hạ Nhi, run giọng hỏi:

"Tay em... tay em làm sao vậy?"

Hạ Nhi chớp nhẹ đôi mắt hổ phách, muốn rụt tay về nhưng không được, liền lạnh giọng nói:

"Bị ngã!"

"Là do tôi! Đúng không?" Khương Tình giọng đầy khẳng định, hôm đó cô dùng lực rất mạnh. Hạ Nhi chắc chắn là va phải cái gì đó.

Trong lòng Khương Tình đầy tự trách, nhìn cổ tay Hạ Nhi ôn nhu dịu dàng run rẩy nói:

"Tại sao không đi bệnh viện? Lỡ như..."

"Khương Tình! Chỉ là bị bầm một chút thôi! Chị đừng làm vẻ mặt như em sắp chết tới nơi như vậy có được không?" Hạ Nhi dở khóc dở cười nói, vươn tay kia lên muốn gỡ tay Khương Tình, nhưng lại không cẩn thận để lộ mấy vết xước da trên cổ tay còn lại.

Khương Tình liếc mắt liền thấy, ngay lập tức cầm lấy tay Hạ Nhi đến trước mặt mình.

Hạ Nhi sửng sốt, da cô quá mỏng nên khi bị Bối Vy cào, da liền rách ra, tuy nhiên không nặng vì chỉ bị xước vài mảnh da thôi, vết thương nhỏ không đáng kể. Thế nhưng Khương Tình lại vô cùng tức giận.

Khương Tình vẻ mặt âm lãnh, khoé môi còn vươn máu tươi, sắc mặt vô cùng đáng sợ, quay đầu nhìn về phía Bối Vy.

Bối Vy đang thẩn thờ nhìn Khương Tình và Hạ Nhi đang nắm lấy tay nhau, chợt thấy Khương Tình nhìn cô ta, cơ thể liền run lên, phía sau lưng lạnh toát, cả người như bị nhấm chìm xuống mười tám tầng địa ngục.

"Tình..." Bối Vy run giọng nói.

Hạ Nhi nhìn thấy ánh mắt Khương Tình đột nhiên thay đổi, hơi thở trở nên lạnh như băng, cả người như biến từ chúa tuyết thánh khiết lạnh giá nhất trời đất, trở thành yêu ma địa ngục mị hoặc tàn nhẫn đến tận xương, dung nhan lạnh lẽo kinh người, Hạ Nhi hơi sợ hãi, đưa tay ra nắm lấy tay Khương Tình.