Bối Gia.
Bối Lạc nằm trên giường lớn trong phòng, thân thể vì nóng sốt mà vô cùng mệt mỏi. Bàn tay thon dài đưa ra cầm lấy cuốn tập album ảnh lúc nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng lật qua từng trang album, nhìn cô và Khương Tình lúc bé chơi đùa thân thiết với nhau, cho dù cô biết nó chỉ là hư tình giả ý vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.
"Khương Tình! Tại sao cậu không nhìn thấy được tình cảm tớ dành cho cậu lớn đến thế nào?" Bối Lạc đưa ngón tay ve vuốt lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ nhân trong hình.
Dung mạo như tranh, đẹp tinh mĩ lại nhu hoà nở nụ cười với cô, khác hẳn với sự cường thế cùng bá đạo mà mấy ngày gần đây cô cảm nhận được trên người Khương Tình.
Bối Lạc bỗng dưng nhớ đến cái ngày ở phòng hoà nhạc, cô ở phía sau nhìn thấy Khương Tình dùng lực mạnh mẽ thúc từng ngón tay vào người Hạ Nhi. Tuy lúc đó trên người Hạ Nhi và Khương Tình vẫn mặc quần áo, che đậy hết cảnh xuân tình nóng bỏng chói mắt kinh người, nhưng cô luôn để ý và thu lại mọi cảm xúc trên giương mặt Khương Tình, sự yêu thích và du͙© vọиɠ trên khuôn mặt Khương Tình ngày ấy như con dao sắc bén đâm vào trái tim cô hằng đêm. Nhìn Khương Tình vì một nữ nhân mà không hề để ý khom lưng cúi đầu hầu hạ cô ta mà dùng lưỡi. Bối Lạc không biết Khương Tình đã làm như thế nào, nhưng bộ dạng vui sướиɠ đến cực hạn của Hạ Nhi khiến Bối Lạc tràn ngập đố kị cùng ghen tị.
Không biết có phải do nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng ngày ấy, hay là vì nhớ đến từng động tác khi yêu chiều nữ nhân của Khương Tình, Bối Lạc thân thể liền nóng lên, ngón tay thon dài vuốt ve trên tấm hình Khương Tình đang ôn hoà nhìn cô.
"Tình... Tớ cũng muốn được cậu chạm vào như thế!"
Bối Lạc ánh mắt mơ màng nhìn người trong bức ảnh, vươn tay gỡ lấy tấm hình ra khỏi cuốn album, Bối Lạc đưa lên môi vươn đầu lưỡi liếʍ lên khuôn mặt tuyệt mỹ đó.
"Ah... Tình... từ lúc tớ nhìn thấy cậu làʍ t̠ìиɦ với cô ta, ngày nào tớ cũng nhớ đến dáng vẻ mạnh mẽ và động tác kí©ɧ ŧìиɧ của cậu... mỗi lần nhớ đến tớ đều tưởng tượng rằng cậu đang chạm vào tớ."
Bối Lạc đưa tấm hình lên cao, ánh mắt mê li đầy ham muốn cùng du͙© vọиɠ.
"Cậu chạm vào cô ta thích đến vậy sao? Tớ cũng có thể cho cậu. Cậu chạm vào tớ có được không?" Bối Lạc ánh mắt điên cuồng say mê nhìn người trong ảnh, bàn tay đang rảnh rỗi liền đưa lên áo ngủ trước người mà tự xoa nắn bầu ngực to tròn mềm mại trên lớp áo.
"Ưʍ... cậu thật mạnh mẽ... ưʍ..." Bối Lạc kéo vạt áo ngủ mỏng manh lên cao, lộ ra hai bầu ngực no tròn trắng như tuyết, hai ngón tay liền tự kẹp lấy nhũ hoa hết xoa rồi kéo, trong miệng phát ra tiếng rên khẽ đầy du͙© vọиɠ.
"Tình!! Cậu chạm vào tớ thật thoải mái a..."
Bối Lạc đưa tấm hình tới trước mặt, đặt lên một nụ hôn ướŧ áŧ, lưỡi vươn ra liếʍ lấy khuôn mặt nữ nhân trong hình, hai mắt ướt sũng nhắm lại tưởng tượng Khương Tình đang chạm vào cơ thể cô.
Bối Lạc nghĩ đến dáng vẻ lớn mật yêu chiều nữ nhân ngày ấy của Khương Tình, bàn tay không nhịn được từ bầu ngực vuốt ve đi xuống, chui vào trong chiếc quần ngủ, ngón tay chạm vào giữa hai chân là một mảng ướt đẫm đầy da^ʍ mị.
"Ah... Tớ muốn cậu... Tình ah~ Mau muốn tớ đi ah... tớ cho cậu hết... muốn tớ đi..." Bối Lạc khuôn mặt đầy đê mê rêи ɾỉ tên Khương Tình, ngón tay vuốt ve lên vùng chân tâm đang ẩm ướt ngứa ngáy, cả cơ thể nóng bừng đầy ham muốn.
"Cậu chạm vào cô ta khiến cô ta vui thích đến như vậy, tớ cũng muốn, Tình ah~ Tớ muốn cậu a..." Bối Lạc nhỏ giọng nỉ non rên liên tục từng hơi đứt quãng.
Ngón tay xoa xoa lên nhuỵ hoa giữa hai cánh hoa đang ướt sũng mật dịch da^ʍ mỹ, liên tục xoay tròn đầu ngón tay day day vào nhuỵ hoa sưng lên vì ham muốn cực độ.
"Ưʍ... liếʍ tớ như cậu liếʍ cô ta vậy, ah~ Đúng thế... liếʍ tớ đi ah..."
Bối Lạc thở gấp dồn dập, trong miệng phát ra âm thanh phóng đãng gợϊ ȶìиᏂ, đầu óc chỉ còn lại hình ảnh lúc Khương Tình chôn đầu vào giữa hai chân nữ nhân kia, ra sức lấy lòng khiến nữ nhân đó đạt cực hạn vui sướиɠ.
"Ah~~ Cậu thật giỏi... Tình ah~ mau muốn tớ."
Ngón tay Bối Lạc tăng thêm lực đạo càng nhanh hơn, đến khi cơ thể bị một trận kɧoáı ©ảʍ đánh úp tới, ngay lập tức vùng chân tâm ồ ạt tuôn ra dòng chất lõng da^ʍ mỹ thấm ướt dưới đáy qυầи ɭóŧ.
Hương Vũ đứng ngoài khe cửa, nhìn khung cảnh dâʍ đãиɠ lại mị hoặc nhân tâm trước mặt, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi thân thể run rẩy liền hồi. Bối Lạc là nữ sinh giương mẫu đến chừng nào, giờ phút này lại cực độ dâʍ đãиɠ ham muốn xá© ŧᏂịŧ với người khác, thanh âm rêи ɾỉ quyến rũ cùng cơ thể run lên liên tục khi tự mình an ủi thân thể đang thiếu thốn tình cảm kia, Hương Vũ bị mê đắm đến không tự chủ được mà đẩy nhẹ cánh cửa bước vào.
Bối Lạc sau khi khiến bản thân đạt cực hạn thì vô lực thở gấp, sau đó bên tai liền nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh giường, vô cùng hoảng hốt giật bắn người.
Bối Lạc nhìn thấy Hương Vũ đang đỏ mắt nhìn mình chằm chằm, biết rằng Hương Vũ đã chứng kiến tất cả việc xấu hổ tự an ủi bản thân của cô, khuôn mặt liền đỏ ửng lên vô cùng túng quẫn tức giận nói:
"Tại sao cậu vào lại không gõ cửa." Thanh âm sau khi đạt cao trào hơi mềm yếu vô lực.
"Cậu rất muốn sao?" Hương Vũ hỏi một câu không đầu không đuôi, giọng nữ tính khàn khàn.
"Cậu nói cái gì chứ? Đi ra ngoài ngay!" Bối Lạc phẫn uất lớn tiếng chỉ tay ra cửa nói.
"Cậu không phải rất muốn sao? Khương Tình không chạm vào cậu. Cậu hãy để tớ giúp cậu có được không?" Hương Vũ thanh âm mang theo sự khẩn cầu mềm mại.
Nói xong liền bước lại gần Bối Lạc, tay chống lên giường khom người muốn tiến tới đôi môi đang hé mở gợϊ ȶìиᏂ kia.
"Hương Vũ! Cậu cút ra ngoài! Ngay bây giờ!" Giọng Bối Lạc phẫn hận cùng tức giận phác tác.
Nhưng Hương Vũ coi như không nghe thấy, cúi đầu hôn lên môi Bối Lạc, ngăn chặn lại âm thanh đang muốn phát ra từ miệng Bối Lạc kia.
Nhiệt độ cơ thể Bối Lạc nóng đến kinh người, một phần vì sốt, một phần vì du͙© vọиɠ chưa tan đi.
Khẽ "ưm" lên một tiếng vô cùng suy yếu, Hương Vũ đã đè người xuống, hai tay giữ chặt lấy Bối Lạc đang gắng sức vùng vẫy.
"Hương Vũ! Ưʍ... buông..." Bối Lạc thẹn quá hoá giận hét lên.
Hương Vũ không những không buông ra, giọng còn nỉ non mang chút khẩn cầu cùng van vài yếu ớt:
"Bối Lạc! Để tớ thay Khương Tình làm cậu vui vẻ, có được không?"
Nói xong liền cúi đầu hôn xuống cổ Bối Lạc.
Sự phẫn uất cùng không biết làm sao khiến Bối Lạc vô cùng tức giận.
Cô biết Hương Vũ yêu thích cô! Biết từ lâu rồi nhưng vẫn giả vờ như không thấy tình cảm đó.
Giờ đây không ngờ chỉ vì một phút yếu lòng không nhịn được du͙© vọиɠ mà để Hương Vũ trông thấy cảnh tượng dâʍ đãиɠ đó của cô.
"Cậu không bao giờ có thể thay thế Khương Tình được! Hương Vũ! Cậu tỉnh lại đi." Bối Lạc thấp giọng nói.
Hương Vũ dừng nụ hôn đang rơi ở cổ Bối Lạc, ghé sát vào tai Bối Lạc nói nhỏ:
"Cậu cứ việc nghĩ đến Khương Tình như lúc nãy, những việc còn lại cứ để tớ."
Bối Lạc nghe thấy, ánh mắt hiện lên sự xấu hổ cùng tức giận.
Bình thường Hương Vũ rất nghe lời cô, đây là lần đầu tiên cô thấy Hương Vũ cố chấp đến như vậy.
Thân thể Bối Lạc lại cảm nhận được sự ướŧ áŧ ấm nóng trên cần cổ, Hương Vũ đang vừa hôn vừa liếʍ mυ'ŧ lên làn da mỏng manh mẩn cảm.
Bối Lạc mệt mỏi không có sức để phản kháng nữa, đành mặc kệ Hương Vũ muốn làm gì thì làm.
Mắt nhắm lại nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ ôn hoà của nữ nhân mà cô yêu.
Đầu nhũ hoa trước ngực liền bị ngậm lấy, Hương Vũ cẩn thận liếʍ mυ'ŧ, nụ hôn nhẹ nhàng có chút vụng về cứ liên tục không theo quy luật mà đốt lên từng ngọn lửa âm ỉ trong người Bối Lạc.
Hương Vũ cảm nhận được thân thể Bối Lạc có chút biến hoá, liền càng dịu dàng cẩn thận liếʍ mυ'ŧ trên làn da mỏng manh kia, bàn tay vươn lên không ngừng xoa nắn bầu ngực, tay còn lại học theo Bối Lạc lúc tự an ủi mà kẹp lấy nụ hoa đang đựng đứng kéo ra.
"Ưʍ..." Bối Lạc không nhịn được thấp giọng rên khẽ.
Hương Vũ nghe thấy liền như được khuyến khích mà càng ra sức xoa nắn vuốt ve thân thể Bối Lạc.
Một đường chậm rãi đi xuống chiếc quần ngủ, Hương Vũ vươn tay kéo lấy nó ra khỏi người Bối Lạc, nhìn chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt cùng đôi chân dài trắng muốt, liền nuốt một ngụm nước miếng, tay Hương Vũ run run chạm lên đáy qυầи ɭóŧ đã sớm ẩm ướt không tả nổi.
Ngón tay Hương Vũ vừa chạm đến, thân thể Bối Lạc liền giật bắn lên.
"Ah~ Đừng chạm vào đó.." Câu nói từ chối nhưng giọng điệu lại tràn đầy sự cổ vũ mềm mại.
Hương Vũ vươn tay nắm lấy chiếc qυầи ɭóŧ rồi kéo ra, bên trong ẩm ướt đến nỗi đáy quần kéo dài một sợi chỉ bạc da^ʍ mị.
Bối Lạc nghiêng đầu né tránh, sự xấu hổ khi để bạn thân nhất của mình nhìn thấy nơi tư mật đang động tình mà run rẩy khiến cô vô cùng túng quẫn.
"Đẹp quá! Lạc Lạc!" Hương Vũ thấp giọng nói.
Ngón tay vươn ra vuốt nhẹ lên chân tâm đang tràn đầy dịch lỏng da^ʍ mị, Hương Vũ không nhịn được liền tách chân Bối Lạc ra cúi đầu hôn xuống, mùi vị hơi mặn nhưng thơm ngon khiến Hương Vũ không kiềm được, lưỡi liên tục liếʍ mυ'ŧ khắp nơi lên hai cánh hoa non mềm.
"Ah~... trên một chút..." Bối Lạc không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng.
Hương Vũ vô cùng nghe lời liền đưa đầu lưỡi liếʍ lên trên, chiếc lưỡi nóng ấm chạm vào nhuỵ hoa mẫn cẩm khiến Bối Lạc thấp giọng rêи ɾỉ thành tiếng.
Hương Vũ như phát hiện ra một chuyện rất thú vị, lưỡi liên tục liếʍ lên nhuỵ hoa đỏ ửng, hết ngậm rồi mυ'ŧ nó.
"Ah~ Đúng rồi... Chỗ đó..." Sự thoải mái và vui thích khiến Bối Lạc không ngừng vặn vẹo cơ thể.
Hương Vũ ra sức liếʍ liên tục, trong miệng toàn bộ đều là mật dịch da^ʍ mĩ của Bối Lạc, lưỡi Hương Vũ có chút tê rần, nhưng không muốn dừng lại vì sợ nữ nhân đang vui sướиɠ kia không đạt được kɧoáı ©ảʍ.
"Ah~!!"
Bối Lạc cong chân lên, ưỡn người thở dồn dập đứt quãng, một trận kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ hơn gấp nghìn lần những khi cô tự an ủi bản thân ập đến khiến hai chân Bối Lạc run rẩy. Dòng nước ấm áp từ bụng dưới đi xuống vùng chân tâm ướt đẫm, tuôn trào ra thấm ướt hết mặt Hương Vũ đang vùi vào chân tâm cô.
Hương Vũ nuốt không kịp chất lỏng da^ʍ mỹ đó, nhìn Bối Lạc mềm người vô lực thở gấp gáp.
Hương Vũ lần đầu tiên trong đời cảm thấy chuyện làm nữ nhân vui sướиɠ lại tuyệt vời và thoã mãn đến vậy.
"Cút!!!" Bối Lạc vươn tay nắm lấy cái gối bên cạnh ném mạnh về phía Hương Vũ, giọng phẫn nộ uất nghẹn đến cực điểm.
Hương Vũ đưa tay đón lấy chiếc gối, khẽ thở dài rồi bước xuống giường, thân thể đi ra tới cửa liền quay đầu nhìn về phía Bối Lạc, thấy cô im lặng ôm lấy gối không hề lên tiếng nữa liền quay đầu bước ra ngoài.
Bối Lạc quay lưng lại với cánh cửa, nước mắt như mưa tuôn trào khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng cũng phẫn hận khiến Bối Lạc như vỡ oà mà không ngừng khóc nấc lên.